Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 632: Bảo bối, tim em thật ác độc




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhìn tiểu nha đầu thông minh lanh lợi trước mặt, Long Tư Hạo nở nụ cười ôn hòa: “Biểu hiện của chú rất rõ ràng sao, sao lại bị nhìn ra.”

Dứt lời, anh đi lên trước, bàn tay trắng nõn xoa đầu Tiểu Nghiên Nghiên đầy cưng chìu, môi mỏng cong lên: “Không hổ là con gái của Hiểu Hiểu, rất thông minh.”

Anh lập tức ngồi xổm xuống, bế Tiểu Nghiên Nghiên ngồi xuống ghế sa lon trong phòng ngủ, ánh mắt nhu hòa: “Nghiên Nghiên, cháu có thể nói cho chú biết, về những chuyện năm năm nay của mẹ cháu không.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp đôi mắt nhỏ: “Chú đẹp trai cháu vẫn còn nhỏ, biết không nhiều lắm.”

Long Tư Hạo liếc nhìn cô bé cong môi cười: “Cháu biết được bao nhiêu thì nói với chú bấy nhiều.”

Tiểu Nghiên Nghiên thoáng suy tư, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Nói cho chú biết rồi cháu sẽ được gì ạ?”

Long Tư Hạo nheo mắt, ánh mắt vẫn như cũ nhu hòa nhìn Tiểu Nghiên Nghiên: “Chú sẽ đáp ứng mười nguyện vọng của cháu.”

“Thật chứ?” Đôi mắt Tiểu Nghiên Nghiên sáng ngời, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo: “Chú đẹp trai, chú thật tốt.”

Long Tư Hạo khẽ nhướng mày, nở nụ cười nhìn cô bé: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”

Tiểu Nghiên Nghiên gật đầu với Long Tư Hạo, liền nói những chuyện mà năm năm nay cô bé biết về mẹ mình cho anh biết.

Long Tư Hạo muốn hiểu rõ chuyện của cô, cho nên hỏi Tiểu Nghiên Nghiên rất nhiều vấn đề.

Hai cha con hàn huyên đến rất khuya.

Cuối cùng Tiểu Nghiên Nghiên ngủ luôn trong lòng Long Tư Hạo, Long Tư Hạo bế cô bé đặt lên chiếc giường công chúa, đắp kín chăn, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé, anh nhịn không được hôn lên trán Tiểu Nghiên Nghiên, khuôn mặt tuấn mỹ không bất giác nở nụ cười của một người làm cha.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Tiểu Nghiên Nghiên, anh liền trở về phòng ngủ của Lê Hiểu Mạn, sau đó cởi quần áo lên giường, bá đạo ôm cô sát vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi dụ người của cô.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lê Hiểu Mạn cảm nhận được có người hôn mình, ý thức mơ hồ đang định đẩy người kia ra, tuy nhiên người đó lại ôm cô thật chặt, đẩy không ra.

Hơi thở mát lạnh quen thuộc xông vào mũi cô, mang theo sự cám dỗ trí mạng, mê hoặc nội tâm cô.

Người hôn cô quá mức dịu dàng, cảm giác quen thuộc khiến cô dần dần trầm mê, tưởng mình gặp Long Tư Hạo trong mở, liền chậm rãi đáp lại.

Sự đáp lại của cô không thể nghi ngờ là sự cổ vũ cùng khích lệ lớn lao đối với Long Tư Hạo, đáy mắt anh đầy ý cười, nụ hôn càng mãnh liệt hơn.

Anh càng hôn mãnh liệt, Lê Hiểu Mạn càng trầm mê trong đó, vứt bỏ tất cả, tận tình cùng Long Tư Hạo trầm luân.

Ngày hôm sau.

Quá buông thả khiến cho Lê Hiểu Mạn cảm thấy thân thể mình giống như vỡ thành từng mảnh nhỏ khi vừa thức dậy, nhất là phần eo, vừa mỏi vừa đau, toàn thân không còn chút sức lực.

Cô mở đôi mắt trong suốt, trừng mắt nhìn đèn treo trong phòng ngủ, cố gắng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.

Ngày hôm qua phòng sách, cô bị Long Tư Hạo “Dày vò” rồi không sai biệt lắm một ngày, cái này nàng là biết đến, nhưng là tối hôm qua, tối hôm qua cô không phải đang nằm mơ sao

Làm sao cô tỉnh lại lại hồi tưởng cảm giác là chân thật như vậy

Lúc cô đang cố gắng nghĩ lại, một cánh tay rắn chắc vươn ra kéo cô vào vào vòm ngực rộng lớn.

Ngước mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang ôm cô, còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi mỏng của Long Tư Hạo đã áp xuống, cho cô một nụ hôn chào buổi sáng thật sâu, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, môi mỏng xinh đẹp nở nụ cười châm chọc, bởi vì mới vừa tỉnh lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, vô cùng quyến rũ: “Hiểu Hiểu, bảo bối, em thật nhẫn tâm, tối hôm qua suýt chút nữa đã ép khô anh.”

Nói đến đây, ánh mắt của anh càng mập mờ hơn: “Hiểu Hiểu, anh không ngờ rằng phương diện kia của em lại mạnh đến vậy.”

Nghe được Long Tư Hạo nói vậy, Lê Hiểu Mạn kéo kéo khóe môi, đỏ mặt: “Long Tư Hạo, được lợi còn ra vẻ, rõ ràng là phương diện kia của anh quá mạnh, tối hôm qua anh lại sàm sỡ em, em... ưm”

Long Tư Hạo cong khóe môi, khẽ hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Hiểu Hiểu, rõ ràng là em sàm sỡ anh, anh mới không chống lại được sức hấp dẫn của em.”

Chuyện tối hôm qua, tuy Lê Hiểu Mạn nhớ không rõ lắm, thế nhưng người nào sờ người nào, cô vẫn có thể nhớ.

Cô thừa nhận, tối hôm qua trong lúc ý thức mơ hồ cô có sờ soạng anh vài cái, nhưng anh mới là người ở trên cô dày vò suốt đêm.

Hung hăng trợn mắt nhìn Long Tư Hạo, cô nhắm mắt lại, giọng nói có chút lười biếng vô lực: “Em mệt quá, hôm nay em muốn nghỉ ngơi..”

Thấy cô thật sự mệt mỏi, Long Tư Hạo yêu thương hôn lên môi cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Được, hôm nay anh để em nghỉ ngơi một ngày.”

Dứt lời, anh lại nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên cánh môi cô lần nữa, sau đó vén chăn đứng dậy.

Bởi vì anh trần như nhộng, ánh mắt Lê Hiểu Mạn không cẩn thận rơi vào nơi nào đó dưới người anh, khi nhìn thấy thứ “Dày vò” cô suốt đêm vẫn chưa thoả mãn “Ngẩng đầu dậy”, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức nóng bừng, thu hồi ánh mắt, gắt giọng: “Long Tư Hạo, anh là tên khốn.”

Thấy cô đỏ mặt, ngượng ngùng như thế, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, nheo mắt nhìn cô: “Nha đầu ngốc, đã làm mẹ rồi, vẫn còn xấu hổ như thế à, hơn nữa, là em tự mình nhìn, anh không bắt em phải nhìn.”

Lê Hiểu Mạn cầm lấy gối ném về phía anh: “Ai bảo anh không mặc quần áo.”

Long Tư Hạo thuận thế chụp lấy gối, ánh mắt dịu dàng chất chứa tình cảm liếc nhìn cô, cong môi cười: “Mặc quần áo cũng không giấu được.”

Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn anh, sau đó dời tầm mắt.

Thấy cô nói không có sức lực nhưng lực ném gối không nhỏ, Long Tư Hạo nheo mắt, cong môi cười: “Hiểu Hiểu, anh đổi ý rồi, trông em vẫn rất có tinh thần, xem ra tối qua anh đã không cố gắng hết sức, dùng xong bữa sáng, chúng ta tiếp tục, nhé!”

Dứt lời, anh liền đi vào phòng tắm.

Khi mặc quần áo, anh đi ra mặc ngay trước mặt Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn nhắm hai mắt lại, giọng nói vô lực: “Long Tư Hạo, em thật sự mệt, anh tha cho em đi có được không.”

“Được.” Long Tư Hạo nhẹ giọng nói, cúi người nhìn cô: “Hôm nay, ngày mai, tạm thời bỏ qua cho em, những ngày sau đó lại tiếp tục.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn không nói gì nữa, chỉ cần anh có thể tạm thời tha cho cô là tốt rồi, cô thật sự rất mệt mỏi, toàn thân giống như vỡ vụn từng mảnh.

Cô không phục, rõ ràng anh tốn nhiều sức lực hơn, nhưng anh lại bình thản như không có chuyện gì, trái lại cô mệt đến không thở nổi, toàn thân đau nhức, chỉ nằm thôi hai chân cũng run run.