Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 684: Chân tướng mất trí nhớ và bắt cóc




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau đó cô ngước mắt ngấn lệ mông lung nhìn Lạc Thụy hỏi: “Trợ lý Lạc, anh có thể nói cho tôi chuyện bắt cóc lần đó không?”

Lạc Thụy thấy cô nhíu chặt mày, dường như không nhớ nổi, anh ta cũng nhíu mày: “Lê tiểu thư, thật ra tôi cũng không biết nhiều về chuyện bắt cóc lần đó, tôi nghe Tổng giám đốc nói, lần bắt cóc đó không phải bất ngờ mà là có người bày kế sau lưng, bọn họ muốn bắt cóc là Tổng giám đốc, mà Lê tiểu thư bị bắt cóc là vì sau khi cô thấy Tổng giám đốc bị bắt cóc, định cứu Tổng giám đốc, kết quả những tên bắt cóc kia bắt cả Lê tiểu thư.”

Nghe Lạc Thụy nói vậy, Lê Hiểu Mạn cố gắng suy nghĩ tình hình lúc đó, nhưng vẫn không nhớ nổi.

Lạc Thụy thấy cô không nhớ nổi, tiếp tục nói: “Lần bắt cóc đó, tên bắt cóc không chỉ bắt cô và Tổng giám đốc, còn bắt Hoắc Vân Hy, nhưng sau đó Hoắc Vân Hy được cứu, Lê tiểu thư và Tổng giám đốc bị những tên bắt cóc kia mang vào rừng cây, lúc ấy hẳn Lê tiểu thư khoảng 11 tuổi đúng không? Có hai tên bắt cóc không bằng cầm thú muốn cưỡng gian cô, lúc đó tay chân Tổng giám đốc đều bị trói, vì muốn cứu cô, chỉ có thể dùng thân thể đụng hai tên bắt cóc kia, nhưng bị bọn họ tay đấm chân đá…”

Nghe được bốn chữ “tay đấm chân đá”, trong đầu Lê Hiểu Mạn đột nhiên chợt lóe ánh sáng, xuất hiện hình ảnh mơ hồ.

Hai người đàn ông mang mặt nạ quỷ không ngừng đánh một thiếu niên hai tay hai chân đều bị trói, một cô gái chừng 11 tuổi xông tới nằm trên người thiếu niên kia, khóc xin hai tên bắt cóc tha thứ.

Cô gái cầu xin rất lâu, hai tên bắt cóc kia mới tạm thời tha cho bọn họ.

Lạc Thụy thấy cô lâm vào trầm tư, nhìn cô tiếp tục nói: “Lê tiểu thư, sau đó những tên bắt cóc kia nhận được tiền chuộc nhưng chỉ thả cô, không thả Tổng giám đốc, bọn họ chuẩn bị dùng dầu hỏa thiêu chết Tổng giám đốc, là cô cứu Tổng giám đốc, mà Lê tiểu thư bị kinh sợ nên mất đi một phần ký ức nhỏ, chắc là vì lúc ấy Lê tiểu thư chính mắt thấy một tên bắt cóc bị nổ tan xương nát thịt.”

Nghe Lạc Thụy nói, Lê Hiểu Mạn hoàn toàn khiếp sợ, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cô không nghĩ tới cô và Long Tư Hạo từng trải qua chuyện sinh tử hoạn nạn.

Cô rưng rưng nước mắt nhìn Lạc Thụy, thanh âm khàn khàn hỏi: “Trợ lý Lạc, vậy anh biết lần bắt cóc đó là ai bày kế không?”

“Cái này…”

Lạc Thụy nhíu mày, bọn họ tra được chuyện này có liên quan tới Lý Tuyết Hà, nhưng không có chứng cứ xác thực.

Anh ta ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, cau mày nói: “Lê tiểu thư, chuyện này còn đang điều tra, còn nữa, Lê tiểu thư không nhớ nổi cũng không sao, chỉ cần hiện tại cô đừng quên Tổng giám đốc nữa là được, tôi phải nói với Lê tiểu thư vài lời, Tổng giám đốc yêu cô rất lâu rồi, nhất là sáu năm trước, lúc Tổng giám đốc biết cô muốn gả cho Hoắc Vân Hy vô cùng đau buồn khổ sở, sau khi cô gả cho Hoắc Vân Hy, Tổng giám đốc vẫn luôn âm thầm chú ý cuộc sống của cô, Hoắc Vân Hy không tốt với cô, Tổng giám đốc đều biết, nhưng cô và Hoắc Vân Hy kết hôn một năm, Tổng giám đốc cũng không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của cô vì Tổng giám đốc biết cô yêu Hoắc Vân Hy, cô đang đợi anh ta hồi tâm chuyển ý, cho nên Tổng giám đốc cho hai người một năm.”

Lời của Lạc Thụy làm Lê Hiểu Mạn vô cùng khiếp sợ, cô kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi và Hoắc Vân Hy kết hôn một năm, anh ấy vẫn luôn chú ý tôi?”

Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn gật đầu, nhìn cô nói: “Lê tiểu thư, cô nhất định không hiểu tại sao ngày kỷ niệm kết hôn của cô và Hoắc Vân Hy, cô bị bỏ thuốc suýt chút nữa bị mất trong sạch, tại sao Tổng giám đốc có thể xuất hiện kịp lúc đúng không?”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta gật đầu, cô quả thật từng không hiểu tại sao Long Tư Hạo có thể xuất hiện kịp thời cứu cô.

Lạc Thụy thấy cô gật đầu, mới lên tiếng: “Lê tiểu thư, đó là vì Tổng giám đốc luôn chú ý cô, nên mới có thể xuất hiện kịp thời sau khi cô bị bỏ thuốc, Tổng giám đốc biết hôm ấy là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của cô và Hoắc Vân Hy, còn biết Hoắc Vân Hy hẹn cô ở khách sạn quốc tế Đế Hoa, cô nhất định không nghĩ tới, lúc ấy Tổng giám đốc ngồi ở một góc trong nhà hàng nhìn hai người.”

Nghe đến đây, nước mắt Lê Hiểu Mạn rơi như mưa lần nữa, quả dưa ngốc kia, nhìn cô và người đàn ông khác ngồi chung một chỗ, lúc ấy anh nhất định rất đau lòng.

Cô có thể tưởng tượng ánh mắt đau buồn mất mác và biểu tình thống khổ tịch mịch của anh lúc ấy.

Lạc Thụy thấy cô lại khóc, rút khăn giấy đưa cho cô, nói: “Tổng giám đốc thấy Hoắc Vân Hy ôm cô vào phòng Tổng thống rồi rời đi, cảm thấy kỳ hoặc, đoán được có lẽ Lê tiểu thư gặp nguy hiểm, nên mới có thể xuất hiện kịp lúc cứu cô, nhưng trước đó tôi cũng không biết Tổng giám đốc luôn chú ý Lê tiểu thư, những chuyện này đều là sau này tôi mới biết, trước kia Tổng giám đốc đều âm thầm chú ý cô, nên ngày ấy ở khách sạn, là lần đầu tiên tôi thấy Lê tiểu thư.”

Nghe Lạc Thụy nói vậy, Lê Hiểu Mạn liền nhớ tới năm năm trước cô bị Lôi Dương bỏ thuốc ở khách sạn, vì cô say, vô tình nôn lên lưng Long Tư Hạo, Lạc Thụy hỏi cô là ai, lúc ấy anh ta còn nói cô ngay cả một cái nút áo âu phục của Tổng giám đốc bọn họ cũng không đền nổi.

Hôm nay nhớ lại chuyện năm năm trước, trí nhớ cô như mới.

Long Tư Hạo luôn âm thầm chú ý tất cả của cô.

Anh lặng lẽ yêu cô, một mực yêu cho đến bây giờ, trogn lòng cô đã sớm có một cơn sóng lớn mãnh liệt, vô cùng xúc động.

Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn lộ vẻ xúc động một hồi, dứt khoát nói thêm, cố gắng thuyết phục cô đáp ứng kết hôn với Tổng giám đốc bọn họ, sớm tu thành chánh quả.

Dừng một lát, anh ta lại câu môi nói: “Lê tiểu thư, rất nhiều chuyện cô không biết, bây giờ cô đều biết, tôi dứt khoát nói hết cho cô.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh ta, khóc hỏi: “Còn có chuyện gì tôi không biết sao?”

Lạc Thụy nhìn cô, nhướng mày: “Lê tiểu thư, còn rất nhiều chuyện cô không biết, năm năm trước, cậu cô mượn cô 500 ngàn, Tổng giám đốc cho Lâm tiểu thư, cũng là Lâm Mạch Mạch bạn tốt của cô hai tấm thẻ vàng không có giới hạn, một tấm là cho Lâm tiểu thư, một tấm khác là cho cô, nhưng Tổng giám đốc biết Lê tiểu thư sẽ không nhận, cho nên mới đưa Lâm tiểu thư, để lúc cô cần tiền, Lâm tiểu thư sẽ lấy danh nghĩa cô ấy cho cô mượn, chỉ có như vậy, Lê tiểu thư mới nhận…”

Lạc Thụy quyết tâm nói cho xong một lần, tiếp tục nói: “Còn có nhà Hồng Hoa Uyển, thật ra không phải của bạn tôi, mà là Tổng giám đốc đặc biệt mua lại cho cô, vì sợ cô không chịu ở, nên Tổng giám đốc mới bảo tôi nói với cô là của bạn tôi, hơn nữa Tổng giám đốc mua tổng cộng hai nhà, Tổng giám đốc phòng ngừa Lê tiểu thư đuổi anh ấy đi, anh ấy có chỗ ở, có thể ở bên cạnh cô thời thời khắc khắc chú ý cô, nhưng bây giờ toàn bộ Hồng Hoa Uyển đều là của Tổng giám đốc, nói chính xác, là của cô, bây giờ Hồng Hoa Uyển đã là bất động sản tư nhân của cô, cái này năm năm trước đã là của cô rồi, chẳng qua Lê tiểu thư không biết, tôi nghĩ cô rất rõ, Tổng giám đốc hy vọng khi anh ấy thật sự rời khỏi thế giới này rồi, cuộc sống sau này của cô có thể đảm bảo đầy đủ…”