Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 663: Không có khí phách đã không có Nghiên Nghiên




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn đang muốn nói không phải, Long Tư Hạo lại tiếp tục nói: “Chờ cơm nước xong, anh lại dỗ em. “

“Em mới không cần.” Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn Long Tư Hạo, đưa tay dùng sức nhéo đùi anh.

Mà bị nhéo, Long Tư Hạo ngay cả mày cũng không nhăn một cái, anh hơi hơi híp mắt, khóe môi cong lên vài phần, bàn tay trực tiếp đặt lên đùi Lê Hiểu Mạn.

Hôm nay Lê Hiểu Mạn mặc quần áo công sở, váy ngắn đến đùi.

Nhận thấy trên đùi mình bỗng xuất hiện bàn tay nóng rực, khuôn mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, nâng mắt nhìn Long Tư Hạo, đè thấp thanh âm: “Lấy ra, không được sờ.”

Long Tư Hạo làm như không nghe thấy lời cô nói, không thèm động đậy, anh tao nhã ăn bữa sáng, mà bàn tay dưới bàn của anh lại xoa nắn sờ mó cặp đùi trắng nõn mềm mịn của Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn như bị điện giật toàn thân run lên, khuôn mặt thanh lệ càng đỏ ửng như trái đào chín.

Cô nheo mắt, hung hăng trừng Long Tư Hạo một tay cầm đũa tư văn nhã nhặn ăn bữa sáng, tay kia thì lại vui đùa lưu manh, trong lòng bội phục muốn quỳ lạy anh luôn.

Cô liếc nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang ngồi đối diện, hạ giọng nói: “Long Tư Hạo, tên khốn này, anh sờ đủ chưa hả?”

Bàn tay ấm nóng của Long Tư Hạo vẫn như cũ đặt trên đùi cô, khẽ ghé đến bên tai, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn: “Chỉ sờ sao đủ, anh còn muốn làm.”

Nghĩ đến tối hôm qua cùng anh thân thiết, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn nhỏ lại nóng lên: “Long Tư Hạo, anh đúng là đồ lưu manh.”

Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt nóng rực nhìn cô, khóe môi cong lên đầy mị hoặc: “Anh là lưu manh, nhưng chỉ lưu manh với một người, đùa giỡn lưu manh với người mình yêu là thiên kinh nghĩa địa.”

“Thiên kinh nghĩa địa cái đầu anh đấy.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh nói, lại dùng lực nhéo đùi anh một cái.

Lúc cô đang định rút tay về, Long Tư Hạo kéo tay cô đặt lên đùi anh.

Tiểu Nghiên Nghiên ăn xong thấy ba mẹ mình thân thiết, chỉ kém chút nữa là dính chặt vào nhau, bé chớp chớp mắt, thanh âm non nớt hỏi: “Mẹ, ba, hai người sờ tới sờ lui sờ đủ chưa? Đừng tưởng con còn nhỏ không biết hai người đang làm gì. À con no rồi, hai người cứ từ từ ăn.”

Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên đi rồi liền giãy khỏi lòng Long Tư Hạo, nheo mắt lại nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh”

Lê Hiểu Mạn vốn định mắng anh, nhưng nghĩ lại, dù cô mắng gì anh cũng không đứng đắn như thế, cô mắng cũng tốn công, vì thế khỏi mắng nữa, tự ngồi vào chỗ ăn sáng, không ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, cũng không nói chuyện với anh nữa.

Mà Long Tư Hạo thấy cô không lên tiếng, híp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt mang theo ý cười, khóe môi cong cong tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

Ăn xong bữa sáng, Lê Hiểu Mạn chủ dọn bát đũa đến phòng bếp rửa, Long Tư Hạo theo sau mang giúp chén bát vào trong.

Thấy Lê Hiểu Mạn thực sự chỉ rửa bát không để ý tới mình, anh bước tới, sau đó ôm lấy cô từ sau, vùi đầu vào cần cổ ngửi mùi hương quen thuộc của cô: “Hiểu Hiểu, xin lỗi.”

Anh đột nhiên xin lỗi, khiến động tác rửa chén của Lê Hiểu Mạn khựng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đùa giỡn lưu manh xong mới đến xin lỗi không biết là muộn rồi à?”

Long Tư Hạo híp lại mắt, đưa tay vén những sợi tóc mai bướng bỉnh rơi xuống ra sau vàng tai cô, hôn lên vành tai trắng như ngọc: “Hiểu Hiểu, anh xin lỗi em không phải vì vậy.”

Lê Hiểu Mạn rửa xong cái bát cuối cùng, nhướn mày nhìn anh: “Vậy anh xin lỗi việc gì?”

Long Tư Hạo khẽ vuốt ve mặt cô, nhìn cô chăm chú, trong mắt tràn đầy áy náy và tự trách: “Hiểu Hiểu, anh xin lỗi là vì anh rời đi hại em thương tâm năm năm, làm hại Nghiên Nghiên không có ba ba yêu thương, làm hại một cô gái như em phải một mình gánh vác trách nhiệm chăm sóc dạy dỗ Nghiên Nghiên.”

Nói đến đây, anh dừng lại, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh cho em một tháng thời gian suy nghĩ, em đã cân nhắc xong chưa?”

“Cân nhắc xong chưa cái gì?” Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Long Tư Hạo cong môi cười, đôi mắt tràn đầy thâm tình trói chặt cô: “Lần trước chúng ta cũng đã bàn qua rồi, em có muốn bắt đầu lại lần nữa với anh không?”

Lê Hiểu Mạn nâng mắt liếc anh một cái, rũ mắt, cô tuy ngoài miệng còn chưa đồng ý, nhưng cô và anh cũng đã lăn giường nhiều lần như thế rồi, cái này cũng không tính là bắt đầu lại với anh lần nữa sao.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn rũ mắt im lặng không lên tiếng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh khẽ nâng cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên.

“Hiểu Hiểu, ngươi còn yêu ta sao không”

Cô có yêu mình hay không, trong lòng anh đã có đáp án, nhưng giờ phút này anh lại muốn nghe chính miệng cô nói ra lời yêu.

Đối diện với ánh mắt thâm tình chờ mong của anh, trái tim Lê Hiểu Mạn khẽ run lên, cô mím môi, cụp mắt, lông mi run rẩy: “Em không yêu thì sao em có thể cùng anh”

Cắn môi, cô mới nói nói: “Lăn giường?”

Đôi mắt hẹp dài đen như mực tràn đầy ý cười, Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên môi cô, đè cô lên tường bếp, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em yêu anh, anh cũng yêu em, chúng ta còn có Nghiên Nghiên, chúng ta cho Nghiên Nghiên một gia đình hạnh phúc trọn vẹn được không?”

“Cho Nghiên Nghiên một gia đình hạnh phúc trọn vẹn?” Lê Hiểu Mạn khẽ nhướn mày, đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chăm: “Anh có ý gì?”

Long Tư Hạo mắt mỉm cười nhìn cô, cong môi: “Hiểu Hiểu, ý của anh chắc em cũng biết mà.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, trong mắt xao động phức tạp: “Anh nói kết hôn?”

Long Tư Hạo cúi xuống thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, Nghiên Nghiên cũng đã gần năm tuổi rồi, con cần một gia đình trọn vẹn, chúng ta cũng đã lãng phí mất gần năm năm trời, anh không muốn lãng phí nữa, không muốn rời khỏi em nữa.”

Lê Hiểu Mạn xúc động, cô nâng mắt nhìn anh chăm chú: “Long Tư Hạo, em còn muốn cho Nghiên Nghiên một gia đình trọn vẹn hạnh phúc hơn anh kia.”

Long Tư Hạo bắt lấy lời của cô, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn cô: “Cho nên em đồng ý?”

Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, nhìn anh cong môi cười, học động tác của Tiểu Nghiên Nghiên, dựng thẳng ngón trỏ lắc qua lắc lại: “Không dễ vậy đâu, Long Tư Hạo, anh mất tích năm năm, hại em bi thương đau lòng suốt năm năm, em mới không dễ dàng để anh nắm vào tay vậy đâu.”

“Thế nên, em muốn anh tiếp tục theo đuổi em đến khi em đồng ý kết hôn với anh mới thôi?” Long Tư Hạo cũng học động tác của Lạc Thụy, lộ ra vẻ mặt khóc tang.

Dừng lại một chút, anh ôn nhu nhìn cô: “Hiểu Hiểu, được, tạm thời anh không ép em kết hôn với anh, nhưng em phải đồng ý với anh một việc.”

Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn anh hỏi: “Chuyện gì?”

Long Tư Hạo híp mắt, sắc mặt trầm xuống, sâu kín nhìn cô, thanh âm trầm thấp, trong giọng nói mang theo khí thế không cho cãi lại: “Không được về nhà cậu ở nữa.”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Why?”

Long Tư Hạo híp mắt trừng cô, ngữ khí bá đạo: “Anh nói không được là không được, em không đồng ý, anh sẽ giam em ở biệt thự ven hồ này, cho em đời này khỏi gặp lại cậu mình luôn.”

Lê hiểu trừng mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh quá bá đạo rồi đấy.”

Không chờ Lê Hiểu Mạn nói xong, Long Tư Hạo đã nheo mắt, trầm giọng cắt ngang: “Anh chính là bá đạo như vậy đấy.”

“Có khí phách.” Lê Hiểu Mạn trừng anh nói xong thở phì phì chuẩn bị rời khỏi phòng bếp.

Long Tư Hạo giữ cô lại, ánh mắt tối sầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, nếu anh không có khí phách đã không có Nghiên Nghiên.”

Dứt lời, Long Tư Hạo giữ chặt gáy cô, cắn mút đôi môi mê người kia, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn: “Hiểu Hiểu, anh lại muốn em rồi.”