Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 428: Khiếp sợ, Hạ Lâm trúng đạn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Long Tư Hạo nheo mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thâm trầm, anh chậm rãi thu hồi súng đang đặt nơi mi tâm Hoắc Vân Hy...

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc kèm theo sự lo lắng đột nhiên vang lên.

“Vân Hy...”

Nghe thế, Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Hoắc Vân Hy đều nghiêng đầu, nhìn thấy Hạ Lâm đang chạy đến với chiếc bụng hơi nhô lên.

“Không được phép làm hại Vân Hy.”

Hạ Lâm lo lắng hô to, chắn trước mặt Hoắc Vân Hy.

Ngay giây phút cô ta ngăn trước người Hoắc Vân Hy, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đột nhiên nâng cao súng trong tay, ngón tay trắng nõn thon dài bóp cò, chỉ nghe “Đùng” một tiếng, sắc mặt Hạ Lâm tái nhợt, khóe môi có máu chảy ra, run rẩy ngã xuống trước mặt Hoắc Vân Hy.

Trên chiếc váy màu xanh nhạt của cô, máu nhiễm đỏ một vùng ngực, hai tròng mắt không dám tin nhìn Long Tư Hạo, không ngờ rằng với quan hệ hợp tác hiện tại của họ, anh lại làm như vậy.

Hoắc Vân Hy nhìn thấy Hạ Lâm ngã xuống trước mặt anh ta, đôi mắt lãnh mị hiện lên sự phức tạp, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng không dám tin.

Hạ Lâm ngã vào bên chân anh ta, lúc này anh ta mới bừng tỉnh, ném cây gậy trong tay, lập tức ngồi xổm xuống, nhíu chặt hàng chân mày thanh tú, đôi mắt lãnh mị nheo lại, môi mỏng mấp máy: “Lâm... Lâm Lâm... Lâm Lâm...”

Nhìn thấy trước ngực cô đang bị máu dần nhuộm đỏ, đôi mắt anh ta càng lộ ra sự lo lắng nồng đậm, đưa tay trái ra che ngực cô, ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy thù hận nhìn Long Tư Hạo, giận dữ hét: “Long Tư Hạo, anh còn là con người hay không? Anh có nhân tính hay không? Vậy mà anh lại nổ súng với Lâm Lâm? Cô ấy còn là một phụ nữ có thai, anh không bằng cầm thú, nếu như Lâm Lâm có mệnh hệ gì, nếu như đứa bé trong bụng của cô ấy xảy ra chuyện gì, Hoắc Vân Hy tôi xin thề, không hủy hoại tất cả những gì của anh, tôi thề không làm người, đời này kiếp này, Hoắc Vân Hy tôi không đội trời chung với anh, không phải anh chết thì là tôi lìa đời.”

Dứt lời, anh ta nhìn Hạ Lâm với ánh mắt đầy sự lo lắng: “Lâm Lâm, em cố chịu đựng, sẽ không sao đâu, cố chịu đựng...”

Hạ Lâm nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Hoắc Vân Hy lo lắng cho cô ta như thế, trong lòng rất vui vẻ, giơ tay lên run rẩy áp vào khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Hy, giọng nói đứt quảng suy yếu: “Vân... Vân Hy, yên... Yên tâm, em... không sao.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe được tiếng súng, Hoắc Nghiệp Hồng, Lý Tuyết Hà, thím Lâm, cùng với Lạc Thụy, Tô Dịch, chú Thành đều chạy đến.

Lý Tuyết Hà nhìn thấy người trúng đạn ngã xuống đất, trước ngực còn có máu, sợ đến thét lên: “A... Lâm Lâm... Lâm Lâm... cháu... cháu sao thế này? A... Cháu nội bảo bối của tôi!”

Lý Tuyết Hà hô to, vẻ mặt kinh hoảng chạy đến trước mặt Hạ Lâm.

Hoắc Vân Hy nhìn thấy Lý Tuyết Hà chạy đến, ngước mắt nhìn bà với vẻ mặt lo lắng: “Mẹ, nhanh... nhanh gọi 120...”

“Ah!” Lý Tuyết Hà phản ứng lại, lập tức gọi 120.

Thím Lâm đỡ Hoắc Nghiệp Hồng nhìn Hạ Lâm đang nằm trên mặt đất với sắc mặt trắng bệch, sau đó nhìn về phía Long Tư Hạo, tầm mắt rơi vào súng trong tay anh, trong mắt lóe vẻ phức tạp, có khiếp sợ, không dám tin cùng nghi hoặc...

Sắc mặt ông âm trầm nhìn Long Tư Hạo, lớn tiếng hỏi: “Tư Hạo, là cháu nổ súng?”

Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hồng, môi mỏng lạnh lùng cong lên, khóe môi mang theo mấy phần lạnh lẽo: “Ông nói xem?”

Dứt lời, anh trực tiếp ném súng lục trong tay cho Lạc Thụy, ôn hòa nhìn Lê Hiểu Mạn ở bên cạnh.

Thấy cô ngây ra nhìn anh, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt trán cô, cong môi cười: “Nha đầu ngốc, sao vậy? Bị dọa à?”

Lê Hiểu Mạn vẫn còn đang khiếp sợ, cô ngước mắt kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Long Tư Hạo đang thản nhiên khi vừa nổ súng bắn Hạ Lâm, hoàn toàn không nghĩ ra được sao anh lại nổ súng với Hạ Lâm?

Lỡ như Hạ Lâm xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ anh muốn mang tội danh giết người?

Tuy cô không biết anh có năng lực thế nào, nhưng lúc đó cô đang ở rất gần anh, lúc Hạ Lâm vọt đến trước mặt Hoắc Vân Hy, vốn dĩ anh đã chuẩn bị thu hồi súng, sắp thu tay lại, nhưng cuối cùng anh vẫn bắn phát súng kia, cô không biết rốt cuộc sao anh lại như thế.

Anh nhất định phải khiến cho em trai mình hận mình đến thấu xương mới hài lòng sao?

Nhất định phải đi đến kết cục anh em chém giết lẫn nhau sao?

Bất kể là anh giết Hoắc Vân Hy, hay là Hoắc Vân Hy làm anh bị thương, đây đều là kết cục cô không muốn thấy, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đẩy cục diện đến bước đường đó.

Cô thật sự không hiểu, không hiểu tại sao anh phải làm như vậy.