Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 485: Bà không có quyền ngăn cản (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Tố Phương sắc mặt lạnh băng quay đi không nhìn Lê Hiểu Mạn: “Nếu thật sự... không nỡ thì đi cùng nó đi, sau này đừng... đến nhìn tôi nữa, tôi... tôi không có đứa con gái là cô.”

Lời nói lạnh nhạt của Lê Tố Phương rơi vào trong tai Lạc Thụy. Anh cũng kinh ngạc, và nghi ngờ, lại coi như không nghe thấy, nhướng mày nhìn sắc mặt trắng bệch của Lê Tố Phương, cười hỏi: “Bà Lê, bà mới nói gì, tôi nghe không rõ, có thể phiền bà nói lại lần nữa được không? Đúng rồi, đây là của tổng giám đốc chúng tôi cố ý...”

Không đợi Lạc Thụy nói xong, Lê Tố Phương liền lạnh mặt nói: “Lấy đi đi, đồ của Hoắc gia, tôi không cần, người của Hoắc gia... Tôi cũng không muốn thấy nữa, xin hãy... Rời đi.”

“Mẹ...” Lê Tố Phương nói không chút khách khí nào làm Lê Hiểu Mạn khẩn trương, cô vừa nhìn bà, lại nhìn Long Tư Hạo, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, giọng điệu mang ý xin lỗi: “Tư Hạo, em xin lỗi! Em thay mặt mẹ xin lỗi anh, mẹ em không phải cố ý. Anh đừng để trong lòng.”

Long Tư Hạo thâm ý nhìn Lê Tố Phương, sau đó lại dịu dàng nhìn Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Hiểu Hiểu, không cần phải xin lỗi anh, anh không hẹp hòi như vậy...”

Nói đến đây, anh dùng ngón tay thon dài của mình lau nước mắt cho cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Cô gái ngốc, khóc nhiều như vậy là vì suy nghĩ cho anh sao?”

Lê Hiểu Mạn thấy anh chẳng những không vì mẹ mình giận dữ, ngược lại còn có để tâm đến cô như vậy, khóe môi cô không khỏi nâng lên, thiếu chút nữa nĩn khóc mà mỉm cười.

Chỉ là sự đau lòng và lo lắng trong lòng cô vì lời nói đùa này của anh mà giảm bớt không ít.

“Tư Hạo...” Cô khẽ cắn môi dưới, nước mắt không kiềm chế được lại chảy xuống. Cô cầm lấy tay anh, xoay người nhìn Lê Tố Phương, ánh mắt kiên định: “Mẹ, con sẽ không rời bỏ Tư Hạo, mong mẹ chúc phúc cho chúng con.”

Lê Tố Phương thấy cô và Long Tư Hạo nắm chặt tay, lại quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Mẹ nói rồi, giờ con đã trưởng thành, lông cánh cứng cáp rồi, mẹ không quản được con, cũn không muốn quản. Mẹ chỉ là... như đã nói, nếu như con... cứ muốn ở bên cậu ta, vậy sau này... đừng gọi ta là mẹ con nữa.”

Lạc Thụy nghe Lê Tố Phương nói xong, há hốc miệng kinh ngạc. Đâu tiên là ngạc nhiên, sau đó là không dám tin nhìn bà, cười hỏi: “Bác Lê, không phải bác đang nói đùa chứ! Sau bác có thể phản đối Lê tiểu thư ở bên tổng giám đốc được? Bác đừng quên, nếu như không có tổng giám đốc, mì phở Lê gia cũng sẽ không có danh khí như ngày hôm nay... Bác như vậy chẳng phải là đang qua cầu rút ván hay sao?”

Lê Tố Phương vẫn mặt lạnh như cũ, quay đầu dùng ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn Lạc Thụy: “Chẳng lẽ bởi vì ân tình mà Lê Tố Phương tôi lại bán con gái của mình đi sao?”

Khóe môi Lạc Thụy cong lên, mắt híp lại thành một đường: “Bác Lê, bác quá lời rồi. Chuyện đó và chuyện bán con gái căn bản không hề liên quan đến nhau. Lê tiểu thư và tổng giám đốc thật lòng yêu nhau, bác đồng ý cho bọn họ ở bên nhau có nghĩa là đang chúc phúc cho họ. Chẳng phải trước đây bác đã đồng ý hay sao? Sao giờ đột nhiên lại thay đổi thành như vậy?”

Long Tư Hạo vốn không liên tiếng, chuyển ánh mắt về phía Lê Tố Phương, cười nhẹ: “Con muốn biết vì sao bác không đồng ý để con và Lê Hiểu Mạn ở bên nhau?”

Ánh mắt Lê Tố Phương phức tạp, nhưng rất nhanh chuyển thành lạnh nhạt, vẻ mặt không vui nhìn Long Tư Hạo: “Tôi không quan tâm.. Cho dù cậu họ Long... hay họ Hoắc, trên người cậu sẽ mãi chảy dòng máu của Hoắc gia, đây chính là lý do.”

Lạc Thụy nhíu mày: “Bác Lê à, bác nói vậy là sao chứ? Trong người tổng giám đốc chảy dòng máu Hoắc gia thì sao chứ? Tổng giám đốc không không ở Hoắc gia, không ăn ở Hoắc gia, lại không cần đến hoắc gia. Nói trắng ra là ngoài trừ quan hệ máu mủ với Hoắc gia thì có thể nói là không chút liên quan. Bác có thể coi tổng giám đốc là người của Long gia. Hơn nữa, cho dù tổng giám đốc là người của Hoắc gia thì sao chứ? Bác có oán hận gì với Hoắc gia hay sao?”

Cho dù Lạc Thụy có nói như thế nào, Lê Tố Phương vẫn lạnh mặt như cũ, không vui vẻ gì, nằm xuống giường bệnh, nói: “Các người đi đi! Tôi không muốn... nhìn thấy các người nữa.

Lê Hiểu Mạn nghe xong mà trong lòng đau nhói, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Mẹ...”

Thấy Lê Tố Phương quay lưng về phía mình, Lê Hiểu Mạn càng thêm bi thương, cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh... Anh về trước đi! Em sẽ nghĩ cách thuyết phục mẹ.”

Họ đã tách ra hơn mười ngày, giờ còn phải tiếp tục, đương nhiên Long Tư Hạo không muốn.