Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 677: Long thiếu, lãng mạn nói xin lỗi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngón tay thon dài của Long Tư Hạo phác thảo đôi môi của cô, bụng ngón tay hơi thô rát như mang theo dòng điện vuốt ve đôi môi quyến rũ của cô, ánh mắt của anh sáng quắc lên: “Hiểu Hiểu, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo vui vậy sao?”

Lê Hiểu Mạn nghiêng đầu, không nhìn tới ánh mắt nóng bỏng tựa như có thể bùng lên ngọn lửa của anh: “Ngoài nói xin lỗi ra, anh gọi em đến nơi này làm gì?”

Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô: “Vậy em thì sao? Mục đích của em khi đến nơi hẹn này là để làm gì?”

Không đợi Lê Hiểu Mạn trả lời, Long Tư Hạo đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi quyến rũ của cô, sau đó anh lại ngồi thẳng người dậy, lấy một chiếc hộp tinh xảo màu đỏ ra từ trong túi quần tây được cắt may thủ công sang trọng của anh.

Liếc nhìn cái hộp anh vừa lấy ra, Lê Hiểu Mạn thấy hơi quen mắt, cô ngồi dậy, nghi hoặc nhìn chiếc hộp màu đỏ trên tay anh.

Long Tư Hạo cưng chiều nhìn cô, anh lấy ra một sợi dây chuyền mặt nhẫn kim cương hồng 12 ca ra từ trong chiếc hộp màu đỏ kia.

Lê Hiểu Mạn nhìn sợi dây chuyền trong tay anh, ánh mắt thoáng kinh ngạc, trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng anh quỳ một chân trên đất cầu hôn cô vào năm năm trước ở ngự yến lâu.

Khóe mắt của cô lại dần ẩm ướt, cô nhìn Long Tư Hạo bằng ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Tại sao sợi dây chuyền này lại ở chỗ anh?”

Cô nhớ năm năm trước lúc cô bị người ta thiết kế, sợi dây chuyền kia đã bị mất ở trong khách sạn này, sau đó cô có trở lại đây tìm, nhưng không tìm được.

Long Tư Hạo ngồi ở bên cạnh cô, dịu dàng đeo sợi dây chuyền lên giúp cô, hai ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy viên kim cương hồng 12 ca ra hiếm có, anh chăm chú nhìn cô: “Năm năm trước, em làm rơi nó ở đây, anh đã bảo Lạc Thụy tìm nó, Hiểu Hiểu, tha thứ cho anh chuyện năm năm trước không trả lại sợi dây chuyền này cho em, bởi vì năm năm qua anh cần nó ở bên cạnh em, giống như cần em ở bên cạnh anh vậy.”

Năm năm trước anh cũng đã nghĩ thông rồi, nếu như anh chết trong quá trình trị liệu, anh dặn Lạc Thụy là sau khi anh chết hãy trả sợi dây chuyền này lại cho cô.

Hơn nữa, năm năm trước anh cũng đã lập xong di chúc, sau khi anh chết, toàn bộ tài sản của anh sẽ thuộc về cô.

Năm năm qua, trong lúc tiếp nhận quá trình trị liệu, anh rơi vào trạng thái hôn mê hết lần này đến lần khác, anh cho rằng mình sẽ không còn cơ hội được gặp lại cô nữa. Nhưng vào lúc anh tuyệt vọng nhất, kỳ tích đã xảy ra, bệnh tình của anh có chuyển biến tốt, tất cả các chỉ tiêu trong cơ thể đều dần khôi phục lại trạng thái bình thường, các bác sĩ có kinh nghiệm lớn về bệnh ung thư ở Mỹ đều chắc chắn là bệnh tình của anh sẽ không tái phát nữa, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa, vì vậy anh mới trở về nước tìm cô.

Anh biết mình có lỗi với cô, anh không chỉ nói sẽ mãi không rời xa cô một lần, vĩnh viễn sẽ không buông tay cô ra, nhưng anh đã nuốt lời, vì để cô nhanh quên anh hơn, thậm chí là hận anh, anh còn nói rất nhiều lời làm cô tổn thương.

Cả đời này, chuyện làm anh cảm thấy có lỗi với cô nhất, chính là anh cho rằng mình sẽ chết, và lấy nhân danh tình yêu để làm cô thương tổn.

Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, cảm thấy trong lời nói của anh có rất nhiều hàm ý.

Năm năm trước lúc anh rời khỏi cô, tại sao anh cần phải cầm sợi dây chuyền của cô theo cùng?

Cô vô cùng muốn biết, năm năm qua anh đã đi đâu, đã làm gì, thế nhưng anh vẫn luôn không nói cho cô biết.

Cô càng ngày càng cảm thấy năm năm trước anh có nỗi khổ tâm riêng nên phải rời bỏ cô.

Bây giờ cô tin tưởng những lời nói những vết thương lòng mà anh gây ra cho cô năm năm trước là giả.

Mà mục đích của anh nhất định là muốn cho cô hận anh.

Thế nhưng tại sao anh phải làm như vậy?

Anh quan tâm đến cô như vậy, là chuyện gì có thể khiến anh nhẫn tâm buông tay cô ra, ngoan tâm rời bỏ cô năm năm?

Thu hồi nghi ngờ trong lòng lại, cô nhìn chằm chằm vào anh, dứt khoát hỏi: “Long Tư Hạo, anh nói thật nói cho em biết đi, nguyên nhân thực sự khiến năm năm trước anh đòi chia tay với em là gì?”

Cô dừng lại rồi lại tiếp tục nói: “Anh không cần phải nói với em là bởi vì em hại chết con gái của anh, cũng đừng có mà nói là bởi vì anh cho rằng em và Hoắc Vân Hy phản bội anh. Em nói cho anh biết, em không tin hai nguyên nhân kia đâu, nhất định là anh còn có nguyên nhân gì khác nữa, anh hãy nói thật đi, nếu anh còn lừa gạt em nữa, em sẽ... oh...”

Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, anh đã cúi người xuống phong bế đôi môi của cô, rồi áp cô ở trên giường.

“Oh oh... Long... Tư Hạo... khốn kiếp... đừng có mà ngắt... lời... oh oh... anh nói thật... khốn kiếp...”

Bởi vì Long Tư Hạo tấn công mãnh liệt, cái lưỡi đinh hương của Lê Hiểu Mạn bị anh dùng sức quấn lấy, khiến cô không nói được hết câu.

Mà đôi tay mảnh khảnh của cô cũng bị anh nhanh chóng nắm lấy áp ở trên đỉnh đầu của cô, hơi thở mát lạnh đan xen với hương hoa hồng quẩn quanh trong mũi cô. Hơn nữa, nụ hôn của anh đánh tới như bão táp xa mạc, khiến cô bị hôn đến choáng váng đầu óc, từng đợt sóng tình triều ập tới trong đầu cô, suýt chút nữa là cô chìm đắm ở trong đó.

Lấy lại tinh thần, cô mở to hai mắt nhìn anh: “Long... Tư Hạo... oh oh... em muốn... nghe nói thật...”

Có phải anh cho rằng anh hôn cô đến nỗi hôn mê, thì có thể khiến cô ném chuyện này ra sau đầu hay không.