Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 467: Xem kịch, vẻ mặt như thường (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nếu anh nói có kịch hay, vậy cô sẽ xem là kịch hay gì.

Ở chung một chỗ với anh lâu, cô cũng thay đổi “xấu”, nhìn Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy mất mặt, trong lòng cô rất hớn hở.

Thời khắc này, cô và Long Tư Hạo nghiễm nhiên trở thành người ngoại cuộc xem kịch hay.

Lý Tuyết Hòa, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh thấy Hoắc Nghiệp Hoằng phá loạn lễ đài, sắc mặt ba người đều cực kỳ khó coi.

Lúc Hoắc Nghiệp Hoằng xuất hiện, ba người vì ông là trưởng bối, hơn nữa có nhiều tân khách ở đây, không muốn xích mích với ông, tránh để bị người khác nhìn thấy cười nhạo, nhưng bây giờ, trừ Hạ Thanh Vinh, Lý Tuyết Hà và Lưu Như Hoa đều không thể nhịn được nữa.

Lý Tuyết Hà đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng trước, ngại vì có nhiều tân khách, bà đè nén tức giận trong lòng, thái độ coi như hiền hòa nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, thanh âm không lớn không nhỏ: “Ba, ba đây là nháo cái gì, Lâm Lâm biết điều như vây, sao ba có thể nói Lâm Lâm như thế? Hôm nay là hôn lễ của cháu trai ba, coi như ba nể mặt Vân Hy, đừng nháo, ba có chuyện gì chờ hôn lễ kết thúc rồi nói, ba đứng lâu chắc cũng mệt mỏi, con đỡ ba…”

“Không cần.” Hoắc Nghiệp Hoằng không đợi Lý Tuyết Hà nói xong, đã không cho bà mặt mũi mà ngắt lời, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn bà: “Lý Tuyết Hà, cô ở trước mặt tôi giả bộ cái gì? Thường ngày cô đối với tôi thế nào, trong lòng cô rất rõ, trong mắt cô căn bản không có người ba này, hôm nay hôn lễ phải hủy bỏ, Hoắc Nghiệp Hoằng tôi cho dù chết ở đây, cũng tuyệt đối không cho người phụ nữ mất trinh, làm ra hành vi sai trái này vào cửa Hoắc gia ta.”

Mỗi một câu, mỗi một chữ của Hoắc Nghiệp Hoằng đều chọc giận Hạ Lâm, cô ta hận không thể xông lên tát ông một cái, nhưng cô ta giống Lý Tuyết Hà, ngại vì ông lớn tuổi, là trưởng bối, ngại vì có nhiều tân khách, không muốn mất thân phận, không muốn để người khác cho rằng cô không tôn kính người già, tận lực trấn định đứng đó, trên mặt vẫn không có chút tức giận, chỉ có biểu tình ủy khuất và điềm đạm đáng yêu.

Cô ta trong nháy mắt rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ông nội, con và Vân Hy yêu nhau thật lòng, tại sao ông phải chia rẽ chúng con? Tại sao? Con có chỗ nào không tốt, ông nói cho con, con thay đổi, ông đừng tức giận, tránh bị người khác chọc tức.”

Thời khắc này, Hạ Lâm nghiễm nhiên chính là một người bị ủy khuất và nhục mạ, còn một lòng nghĩ trong người khác, phụ nữ đáng thương phẩm đức cao thượng.

Cô ta điềm đạm đáng yêu như vậy ngược lại được không ít tân khách đồng tình, mấy người cười nhạo cô ta hiện tại hầu như đều cho là Hoắc lão gia nắm quyền Hoắc thị quá không hợp với đạo làm người, không chỉ có phá hư hôn lễ cháu mình, còn nhục mạ cháu dâu tương lai mình.

Không ít tân khách đều bàn luận ầm ĩ, Hoắc Nghiệp Hoằng lớn tuổi, nhưng tai rất thính, đương nhiên nghe được.

Ông nheo đôi mắt tinh nhuệ, vẻ mặt uy nghiêm âm trầm, ánh mắt lạnh như băng khiếp người nhìn Hạ Lâm, tức giận đùng đùng hừ lạnh: “Hừ… Trước mặt Quan công còn đùa bỡn đại đao, cô còn chưa đủ bản lĩnh này, Hoắc Nghiệp Hoằng tôi sống cả đời, qua cầu còn nhiều hơn cô đi đường, cô đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra quỷ kế của cô, đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, hôm nay nếu cô thức thời hủy bỏ hôn lễ với Vân Hy, tôi cũng không công bố chuyện xấu của cô với mọi người, nếu không, hừ…”

Hoắc Nghiệp Hoằng hừ lạnh một tiếng, biểu tình âm lệ kinh người, Hạ Lâm bị nhìn đến run rẩy.

Sắc mặt cô ta trắng bệch nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng, trong lòng sợ hãi.

Hoắc Nghiệp Hoằng không thể nào vô duyên vô cớ nói cô ta câu tam đáp tứ, mất trinh mất khiết, có phải ông biết gì không?

Cô ta vẫn mặt đầy ủy khuất nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nước mắt rơi như mưa: “Ông nội, tại sao ông phải ép con như vậy? Tại sao phải làm nhục con như vậy? Chẳng lẽ con và Vân Hy yêu nhau cũng sai sao?”

Lưu Như Hoa thấy con gái mình ủy khuất không thôi, bà ta cũng không nhìn nổi, sao cũng không nhịn được, cũng không để ý có tân khách hay không, mặc kệ Hoắc Nghiệp Hoằng có phải là trưởng bối hay không, lao ra chỉ Hoắc Nghiệp Hoằng gầm thét.

“Hoắc lão gia, Lâm Lâm chúng tôi làm gì đắc tội ông? Tại sao ông phải làm nhục nó, bôi nhọ nó như vậy? Ông không thích nó tại sao không nói sớm? Thế nào cũng phải chờ tới hôm nay phá hư hôn lễ? Lâm Lâm tôn trọng ông, không dám chống đối ông, hôm nay cho dù ông nói tôi không tôn kính người già, tôi cũng phải đòi lại công đạo cho Lâm Lâm chúng ta, ông dựa vào cái gì mà nói Lâm Lâm như vậy? Ông dựa vào cái gì?”

Lúc này Lưu Như Hoa giống như một phụ nữ đanh đá ngoài chợ chỉ Hoắc Nghiệp Hoằng gầm thét, toàn trường đều là thanh âm của bà, không có hình tượng một phu nhân nhà giàu nên có.

Thái độ đúng mực và tư chất gì đều bị bà ném lên chín tầng mây.