Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 623: Thiếu phu nhân, có cần thử độc không? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngược lại, có một số vật phẩm rất độc hại, nhưng lại không chứa lưu huỳnh, ví dụ như nấm khuẩn, nitrite, thuốc trừ sâu, thuốc chuột, chất độc thực phẩm cyanide, khi châm bạc tiếp xúc với những thứ đó, cũng sẽ không xuất hiện phản ứng hóa đen.

Vì vậy, châm bạc không thể giám định chất độc thực phẩm, càng không thể được coi là công dụ dùng để kiểm tra độc.

Long Tư Hạo không thể không biết những kiến thức thông thường này, anh cố ý bảo nữ giúp việc cầm châm bạc tới để cô thử độc, nhất định là cố ý chọc tức cô mà.

Hẳn là anh đang thể hiện sự bất mãn và tức giận của mình.

Đoán được tâm tư của Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn cau mày lại, vừa rồi cô đã lo lắng quá mức cho Nghiên Nghiên, nên đã bỏ quên cảm thụ của Long Tư Hạo.

Giờ phút này, trong lòng cô rất áy náy.

Sau đó, cô ngước mắt nhìn về phía Lý Tuyết: “Không cần kiểm tra.”

Cô không nhận lấy châm bạc mà Lý Tuyết đưa tới, nhướn mày nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên đã chờ rất lâu, cô dịu dàng cười với bé, rồi nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý bảo bé có thể động đũa.

Nhận được sự đồng ý của mẹ mình, tiểu Nghiên Nghiên đã sớm đói đến nỗi bụng dán vào lưng ăn như hổ đói.

Lê Hiểu Mạn thấy vậy, sợ bé ăn nhanh quá bị nghẹn, cô lo lắng liếc nhìn bé: “Nghiên Nghiên, ăn chậm thôi con, cẩn thận không nghẹn đấy.”

“Vâng!” tiểu Nghiên Nghiên gật đầu với cô, nghe lời mẹ thả chậm tốc độ ăn cơm.

Lý Tuyết đứng ở một bên nhìn tiểu Nghiên Nghiên, rồi lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Thiếu phu nhân, dáng dấp của con gái cô thật giống cô.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt lên nhìn về phía Lý Tuyết, lịch sự mỉm cười: “Sao cô biết Nghiên Nghiên là con gái của tôi?”

Lý Tuyết mỉm cười nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên, rồi lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân, là thiếu gia nói, còn có, thiếu gia vừa mới xuống tầng đã phân phó, bảo chúng tôi nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Thiếu phu nhân và tiểu thư Nghiên Nghiên con gái của cô...”

Dừng lại, Lý Tuyết hỏi tiếp: “Thiếu phu nhân, tiểu thư Nghiên Nghiên là con gái của cô và thiếu gia sao?”

Lê Hiểu Mạn hơi cau mày lại, cô liếc nhìn Lý Tuyết rồi chỉ mỉm cười, không nói là đúng, cũng chưa nói không phải.

Lý Tuyết thấy Lê Hiểu Mạn không trả lời, cô ta cũng không hỏi thêm nữa, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước, nếu cô và tiểu thư Nghiên Nghiên ăn xong, thì dùng liên lạc nội tuyến gọi tôi.”

Dứt lời, cô ta rất cung kính ra khỏi phòng ngủ.

Tiểu Nghiên Nghiên ăn một lúc thì không còn cảm giác đói như trước nữa, bé chuyển sang nhai kỹ nuốt chậm như một bé gái thùy mị.

!!

Bé ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ mình, nghi ngờ hỏi: “Mommy, thiếu gia mà chị gái kia vừa mới nói là ai vậy? Còn nữa, mommy, mẹ còn chưa nói cho con biết, sao mẹ lại tới chỗ này? Con còn tưởng rằng mommy bị chú đẹp trai kia bắt tới đây, nhưng nhìn mommy ăn ngon mặc đẹp ở tốt ở chỗ này, còn được gọi là Thiếu phu nhân nữa, không giống như là bị bắt tới đây à nha! Có phải là mommy tự nguyện tới đây hay không? Mommy, có phải là mẹ thích chú đẹp trai kia hay không?”

Nghe thấy tiểu Nghiên Nghiên hỏi liên tù tì một chuỗi các câu hỏi, Lê Hiểu Mạn gắp một miếng cá lên nhét vào cái miệng nhỏ của bé, dịu dàng nhìn bé: “Ăn cơm trước đã, ăn no rồi mẹ nói cho con.”

Tiểu Nghiên Nghiên vừa nhai miếng cá vừa suy ngẫm, bé nhai nhồm nhoàm nên nói không rõ từ: “Mommy, con chỉ muốn biết ngay bây giờ mà thôi, mẹ nói đi mà!”

Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, cô ôn hòa nhìn bé, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: “Cục cưng, ăn không nói ngủ không nói, biết không?”

Nghe giọng nói của cô rất dịu dàng, khé miệng cũng mang nụ cười, nhưng tiểu Nghiên Nghiên biết, nếu bé không nghe lời nữa, mommy của bé nhất định sẽ nổi giận.

Bé không thích chọc mẹ mình tức giận, vì vậy bé không hỏi nữa mà cúi đầu xuống chuyên tâm ăn cơm, thế nhưng trong đôi mắt nhỏ thuần khiết vẫn lóe lên vẻ giảo hoạt.

Sau khi cơm nước xong, Lê Hiểu Mạn dùng điện thoại nội tuyến gọi Lý Tuyết tới thu dọn bát đũa, rồi cô kéo tiểu Nghiên Nghiên đi vào phòng tắm để tắm.

Bởi vì lúc tiểu Nghiên Nghiên tới đây không mang gì cả, lúc tắm xong, Lê Hiểu Mạn đang suy nghĩ không biết nên cho bé mặc cái gì, Lý Tuyết đã cầm mấy chiếc váy giành cho bé gái kèm theo giày và tất tới.

Lê Hiểu Mạn vừa nhận lấy những trang phục này thì cô đã nhận ra ngay, năm năm trước lúc cô mang thai con gái đầu lòng, Long Tư Hạo đã cố ý mua cho con của họ.

Lúc đầu chỉ là mua quần áo giành cho bé gái một hai tuổi, sau đó Long Tư Hạo kiên quyết mua quần áo tới tận mười sáu tuổi, chỉ tiếc là con gái đầu lòng của bọn họ đã không có cơ hội được mặc.

Lý Tuyết không thể vô duyên vô cớ đưa quần áo tới, trừ phi là nghe lệnh của Long Tư Hạo, không có sự căn dặn của Long Tư Hạo, Lý Tuyết cũng không dám tự mình động vào quần áo giành cho con gái đầu lòng của bọn họ, bởi vì đó là cấm kỵ của Long Tư Hạo.

Tuy nhiên, cô thật sự không nghĩ tới Long Tư Hạo lại vẫn bảo Lý Tuyết lấy những bộ quần áo mà anh đã mua cho con gái đầu lòng của bọn họ tới cho Nghiên Nghiên mặc, không phải là anh rất bài xích và ghét Nghiên Nghiên hay sao?

Cảm xúc trong lòng cô dần trở nên phức tạp, có nghi ngờ, cũng lộ vẻ xúc động, sau khi đè nén những tâm tình này xuống, cô cầm lấy một chiếc váy công chúa xinh đẹp đi vào phòng tắm để Nghiên Nghiên mặc vào.

Sau khi mặc vào, tiểu Nghiên Nghiên vui vẻ quay mấy vòng, rồi mới mỉm cười nhìn mẹ ruột của mình hỏi: “Mẹ, ai mua váy này vậy? Rất tinh mắt à nha, thật là đẹp à!”

Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn bé, cô không có nói cho bé biết là Long Tư Hạo mua, cô nắm tay nhỏ của bé ra khỏi phòng tắm, đi tới giường tròn lớn sang trọng rồi ngồi xuống, sau đó cô nghi ngờ liếc nhìn bé hỏi: “Nghiên Nghiên, con nói cho mommy biết, sao con tìm được tới đây? Sao con biết mommy ở chỗ này?”