Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 437: Khốn kiếp, lại không đứng đắn rồi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhìn thấy cô nhíu mày lại, Long Tư Hạo hơi cong môi, anh đưa tay ra khẽ vuốt hàng lông mày đang nhíu lại kia, cúi đầu dán sát môi mỏng xuống bên tai cô, rồi trầm thấp nói: “Anh còn chưa cẩn thận cân nhắc qua vấn đề này, em để cho anh suy nghĩ thật kỹ, đến tột cùng là em có đáng giá để anh yêu hay không, được không?”

Dứt lời, anh dựng thẳng người dậy, làm ra vẻ như nghiêm trang cau mày tự hỏi.

Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, cô còn tưởng rằng anh sẽ lập tức nói đáng giá, vậy mà anh lại vẫn nghiêm trang tự hỏi.

Anh đúng là một kẻ “Bại hoại”: “Xấu xa”, luôn trêu cợt cô.

Cô nhướn mày nhìn về phía anh, khẽ nở nụ cười nhạt, rồi gần như là nghiến răng nghiến lợi nói nói: “Anh cứ từ từ cân nhắc, trễ lắm rồi, em đi ngủ.”

Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, anh cong môi cười, rồi gật đầu nói: “Ừ! Trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi, phụ nữ có thai không thể thức đêm.”

Dứt lời, anh đưa tay ra tắt đầu đèn giường, rồi ôm Lê Hiểu Mạn vào trong ngực, anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, nói câu chúc ngủ ngon rồi thật sự nhắm mắt lại ngủ.

Lê Hiểu Mạn được anh ôm vào trong ngực trợn mắt nhìn anh trong bóng tối, trong ngực chất chứa cỗ oán khí, khiến cô không thể ngủ được, cô uốn éo người muốn tránh thoát từ trong ngực của anh ra.

Long Tư Hạo vẫn chưa ngủ nhận ra cô đang không an phận giãy giụa ở trong ngực mình, anh đột nhiên bật đèn đầu giường lên, anh hơi nheo đôi mắt hẹp dài lại, rồi nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng mang theo mấy phần ái muội, cong môi hỏi: “Sao vậy? Em không ngủ được sao? Bởi vì bớt làm một chuyện?”

Lê Hiểu Mạn khẽ run rẩy, cô ngước mắt lên đối diện với với ánh mắt nóng bỏng đủ để hóa cô thành tro bụi của anh, trái tim của cô khẽ run lên, khẽ mím môi hỏi: “Chuyện gì?”

Long Tư Hạo cong môi mỉm cười, anh nóng bỏng nhìn cô: “Em cảm thấy thế nào? Đương nhiên là vận động trước khi ngủ có thể giúp an giấc.”

Khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn lập tức đỏ bừng: “Anh...”

Cô đang muốn nói mình mang thai, nhưng Long Tư Hạo đã kề sát bên tai cô, cướp trước một bước nói: “Nhưng bây giờ em đang mang thai, nên tạm thời không thể tiến hành vận động trước khi ngủ được, nếu như em thật sự không ngủ được, chúng ta có thể làm cái khác, ví dụ như anh bồi em xem “Phim xếp hình của Nhật”, nhưng không thể xem quá lâu, chỉ có thể xem năm phút, được không?”

Khuôn mặt của Lê Hiểu Mạn lại càng đỏ hơn, cô nhìn về phía anh, híp mắt hỏi: “ Phim xếp hình của Nhật là cái gì?”

Thật ra thì trong lòng cô đã loáng thoáng biết anh đang nói đến cái gì, chẳng qua là thuận miệng hỏi để xác nhận mà thôi.

Thấy cô hỏi tới, ánh mắt của Long Tư Hạo sáng lên, trên mặt tuấn mỹ nổi lên nụ cười tà mị lại phúc hắc, môi mỏng dán sát bên tai cô, dùng chữ hán nói rõ ràng cho cô biết cái gì gọi là “ Phim xếp hình của Nhật “.

Sau khi nghe xong, Lê Hiểu Mạn lại càng đỏ mặt hơn, sắc mặt cô lúc này nhìn mê người như như quả anh đào chín mọng vậy, nàcô khẽ đám vào lồng ngực to lớn của anh: “Khốn kiếp, anh cái tên khốn kiếp này, Long Tư Hạo, anh thật sự là một tên đại khốn kiếp.”

Nhớ tới những lời lộ liễu mà anh vừa mới nói kia, cô lại cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, anh đúng là “Người xấu” mà, lại bắt đầu không đứng đắn với cô rồi.

Long Tư Hạo thấy mặt của cô đỏ bừng lên, bàn tay anh nắm lấy nắm đấm của cô, anh ái muội lấy ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay trắng mịn của cô, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy lửa tình nóng bỏng, môi mỏng khẽ cong lên nụ cười mị hoặc lòng người, anh trầm khàn nói: “Hiểu Hiểu, nếu như anh không khốn kiếp, thì tại sao trong bụng em lại có thể có tiểu hỗn đản?”

Bởi vì lời của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn lại đỏ lên như có thể nhỏ ra máu, cô tức giận trợn mắt nhìn anh: “Lười để ý anh, em ngủ.”

Cô nhắm hai mắt lại đang muốn ngủ thiếp đi, thì đột nhiên có một bàn tay nóng bỏng chui vào trong áo ngủ của cô.

Mà bàn tay này dĩ nhiên là của Long Tư Hạo, anh cởi áo ngủ của cô ra, bàn tay nóng bỏng dò xét đi vào.

Lòng bàn tay nóng bỏng của anh như đốt nóng da thịt của cô, cô như cảm thấy có một dòng điện truyền thẳng vào trong cơ thể mình, khiến cả người cô khẽ run rẩy, đôi mắt trong suốt dần phủ đầy sương mù.

Cô nhìn Long Tư Hạo bằng ánh mắt mê ly: “Tư Hạo, em muốn ngủ.”

Long Tư Hạo khẽ cắn lên rái tai trắng như ngọc của cô, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Em ngủ là việc của em, anh sờ là việc của anh, không ai quấy rầy ai.”

Lê Hiểu Mạn giật giật khóe miệng, cô nhìn vào ánh mắt động tình của anh, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt trong suốt thoáng đau lòng, cô hiểu rất rõ hành động và ánh mắt của anh là có ý nghĩa như thế nào, anh là một người đàn ông bình thường, dĩ nhiên là sẽ có nhu cầu về phương diện sinh lý.

Từ sau khi biết cô mang thai, anh vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng nếu như cứ luôn chịu đựng như vậy, quá lâu không được thả ra, thì nhất định sẽ rất tổn hại đến thân thể đi.

Cô chăm chú nhìn anh, đỏ mặt hỏi: “Tư Hạo, có phải anh rất muốn hay không?”

Câu nói này của cô giống như là dây dẫn lửa làm nổ tung những đè nén đã lâu của Long Tư Hạo trong giây lát, ánh mắt lúc sáng lúc tối của anh nhìn chằm chằm vào cô, lửa tình trong mắt càng ngày càng bùng cháy, giọng nói khàn khàn như là bị cái gì đó vuốt ve cổ họng vậy, lộ ra nồng nặc ham muốn: “Nha đầu ngốc, em đang nói gì vậy?”

Rồi anh cúi người xuống vùi đầu ở cần cổ của cô, đôi môi nóng bỏng dán lên cổ của cô, anh khàn khàn nói: “Bây giờ em đang mang thai, cho dù anh muốn thì cũng phải nhịn, đi ngủ đi! Anh đi tắm.”

Anh đang muốn đứng lên, Lê Hiểu Mạn đưa tay kéo anh lại, cô nhìn anh thật sâu, rồi ngượng ngùng cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Anh luôn tắm nước lạnh cũng không phải là biện pháp tốt, như vậy rất tổn hại đến thân thể, em... em tra xét… cái đó… lúc mang thai vẫn có thể, chỉ cần không... không quá kịch liệt, thỉnh thoảng một lần... a...”