Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 697: Chú, con rất xấu sao?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt: “Chị Y Y ơi, tại sao em lại có cảm giác lời này chính là chị muốn bày tỏ với mẹ em thế nhỉ?”

Bàn tay nho nhỏ nhanh chóng che lấy miệng mình, mắt lớn trừng mắt nhỏ, trên gương mặt tròn lựng trưng ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Oh my God! Chị Y Y, hóa ra chị vẫn luôn yêu thầm mẹ em sao?”

Lê Hiểu Mạn nghe con gái mình nói vây, khóe môi hơi kéo, nheo mắt nhìn con gái: “Nghiên Nghiên, đùa cũng không nên quá trớn.”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ le lưỡi một cái: “Chị Y Y đâu có ngại đâu.”

Nói xong, cô nhóc nhướng mày nhìn Tưởng Y Y, nở nụ cười ngọt ngào: “Có đúng không chị Y Y?”

Tưởng Y Y đang muốn gật đầu, thì thoàng thấy thư kí Lưu đi vào.

“Giám đốc, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị đến rồi.”

Vừa nghe đến tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thi, Lê Hiểu Mạn biết ngay là Hoắc Vân Hi, cô không nghĩ đến Hoắc Vân Hi sẽ đến văn phòng của cô.

Còn đang muốn để thư kí Lưu đi tiễn anh ta đi, thì một tiếng “Mạn Mạn” đã truyền vào phòng làm việc của cô, sau đó là một cây đen – áo sơ mi đen, quần âu đen, thắt thêm một chiếc caravat xám đi vào.

Phong cách anh ta có sự thay đổi về phong cách, một thân màu đen khiến anh ta càng thêm trầm ổn cùng già giặn, cũng càng có mị lực.

Nhìn Hoắc Vân Hi không mời mà tới, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt, trên gương mặt xinh đẹp công thức hóa nở ra một nụ cười: “Ngọn gió nào đã mang Hoắc tổng thổi tới đây?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Vân Hi nhìn nụ cười nhạt thếch trên môi Lê Hiểu Mạn, chân mày hơi xoắn, cũng cong môi nở nụ cười: “Tất nhiên ngọn gió đó đó chính là giám đốc Lê đây, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện hợp tác.”

Lê Hiểu Mạn lãnh đạm nhìn anh ta: “Hoắc tổng, tôi nhớ rất rõ tôi chưa từng nói muốn hợp tác cùng quý công ty, cho nên, anh đến đây muốn nói hợp tác chuyện gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên và Tưởng Y Y đứng một bên đều nghe ra sự không thích cùng không ưa ẩn giấu trong lời nói của Lê Hiểu Mạn, hai người bọn họ cũng cảm thấy Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hi có quen biết nhau, hơn nữa còn từng rất quen thuộc.

Tiểu Nghiên Nghiên rất hứng thú với những chuyện trước kia của mẹ, vì vậy lập tức quan sát Hoắc Vân Hi bằng khí khái hừng hực, lúc này mới thấy tráng của chú kia khá giống với trán của bố.

Lần trước gặp nhau ở phi trường, nhóc con chưa có nhìn kĩ, giờ nhìn rồi mới phát hiện ra, thật sự chú kia có nhiều điểm rất giống với bố!

Tại sao chú ấy lại giống bố nhỉ?

Lẽ nào chú ấy và bố là hai anh em à!

Hoắc Vân Hi cảm thấy có người đang chăm chăm nhìn vào anh ta, bằng liếc mắt nhìn người đang ở bên mình, vừa hay ánh mắt bắt ngay cái dòm lom lom của tiểu Nghiên Nghiên đang quét trên người mình.

Lần trước ở phi trường anh ta đã gặp qua tiểu Nghiên Nghiên, cho nên bây giờ nhìn thấy nhóc con anh ta cũng không lấy làm bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến cô việc cô nhóc là con gái Lê Hiểu Mạn, thì hai đầu mày anh ta liền nhíu đến mức có thể kẹp chết một con kiến, sau trong đôi mắt đen mựa kia là những mất mác cùng đau đớn đang được che dấu.

Năm năm này, không có ngày nào là anh ta không hối hận chuyện lúc trước, bây giờ nhìn thấy Lê Hiểu Mạn có con gái đáng yêu như vậy, thì anh ta càng thêm hối hận không ngớt.

Nếu như năm năm trước anh ta không làm tổn thương cô, chân thành yêu cô, có lẽ bây giờ con cái họ cũng gái trai đủ đầy.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy chú đep trai trước mặt nhìn cô bằng con mắt thống khổ, cô nhóc phủi phủi miệng, âm thanh non nớt hỏi: “Chú ơi, sao chú lại nhìn con với ánh mắt thống khổ như thế ạ? Con rất xấu sao?”

Lê Hiểu Mạn liếc Hoắc Vân HI, không đợi anh ta lên tiếng, cô đã nhìn về phía Tưởng Y Y cùng tiểu Nghiên Nghiên nói: “Nghiên Nghiên, Y Y, hai người ra ngoài trước đi.”

“Ồ!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ đáp lời, sau đó cùng Tưởng Y Y đi ra khỏi văn phòng Lê Hiểu Mạn.

Sau khi hai người bọn họ rời khỏi phòng làm việc, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hi: “Hoắc tổng, tôi và anh không có gì để hợp tác, xin vui lòng...”

“Mạn Mạn.” Hoắc Vân Hi cắt đứt lời cô, cặp mắt đen mực nhìn cô chăm chú, trên gương mặt đẹp trai mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không cần đem những cảm xúc cá nhân vào chuyện này, được không? Thật sự anh cố ý đến đây là để nói chuyện hợp tác, là anh thành tâm muốn hợp tác với em, anh cũng mang theo hợp đồng đến đây, em có thể xem xét trước rồi quyết định sau.”

Lê Hiểu Mạn quét mắt qua bản hợp đồng mà Hoắc Vân Hi đưa cho cô, bên khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Quý công ty anh không còn ai khác sao? Vậy mà để một tổng giám đốc đích thân tới một văn phòng nho nhỏ này của tôi?”

Hoắc Vân Hi nhìn gương mặt ngập ý lạnh lẽo của của Lê Hiểu Mạn, cả trái tim như bị một con dao nhọn bén sắc đâm vào, đau đớn không nguôi.

Anh ta nhìn cô bằng con mắt dật đầy đau đớn: “Mạn Mạn, em đừng như vậy, có được không? Thái độ của em đối với anh không thể tốt hơn một chút được sao?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn sắc bén nhìn anh ta: “Là anh không mời mà tới, tôi vô cùng không vui, cho nên hiển nhiên sẽ dùng thái độ này.”

Nghe xong những lời kia của cô, Hoắc Vân Hi tựa như vớ được hi vọng, anh ta gấp gáp nhìn cô nói: “Vậy chúng ta hẹn một cái thời gian, định địa điểm, sau đó nói chuyện tỉ mỉ.”

“Không cần.” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng từ chối: “Tôi đã đàm phán hợp tác với TE, cho nên không cần hợp tác với Hoắc thị nữa.”

“Em cùng TE?”

Bởi vì cái tên “TE” mà cô vừa nhắc tới mà nắm tay anh ta cũng siết lại mấy phần, ánh mắt đau xót nhìn cô: “Mạn Mạn, em và Long Tư Hạo lại đến với nhau? Con gái cũng là em vì cậu ta mà sinh?”

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng: “Hoắc tổng, đây là việc tư, không đến phiên anh quản.”

Nói xong, cô cầm di động lê xem giờ, thấy cũng sắp năm giờ, bằng nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, hoàn toàn xem Hoắc Vân Hi như người tàn hình.

Hoắc Vân Hi thấy Lê Hiểu Mạn không để ý đến anh ta chuẩn bị rời đi, liền nhanh chóng sải bước đuổi theo cô, trước khi cô đi khỏi đã kịp kéo cô lại.

Nhìn thấy vậy, Lê Hiểu Mạn hơi híp híp mắt, lạnh lùng nhìn bàn tay đang cầm tay cô: “Buông.”

“Mạn Mạn...” Hoắc Vân cụp mắt nhìn cô sâu sắc: “Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện cụ thể với nhau hơn.”

Lê Hiểu Mạn dằn cánh tay đanh bị anh ta bắt lấy, ánh mắt vô cùng khó ưa nhìn anh ta: “Tôi và anh không có gì để nói cả, xin vui lòng bỏ tay tôi ra.”

Hoắc Vân Hi thấy sắc mặt đang nghiên lại của Lê Hiểu Mạn, không muốn lại làm cô tức giận, bằng nhanh chóng buông tay cô ra.

Lê Hiểu Mạn nhìn cánh tay bị anh ta nắm đến đau, nâng mắt nhìn: “Lần này tôi không so đo với anh, nếu lần sau anh còn không mời mà đến, còn động tay động chân với tôi, thì anh cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Hoắc Vân Hi nhìn ra vẻ chán ghét tột cùng của Lê Hiểu Mạn đối với mình, hai hàng mày tuấn tú xoắn lại sâu sắc, nhìn cô chăm chú nói: “Được, Mạn Mạn, sau này nếu chưa có sự đồng ý của em, anh sẽ không lại không mời mà tới.”

“Tốt nhất là như vậy, xin mời.” Lê Hiểu Mạn cau mày nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, đồng thời tay cũng chỉ về phía cửa, ra hiệu anh ta có thể về.

Hoắc Vân Hi nhìn ngón tay đang duỗi ra của cô, trong đôi mắt đen mực lướt qua một tia mất mác, nhưng rất nhanh đã bị anh ta giấu nhẹm.

Ánh mắt anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn dịu dàng, cong cong môi cười ôn hòa: “Mạn Mạn, anh đến ngoài việc đàm phán hợp tác, còn có chuyện muốn nói với em, là chuyện liên quan đến sự kiện năm năm trước em sinh non.”

Lê Hiêu Mạn nghe thấy anh ta nhắc đến chuyện cô sinh non vào năm năm trước, cả đầu vang ong như trống bỏi.

Đứa con đầu tiên của cô và Long Tư Hạo đã không còn, trước hay sau nó cũng đều là một vết thương cực lớn không thể khép miệng cứ thế dằm mãi trong tim cô.