Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 434: Giả bộ ngủ, bị anh trộm hôn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn đang giả bộ ngủ không nghĩ tới Long Tư Hạo sẽ hôn cô, nghĩ đến cảnh lúc anh và Trần Lan ở tầng dưới vừa nãy, thì cô lại tức giận muốn cho anh một quyền, hung hãn đạp anh một cước.

Cô siết chặt hai bàn tay ở trong chăn, lúc này cô rất không muốn bị Long Tư Hạo hôn, cô hận không thể nâng tay lên cho anh một cái bạt tai, rồi hung hãn đạp cho anh mấy đá, nhưng cô lại không muốn tỉnh lại đối mặt với anh, nên cô cố gắng nhịn cơn giận muốn đẩy anh ra, chờ anh hôn xong rồi tự rời đi.

Nhưng Long Tư Hạo như muốn đối nghịch với cô vậy, anh chẳng những không có ý muốn rời khỏi môi của cô, mà còn đưa lưỡi ra cạy mở hàm răng của cô, bá đạo công chiếm lãnh địa của cô.

Mùi hương mát lại sạch sẽ chỉ thuộc về anh dần lan tỏa khắp môi của cô, cái lưỡi thơm tho của cô hơi bối rối lùi bước, không để cho lưỡi của anh vồ lấy cô, dây dưa với cô.

Nhưng cô càng lùi bước, thì chiếc lưỡi dài linh hoạt như rắn trườn của anh lại càng dũng mãnh chặn đường lui của cô lại, bá đạo cuốn lấy cô, cướp đoạt hơi thở của cô, dây dưa...

Ngay lúc cô không muốn giả bộ tiếp nữa, muốn đẩy anh ra, thì ngoài phòng ngủ truyền vào một giọng nói mềm mại.

“Thiếu gia...”

Nghe thấy tiếng, Long Tư Hạo hơi thâm trầm liếc mắt nhìn Lê Hiểu Mạn vẫn đang nhắm mắt, anh rời khỏi đôi môi căng mọng của cô, rồi ngồi thẳng người dậy.

Trần Lan đi vào phòng ngủ, thấy Long Tư Hạo đang ngồi ở bên cạnh Lê Hiểu Mạn, đố kỵ thoáng hiện lên trong mắt cô ta, sau đó cô ta đến gần Long Tư Hạo mấy bước, cúi đầu nói: “Thiếu gia, anh muốn ăn ở phòng ngủ hay là ở thư phòng? Tôi nấu cháo bách hợp, đã mang vào thư phòng, anh có cần tôi bưng tới đây không?”

Cô ta hơi cúi đầu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Long Tư Hạo nhìn thật sâu vào Trần Lan đang cúi đầu, anh rảo bước đến gần cô ta, cúi người xuống, môi mỏng dán sát bên tai cô ta, rồi trầm thấp nói: “Cô nghĩ thật chu đáo, đương nhiên là đi thư phòng.”

Dứt lời, anh ngồi dậy, rồi đi thẳng ra ngoài phòng ngủ.

Trần Lan thấy Long Tư Hạo ra khỏi phòng ngủ, trong lòng cô ta mừng như điên, cô ta xoay người trừng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn một cách coi thường, rồi hất cằm, lả lơi đưa tình, vặn eo ra khỏi phòng ngủ.

Dĩ nhiên là Lê Hiểu Mạn nghe thấy hết mấy lời Long Tư Hạo vừa mới nói với Trần Lan. Đợi bọn họ đều rời khỏi phòng ngủ, cô mới mở mắt ra ngồi thẳng dậy, khuôn mặt của cô phù đầy tức giận, hai tay nắm thật chặt, móng tay nhọn đâm thẳng vào trong lòng bàn tay.

Thời khắc này, cô chỉ hận không thể xông lên ‘Băm vằm thành từng mảnh” Long Tư Hạo và Trần Lan.

Long Tư Hạo ra khỏi phòng ngủ thì trực tiếp đi vào thư phòng, anh vẫn luôn bận rộn trước máy vi tính, còn bát cháo bách hợp nóng hổi mà Trần Lan đặt ở bên cạnh anh kia, ngay cả nếm anh cũng không thèm nếm.

Trần Lan đi theo anh vào thư phòng thấy anh chỉ lo chuyên tâm xử lý chuyện công, mà không ăn cháo, cô ta mềm mại nói: “Thiếu gia, cháo bách hợp còn có tác dụng an giấc, anh hãy ăn nhân lúc còn nóng ấy, nếu để nguội sẽ ăn không ngon đâu.”

Đối với lời của Trần Lan, Long Tư Hạo như không nghe thấy vậy, anh vẫn chuyên tâm đọc phần văn kiện trên tay mình, hoàn toàn coi Trần Lan là không khí.

Mà Trần Lan thấy Long Tư Hạo không để ý tới mình, thì tự nhiên là trong lòng cảm thấy không vui, cô ta bưng bát cháo bách hợp kia lên, cười nhìn anh: “Thiếu gia, để tôi đút cho anh nhé!”

Lúc cô ta cầm thìa muốn múc một muỗng cháo đút cho Long Tư Hạo, Long Tư Hạo để phần văn kiện trong tay xuống, anh nheo mắt nhìn cô ta, đưa tay nhận lấy bát cháo bách hợp trong tay cô ta rồi đặt ở trên bàn làm việc bằng gỗ tử đàn, anh khẽ nói: “Tôi còn thiếu một thư ký riêng, cô có hứng thú không?”

“Tôi... thư ký riêng...” Trần Lan kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, cô ta không dám tin mà đưa tay chỉ vào chính mình: “Thiếu gia, tôi... tôi có thể trở thành thư ký riêng của anh sao? Thế nhưng... thế nhưng tôi không biết gì cả, tôi không có trình độ học vấn, ngay cả... ngay cả máy vi tính cũng không biết dùng.”

Long Tư Hạo như đã chuẩn bị từ trước vậy, anh mở ngăn kéo của bàn làm việc lấy hai quyển sách ra, sau đó đưa cho Trần Lan, rồi thâm trầm nhìn cô ta: “Tôi sẽ bảo người trang bị cho cô một chiếc máy vi tính, cô vừa nhìn vừa học, không hiểu thì hỏi lại, trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi.”

Dứt lời, anh liền đi thẳng ra ngoài thư phòng.

Trần Lan nhìn chằm chằm vào hai quyển sách dày trên tay, một quyển là nhập môn máy tính, một quyển khác là những vấn đề cần thiết liên quan tới chuyện văn phòng.

Cô ta giật mình nhìn hai quyển sách này, rồi mở sách ra nhìn, đầu óc trống rỗng, lúc ánh mắt của cô ta rơi vào trên bát cháo bách hợp đặt ở trên bàn làm việc gỗ tử đàn, cô ta mới nhớ ra Long Tư Hạo còn chưa ăn cháo, cô ta hô lớn: “Thiếu gia...”

Đợi lúc cô ta xoay người, Long Tư Hạo đã sớm không có ở thư phòng rồi

Trong phòng ngủ, Lê Hiểu Mạn không giả bộ ngủ nữa, mà cô ngồi ở trên giường lớn, dựa lưng vào đầu giường, cô nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của phòng ngủ.

Long Tư Hạo trở lại phòng ngủ lần nữa, thấy Lê Hiểu Mạn vừa rồi còn ngủ rất say lại đang ngồi dậy, anh đóng kỹ cửa phòng ngủ, rảo bước đi lên trước, ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh đưa tay ra đang muốn nâng cằm của cô lên, đã bị cô tránh né.

Thấy vậy, Long Tư Hạo hơi nâng mi mắt nhìn về phía cô, trầm thấp nói: “Anh đi tắm trước.”

Dứt lời, anh đi thẳng vào phòng tắm.

!!