Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 641: Chụt, hôn anh ta một cái (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu khu Kim Lai.

Lạc Thụy đỗ xe ở bên ngoài tiểu khu, quay đầu nhìn hai mẹ con Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở ghế sau, híp mắt nở nụ cười: “Lê tiểu thư, tiểu bất điểm, tôi đưa hai người đến chỗ nãy, hai người tự mình đi vào trong sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Rời khỏi biệt thự ven hồ Thủy Lộ, hiện tại Lê Hiểu Mạn đặc biệt mất mác khó chịu.

Nghe xong lời kia của Lạc Thụy, cô mới nén chặt tâm tình mất mác, nâng mắt nhìn về phía anh ta, mím môi cười nhạt: “Trợ lí Lạc, không có vấn đề, tôi và Nghiên Nghiên có thể tự mình vào, cảm ơn anh.”

Nói xong, cô đang muốn mở cửa xe ra, Lạc Thụy đã dẫn đầu xuống xe, sau đó đăc biệt quý ông giúp bọn họ mở cửa ghế sau, đôi mắt đẹp cười cười nhìn hai mẹ con: “Lê tiểu thư, tiểu bất điểm, xin mời.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy gật đầu một cái, xuống xe trước, tuy nhiên sau khi cô bước xuống xe, anh ta nhanh chóng động thân luồn người vào trong xe, ôm tiểu Nghiên Nghiên đang chuẩn bị xuống xe bế ra ngoài.

Sau khi để nhóc con xuống đất an toàn, anh ta nhíu mày cười cười với cô bé, vẫy tay: “Tiểu bất điểm, bye.”

Tiểu Nghiên Nghiên không để cho Lạc Thụy phất tay nói bye bye, liền hướng về phía anh ta ngoắc ngoắc ngón tay út, đôi mắt sáng long lanh nheo lại nhìn anh ta, âm thanh non nớt ngọt hơn cả mía lùi: “Chú ơi, chú đưa đầu thấp xuống một chút đi.”

“Tiểu bất điểm, cúi đầu làm gì cơ?” Đôi mắt đẹp của Lạc Thụy nheo lại, hiếu kì nhìn tiểu Nghiên Nghiên hỏi, nhưng hỏi xong vẫn làm giống như lời con bé nói, đem đầu cúi thấp xuống một chút.

Thấy còn cao quá, vẫn chưa đủ, tiểu Nghiên Nghiên gạt lông mày: “Thấp thêm chút nữa ạ.”

Lạc Thụy hơi nghi ngờ nhìn tiểu Nghiên Nghiên một cái, nheo mắt hỏi: “Tiểu bất điểm, sẽ không phải là cháu muốn lấy tai chú chứ?”

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng anh ta vẫn cúi đầu, có điều thứ anh ta không hề nghĩ đến chính là, sau khi anh ta cúi đầu xong, tiểu Nghiên Nghiên không nhưng không lấy lỗ tai anh ta, mà là hôn “Chụt” lên trên gương mặt tuấn tú của anh ta một cái.

Đôi mắt đẹp chăm chú híp thành một đường thẳng, ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu Nghiên Nghiên, hoàn toàn bối rối, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến tình cảnh tiểu bất điểm thế mà lại hôn anh ta một cái.

Như thế nào tiểu bất điểm đã thay đổi quan điểm đi hôn anh ta? Làm sao con bé có thể bất thình lình “Chụt” một cái là có thể hôn lên mặt anh cơ chứ?

Là anh ta vừa nằm mơ hay sao?

Anh ta chạm tới chạm lui vết hôn tiểu bất điểm vừa để lại trên gương mặt tuấn tú của mình, vì để xác định bản thân không phải đang nằm mơ, anh ta còn dùng một lực mạnh véo má mình một cái, đau đến suýt chút nữa anh ta cũng muốn khóc, chính xác là không hề nằm mơ nha!

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Tại sao tiểu bất điểm lại “Chụt” muốn hôn lên mặt anh ta?

Anh ta chà chà mặt, nước bọt tiểu bất điểm hơi nhiều.

Tiểu Nghiên Nghiên trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, bằng hướng về phía anh ta nở ra nụ cười ngọt ngào: “Chú, cảm ơn chú đã đưa hai mẹ con cháu về, đây là phần thưởng giành cho chú, à, còn có lần trước nữa, chú cố ý để bản thân bò lên xe của mình, sau đó còn hát rất nhiều bài hát hay cho cháu nghe, còn đưa cháu đi tìm mẹ, nói với cháu mẹ đang ở nơi nào, cháu còn chưa nói với chú lời cảm ơn, chú ơi, cảm ơn chú đã cố ý để lộ sự thông minh của mình, cũng cảm ơn chú ca hát khó nghe như vậy, vì vậy, chú ơi, chú thông thả ạ.”

Cô nhóc Tiểu Nghiên Nghiên này khi khen khi chê phối hợp khiến khóe môi Lạc Thụy cũng phải giật, nheo mắt nhìn cô cười cười: “Tiểu bất điểm, thật không ngờ chú diễn xuất của chú tốt như vậy, mà vẫn bị cháu nhìn ra, sao cháu có thể thông minh như vậy được cơ chứ, làm thế nào cháu biết chú đã tìm thấy cháu từ lâu rồi, làm thế nào cháu biết chú chính là cố ý dẫn cháu đi tìm mẹ nhỉ, rồi làm thế nào cháu biết là chú hát cho cháu nghe?”

Quả thật hôm đó vừa bắt đầu anh ta đã tìm ra tiểu Nghiên Nghiên, là anh ta cố ý đi thật chậm để cô bé theo đuôi anh ta, cũng cố ý xuống xe rồi đi thật xa, nhằm tạo cơ hội cho cô nhóc trộm tiến vào xe anh một cách thành công, sau đó lại đưa cô nhóc đi đến biệt thự, bởi vì sợ cô không tìm được mẹ của mình, anh ta mới cố ý để lộ tin tức với cô, nhưng cũng cho quản gia và người làm nữ cùng vệ sĩ đi nơi khác.

Mục đích anh ta làm vậy chỉ có một, anh ta luôn cảm thấy Nghiên Nghiên là con gái tổng giám đốc của bọn họ, cho nên mới cố ý đưa Nghiên Nghiên đến biệt thự, tạo cơ hội cho hai mẹ con gặp nhau, kết nối tình cảm thật tốt.

Tiểu Nghiên Nghiên nheo nheo mắt liếc xéo Lạc Thụy một hồi, hàng lông mày nhỏ ngang ngược giương lên: “Ai bảo chú hát ‘Ngập tràn niềm vui’ cơ chứ, đây rõ ràng là chú cố ý, chú còn cố ý lớn tiếng mẹ cháu đang ở đâu, mà cháu chả hề ngốc, tất nhiên cháu sẽ biết.”

Nghe vậy, Lạc Thụy nhíu mày ghé mắt hướng về phía Lê Hiểu Mạn đang ở một bên, giơ ngón tay cái lên: “Lê tiểu thư, con gái cô thật thông minh, hai người mau vào đi thôi, tôi cũng nên trở về báo cáo với tổng giám đốc.”

Dứt lời, Lạc Thụy đang cúi người ngồi vào trong xe, bỗng nhiên Lê Hiểu Mạn gọi anh ta lại.

“Trợ lí Lạc, chờ một chút.”

Lạc Thụy xoay người nhìn Lê Hiểu Mạn, cười hỏi: “Lê tiểu thư còn có chuyện gì à?”

Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt anh ta, do dự trong chốc lát, mới nâng mắt lên nhìn anh ta, dùng âm thanh thấp nhất đủ để cho anh ta nghe được: “Trợ lí Lạc, có một việc tôi muốn hỏi anh.”

“Lê tiểu thư có chuyện gì cứ hỏi, chỉ cần tôi biết tôi nhất định sẽ nói thật.”