Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 507: “Vua thuốc độc” (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Thụy ngồi xuống lần nữa, đôi mắt lắng hỏi Tô Dịch.

Còn Tô Dịch chau mày, thần sắc ngưng trọng nói: “Là trong khoảng thời gian lúc trước ở Moldova ứng phó với Augustus, thuộc hạ anh ném đạn khói trong đó có chứa độc khí Mustard.”

“Đạn khói chứa thuốc độc?” Lạc Thụy cau mày, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập lo lắng, anh không nghĩ đến chuyện lần trước anh lo lắng lại xảy ra.

Augustus so với Doris, thì một bên là tội phạm quốc tế một bên là nhân vật nguy hiểm hơn, Augustus đặc biệt buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu súng ống đạn được, còn tàng trữ vũ khí hóa học, không nghĩ tới là thật.

Hơi độc không phải trò đùa, có thể xưng là “vua chất độc”, tuyệt đối không thể xem thường nó.

Thần sắc Lăng Hàn Dạ ngưng trọng nhìn Lạc Thụy và Tô Dịch, nhíu mày nói: “Chờ Long Thiếu trở về công ty, phải làm cho cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Lạc Thụy và Tô Dịch gật đầu, đồng ý làm như lời Lăng Hàn Dạ nói.

Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.

Lúc này Lê Hiểu Mạn đang ngủ trưa, ban ngày Long Tư Hạo ở công ty, cô ngoại trừ ăn cơm rồi đi tản bộ, thì chính là ngủ.

Từ công ty trở về Long Tư Hạo đi thẳng lên lầu ba là phòng ngủ của anh và Lê Hiểu Mạn.

Sự khác nhau lúc ở công ty chính là, thần sắc anh lúc này không có hiện ra một chút không thoải mái, nhìn qua cả người giống như lúc trước vẻ mặt sáng láng.

Thân mặc âu phục màu xám bạc hiệu Armani, cà vạt bằng vải ka-ki nghiêng vài vằn sọc, khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân điều tỏa ra khí chất cao quý, tuấn mỹ vô cùng, toàn thân cao thấp đều tản ra hơi thở mê người đủ làm phụ nữ khắp thiên hạ điên cuồng vì anh.

Nghe được tiếng bước chân trầm ổn vang bên ngoài phòng, Lê Hiểu Mạn rất quen thuộc liền tỉnh dậy.

Cô mở hai mắt ngồi dậy, nhìn thấy cả người Long Tư Hạo, cô kinh ngạc trừng hai tròng mắt.

“Tư Hạo, không phải anh ở công ty sao? Sao đột ngột trở về?”

Long Tư Hạo lập tức sải bước đến thân thể anh ngồi xuống, đôi mắt hẹp dài con ngươi thăm thẳm chăm chú nhìn cô, khoé môi giương lên cười, ngữ khí ôn nhu: “Anh nghĩ đến em, liền trở về gặp em.”

Một câu nói ngắn gọn của anh khiến trong lòng Lê Hiểu Mạn như được rít mật, ngọt ngào.

Hai tay mảnh khảnh của cô vòng ở cổ anh, nâng đôi mắt nhìn anh đầy ôn nhu và thâm tình: “Tư Hạo, em cũng muốn gặp anh.”

Đôi mắt Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, cúi đầu hôn cánh môi của cô, thanh âm trầm thấp ôn thuận: “Không quấy rầy em nghỉ ngơi, anh về công ty.”

Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không muốn: “Không phải anh vừa trở về sao? Không thể đợi một chút nữa sao?”

Ánh mắt hiện lên vẻ không muốn cúa cô bị anh thu vào tròng mắt, con ngươi Long Tư Hạo hơi co rút, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày khẽ nhăn của cô, khoé môi cười chứa đầy sự sủng nịt: “Hiểu Hiểu, anh trở về chỉ muốn nhìn em một chút, hiện tại đã nhìn xong, anh đương nhiên phải trở về công ty, như thế nào? Em quyến luyến anh? “

Lê Hiểu Mạn không nghĩ sẽ che giấu tình cảm đối với anh, cô dùng lực gật gật đầu nhìn anh: “Không muốn đâu”

Thấy cô gật đầu thừa nhận, đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo tô đậm ý cười, anh ôm cô vào lòng ngực, cúi đầu chống lên trán cô, ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn cô: “Anh ở lại đây với em một lúc!”

“Được!” Lê Hiểu Mạn nâng ánh mắt ôn nhu nhìn anh, áp đến đôi môi của của anh hôn lên.

Cô muốn rời khỏi môi anh, Long Tư Hạo đột nhiên chế trụ gáy của cô, đè lên cánh môi của cô chặt chẽ, hôn sâu thêm.

Ngay lúc hai người đang hôn kịch liệt, yết hầu Long Tư Hạo đột nhiên ngưa ngứa, lông mày tuấn tú của anh chau lại, nhanh chóng rời khỏi cánh môi của Lê Hiểu Mạn

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đột nhiên buông cô ra, ánh mắt mê ly của cô có chút khó hiểu nhìn anh: “Tư Hạo, làm sao vậy?”

Mộ̣t tay Long Tư Hạo nắm lại, nhẹ nhàng đặt lên môi của anh, Không cho anh khụ ra tiếng, nhưng anh càng nhịn, yếu hầu càng ngứa và khó chịu.

Anh cực lực chịu đựng, Không cho Lê Hiểu Mạn tìm ra manh mối, sủng nịch nhìn cô cười: “Hiểu Hiểu, anh không sao, anh đi vào phòng tắm.”

Dứt lời, anh đứng dậy sải bước đến phòng tắm.

Lê Hiểu Mạn thấy thế, đôi mày thanh tú cau chặt lại, không rõ anh làm sao.

Cô cũng xuống giường, đi tới trước cửa phòng tắm, đẩy đẩy cửa, lại phát hiện bên trong phòng tắm Long Tư Hạo đã khoá cửa.

“Tư Hạo...” cô khẽ gọi một tiếng, cau mày, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Trong phòng tắm, hai tay Long Tư Hạo chống trên bồn rửa mặt, lông mày anh tuấn nhíu chặt, nắm tay để trên đôi môi lạnh nhạt, Không cho chính anh ho khan.

Bởi vì anh biết Lê Hiểu Mạn đang đứng bên ngoài phòng tắm, anh không muốn cô lắng.

“Hiểu Hiểu, anh không sao, anh ra liền”

Dứt lời, anh không chịu được, liên tiếp ho vài cái, chờ anh bình ổn lại, nâng con ngươi nhìn chiếc gương trên bồn rửa mặt, lại phát hiện trên môi anh có vết máu.

Trong lòng anh cả kinh, trên bàn tay trắng nõn cũng dính máu.

Con ngươi bên trong đôi mắt hẹp dài của anh xuất hiện một trận sóng ngầm, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, ánh mắt như tranh vẽ xẹt qua một tia phức tạp thần sắc bi thương, chẳng lẽ khí độc ở bên trong cơ thể anh?

Anh đột nhiên cảm giác cơ thể mình vô lực, hai tay dùng toàn lực chống đỡ trên thành rửa mặt, cố gắng bảo đảm thân thể của anh sẽ không giống lúc ở công ty đột nhiên ngã xuống.

Thân thể anh hơi nghiêng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm ngoài phòng tắm, con ngươi thâm trầm u ám xẹt qua tia bi thống và hoảng sợ, nếu độc còn ở trong người anh, vậy anh còn có thể sống được bao lâu?

——— Huyên Huyên có chuyện nói———

Các bảo bối đối với kết cục của Hạ Lâm có vừa lòng không? Huyên Huyên cảm ơn phần thưởng của các bảo bối gửi**, chúc các bảo bối hạnh phúc vui vẻ mỗi ngày, Không lãng phí thời gian đọc của các bảo bối, Huyên Huyên sẽ không ở trong chính văn cảm tạ các bảo bối, nào nào, cái này có vài lời nói với người xa lạ không có vượt qua ba trăm tự, là miễn phí, cho nên các bảo bối yên tâm haha!