Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 566: Nghĩa trang, gặp Tư Hạo (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe thấy vậy, Lê Hiểu Mạn trầm mặt xuống, cô thấp giọng nói: “Lê An Nghiên.”

Thấy vẻ mặt của mẹ không vui, tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, bé ngọt ngào cười với cô, cất giọng nói non nớt: “Mommy, con chỉ đùa thôi, mommy đừng tức giận mà!”

Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào bé, ánh mắt cô nhìn bé tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Tính cách này của tiểu Nghiên Nghiên cực kỳ giống Long Tư Hạo, cố ý chọc cho cô tức giận, sau đó còn nói là đùa giỡn.

Cô nhíu chặt mày lại, bởi vì nghĩ đến Long Tư Hạo mà trái tim cô lại cảm thấy đau, đau đến nỗi khiến cô sắp nghẹt thở.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ của mình đột nhiên buồn bã, bé không hiểu gì nhìn cô, bé quơ quơ tay nhỏ của mình: “Mommy, mẹ sao vậy?”

Sau đó, Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa cầm đồ cúng tế đi tới thấy sắc mặt của Lê Hiểu Mạn không tốt lắm, vẻ mặt của hai người cũng dần ngưng trọng theo.

Lê Chấn Hoa đi tới trước mặt tiểu Nghiên Nghiên, ông dắt tay nhỏ của bé: “Nghiên Nghiên, cháu đi gặp bà ngoại với ông cậu ngoại trước đi.”

“A!” Tiểu Nghiên Nghiên đáp lại, rồi bé đi theo Lê Chấn Hoa đi về phía trước.

Lê Văn Bác thì đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, thấy vẻ mặt buồn bã của cô, anh ta nhíu chặt mày lại, lo lắng nhìn cô: “Mạn Mạn, em sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn thu hồi tất cả nỗi buồn trong lòng lại, cô nhìn về phía Lê Văn Bác rồi khẽ gật đầu với anh ta, cong môi khẽ mỉm cười: “Anh Văn Bác, em không sao, chúng ta đi thôi! Để em cầm giúp anh.”

Dứt lời, cô đang muốn đưa tay ra giúp Lê Văn Bác xách tiền vàng và đồ cúng dùng để cúng tế, Lê Văn Bác đã ngăn cô lại: “Mạn Mạn, chỗ này chỉ cần một người cầm mà thôi, mình anh cầm là được rồi.”

Lê Hiểu Mạn nhướn mày liếc nhìn chàng trai càng ngày càng thành thục chững chạc, cô nửa đùa nửa thật nói: “Một mình anh thì được chỗ nào? Một mình anh có thể kết hôn sinh con được hả? Anh Văn Bác, anh cũng không còn nhỏ nữa! Bây giờ, tâm nguyện lớn nhất của cậu là có thể nhìn thấy anh kết hôn sinh con, nghe cậu nói năm năm qua anh không quen một người bạn gái nào, anh không gấp nhưng cậu đã vội muốn chết rồi, nếu gặp được người thích hợp, anh cũng đừng bỏ lỡ.”

Bởi vì những lời này của cô, Lê Văn Bác càng nhíu chặt mày hơn, ánh mắt của anh ta thoáng phức tạp, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, anh ta mới dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn, dịu dàng nói: “Mạn mạn, bây giờ anh còn chưa muốn kết hôn, chúng ta đừng nói đến những thứ này nữa, cha anh và Nghiên Nghiên còn đang chờ chúng ta đấu, chúng ta nên đi gặp cô.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta thật sâu, rồi cô gật đầu với anh ta, không nói gì thêm nữa, cô xoay người đi thẳng về phía mộ của Lê Tố Phương.

Lê Văn Bác đi theo sau lưng cô, anh ta nhíu mày, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, có bi thương, mất mát, không biết phải làm sao, đau khổ...

Đến trước mộ của Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn quỳ xuống trước mộ bà, tiểu Nghiên Nghiên cũng quỳ theo ở bên cạnh cô.

“Bà ngoại, cháu và mommy lại đến thăm bà đây, chúng cháu mang đến cho bà rất là nhiều đồ ăn ngon? Bà nhìn đi, có gà, có trái cây, có bánh ngọt, còn có rượu và nước trà nữa nè!”

Thấy tiểu Nghiên Nghiên còn nhỏ mà đã hiểu chuyện và biết nghe lời, Lê Chấn Hoa cũng đi lên trước, ông cúi người ở trước mộ của Lê Tố Phương, mặc dù hốc mắt của ông đã đỏ hồng, nhưng ông vẫn nở nụ cười rất tươi: “Chị, chị có thấy không? Mạn Mạn và Nghiên Nghiên lại tới thăm chị này, Nghiên Nghiên lại cao hơn, càng ngày càng xinh hơn, cũng càng ngày càng hiếu thuận hiểu chuyện hơn, nếu như chị còn ở đây...”

Nói đến đây, bởi vì trong lòng thật sự rất khó chịu, giọng nói của Lê Chấn Hoa đã dần thay đổi, giọng của ông khàn đi rồi dần lạc giọng, khóe mắt tràn đầy nước mắt bi thương.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lê Chấn Hoa rưng rưng lệ, bé đứng dậy đi tới trước mặt của ông, bé vươn tay nhỏ ra nắm lấy bàn tay của ông, an ủi ông: “Ông cậu ngoại, ông đừng thương tâm nữa, bà ngoại ở trên thiên đường hưởng phúc mà, bà ngoại vẫn luôn nhìn chúng ta đấy, nếu ông cậu ngoại cứ thương tâm như vậy, bà ngoại cũng sẽ theo thương tâm đó.”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lê Chấn Hoa đang cực kỳ thương tâm, cô khẽ cau mày, cố chịu đựng xúc động muốn khóc theo ông, cô nhìn ông an ủi: “Cậu, Nghiên Nghiên nói đúng đấy, mẹ cháu đang ở trên thiên đường nhìn chúng ta, nếu cậu quá thương tâm, trong lòng mẹ cháu cũng sẽ khó chịu à!”

Lê Chấn Hoa nhìn tiểu Nghiên Nghiên và Lê Hiểu Mạn rồi ông gật đầu với hai người, ông đưa tay lên lau khô nước mắt: “Cậu biết rồi, cậu biết là chị đang ở trên trời nhìn chúng ta, cậu sẽ không thương tâm nữa, các cháu cũng đừng quá thương tâm, trước cúng tế đã!”

Dứt lời, ông lại dắt tiểu Nghiên Nghiên đi lên trước, cùng Lê Văn Bác, Lê Hiểu Mạn cùng lấy tất cả các đồ cúng ra rồi đặt lên mâm cúng.

Lúc bọn họ cúng tế Lê Tố Phương xong chuẩn bị rời đi, thì gặp Hạ Thanh Vinh cũng đến cúng tế Lê Tố Phương giống bọn họ.

Năm năm qua, Lê Hiểu Mạn vẫn luôn không gặp Hạ Thanh Vinh, mà tự nhiên là Hạ Thanh Vinh cũng chưa từng gặp cô.