Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 441: Diễn kịch, nhảy lầu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Một chiếc Rolls-Royce được bốn chiếc Bentley đi theo hộ tống một đường.

Hạ Lâm hôm qua còn ở phòng theo dõi đặc biệt nhưng sáng nay đã chuyển đến phòng vip. Chỉ là giờ cô đang không ở trong phòng bệnh mà ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, dường như muốn nhảy lầu.

Mà giờ trên tầng thương trừ Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa, Lý Tuyết Hà, các bác sỹ y tá, và cả không ít người đang tập trung ở đó.

Những người này không phải là bệnh nhân của bệnh viện mà là phóng viên truyền thông.

Bên dưới bệnh viện cũng tập trung không ít, tất cả đều ngẩng đầu nhìn cô gái vóc người nhỏ nhắn mặc đồ bệnh nhân đứng trên sân thượng.

Lê Hiểu Mạn vừa đến bệnh viện, liền nghe nói có người muốn nhảy lầu.

Cô lúc đầu cũng không nghĩ người nhảy là Hạ Lâm, khi cô tới thì cũng như những người khác ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện người đứng sát sân thượng kia trông rất quen.

Bệnh viện có mười hai tầng, không cao không thấp, nhưng nếu bảo nhảy xuống thì chết ngay không còn nghi ngờ gì nữa.

Thấy Hạ Lâm muốn nhảy lầu, Lê Hiểu Mạn không dám tin, do dự hồi lâu mới quyết định đi lên sân thượng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Với hiểu biết của cô với Hạ Lâm, Hạ Lâm không phải là một người dễ nghĩ tới chuyện nhảu lầu như thế.

Đến sân thượng, cô liền thấy Hạ Lâm đang giàn dụa nước mắt, khóc lóc không cho Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa, Lý Tuyết Hà, cả đám người nhích tới gần.

Lưu Như Hoa đã sớm khóc không thành tiếng, dựa vào ngực Hạ Thanh Vinh, bi thương không dứt nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, nếu con chết thì mẹ phải làm thế nào? Mẹ chỉ có một mình đứa con gái là con, con chết thì mẹ phải sống sao đây? Con không nghĩ tới người mẹ này hay sao?”

Hạ Lâm sắc mặt tái nhợt đứng trên sân thượng, cắn chặt môi dưới, đôi mắt ngập nước nhìn mẹ mình là Lưu Như Hoa, nức nở nói: “Mẹ, ô ô... Con xin lỗi! Mẹ có công nuôi dưỡng, con chỉ còn cách báo đáp mẹ kiếp sau, con xin lỗi cha mẹ... Ô ô.. Thật xin lỗi... Hai người hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu này...”

Dứt lời, cô khóc lui về phía sau một bước, mà cô vốn đã đứng sát phía ngoài, vừa lui một bước, chân phải đã đặt nửa ra ngoài sân thượng rồi.

Thấy vậy, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa bị dọa đến mặt trắng bệch, kinh hoảng kêu lớn.

“Đừng...”

Lưu Như Hoa rời khỏi ngực Hạ Thanh Vinh, hoảng hốt nhìn Hạ Lâm, đưa tay ra: “Đừng... Lâm Lâm của mẹ, con của mẹ, đừng nhảu, mẹ xin con, đừng nhảu, con đây là muốn mẹ chết hay sao!”

Lý Tuyết Hà hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhìn Hạ Lâm nói gấp: “Lâm Lâm... Đừng... Đừng nhảy... Lâm Lâm, đứa trẻ ngoan, đừng dọa dì và Vân Hy! Con còn trẻ, có thể sống tiếp, chết đi thì cái gì cũng mất, nghe lời dì đi... Lại đây.”

Hạ Lâm khóc, lắc đầu nhìn Lý Tuyết Hà, khuôn mặt bi thương tuyệt vọng: “Dì, dì không hiểu, đó là con của con và Vân Hy, là đứa con đầu tiên của con và Vân Hy, cũng là đứa con duy nhất. Đứa con là tất cả, không có nó thì con sống còn có ý nghĩa gì?”

Nghe Hạ Lâm nói vậy, Lý Tuyết Hà nhìn Hoắc Vân Hy vẻ mặt lo lắng bên cạnh, sau đó nhìn cô: “Ai nói đó là đứa con duy nhất của con và Vân Hy? Con còn trẻ, Vân Hy cũng vậy, hai đứa có thể làm lại mà! Cần gì phải phí hoài bản thân mình? Con chết đi, cha mẹ con thương tâm, dì cũng đau lòng, Vân Hy lại càng đau lòng hơn.”

Hạ Lâm nhìn khuôn mặt lo lắng mà nhíu chặt mày của Hoắc Vân Hy, áy náy nói: “Vân Hy, em xin lỗi! Em đã không bảo vệ tốt đứa con chúng ta, em không thể chăm sóc anh được nữa, anh nhất định phải chăm sóc mình cho tốt, em muốn đi theo con của chúng ta. Một mình con đi rất cô đơn.”

“Lâm Lâm...” Hoắc Vân Hy lo lắng và đau lòng nhìn Hạ Lâm, có cả sự áy này, nói cho cùng hại chết đứa con của bọn họ chính là anh và Long Tư Hạo, nếu không phải cô thay anh ngăn súng lục, con họ làm sao có thể mất đi được.

Người đáng chết nhất là Long Tư Hạo, không phải là con của bọn họ.

“Lâm Lâm... Đừng nghĩ quẩn, lại đây đi...”

Anh vừa nói, vừa đưa gậy về phía cô.

Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy tiến gần, cô lập tức ngăn lại hô lớn: “Vân Hy... Đừng qua đây, anh.. Anh tiến thêm một bước, em... Em lập tức nhảy xuống.”

Dù sao cô cũng bị súng bắn bị thương, dù không thương nặng, nhưng còn chưa bình phục, hơn nữa còn mặc đồ bệnh nhân mỏng chạy lên sân thượng, chịu gió hồi lâu nên giờ hoa mắt váng đầu, sắc mắt tái nhợt vô cùng, cơ thể có chút không chống đỡ nổi nữa.

Mà mọi người nhìn vào thì lo lắng không thôi.

Hoắc Vân Hy vì lời của cô mà không dám tiến thêm nữa, chỉ siết chặt tay trái, tập trung lo lắng nhìn cô, chỉ sợ sơ xẩy một chút cô liền nhảy xuống.

Dù anh không yêu Hạ Lâm, nhưng Hạ Lâm không tiếc tính mạng chặn súng cho anh, thậm chí vì vậy mà mất đi đứa trẻ, nên đau lòng muốn nhảy lầu. Anh sao có thể không vì cô mà thay đổi?

Giờ đối với cô, trong lòng anh có một loại tình cảm khác, là đau lòng và áy náy.

Anh không hy vọng chuyện gì xảy ra. Nếu không, cả đời này anh sẽ sống trong áy náy và bất an khôn cùng.