Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 426: Biến thái




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe xong những lời ông nói, tim Lê Hiểu Mạn nhíu chặt, đáy lòng lan tràn sự bi thương, đôi mắt trong veo nổi lên một tầng hơi nước, nhìn Hoắc Nghiệp Hồng khẽ cắn môi dưới: “Ông nội, nhưng... Nhưng cháu không thể rời bỏ Tư Hạo, cháu... cháu yêu anh ấy.”

Trước mặt Long Tư Hạo, cô chưa từng nói yêu anh, nhưng ở trước mặt Hoắc Nghiệp Hồng, cô lại nhịn không được nói ra những lời này.

Cô yêu anh, không biết bắt đầu từ lúc nào đã yêu anh mất rồi.

Phần tình cảm này, càng lúc càng xâm nhập vào tận xương tủy cô, nối liền với kinh mạch cô, không thể dứt bỏ.

Rời khỏi Long Tư Hạo, đối với cô mà nói, là sống không bằng chết.

Hoắc Nghiệp Hồng thấy Lê Hiểu Mạn không muốn rời khỏi Long Tư Hạo, sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng mang theo vài phần uy nghiêm: “Mạn Mạn, trong lòng ông nội, cháu vẫn luôn là người hiểu chuyện, cũng là một người có trái tim lương thiện, lẽ nào cháu nhất định phải nhìn Vân Hy cùng Tư Hạo chém giết lẫn nhau, không phải anh chết thì tôi sống mới vừa lòng sao? Mạn Mạn, coi như ông nội cầu xin cháu, sinh đứa bé ra xong rồi rời khỏi Tư Hạo có được không?”

“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy? Sao ông có thể nói như vậy?” Lê Hiểu Mạn lùi về sau một bước, đôi mắt trong veo như nước không dám tin nhìn Hoắc Nghiệp Hồng, hoàn toàn không ngờ rằng ông sẽ nói được những lời như thế.

Sinh con xong liền rời đi, ông xem cô là gì, công cụ sinh con sao?

Ông là người cô vẫn luôn tôn kính, vậy mà lại nói ra những lời tổn thương cô thế này.

Hoắc Nghiệp Hồng thấy sự bi thương trong mắt Lê Hiểu Mạn, ông nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc cầm lấy tay cô: “Mạn Mạn, ông nội biết nói như vậy thật sự có lỗi với cháu, khiến lòng cháu bị tổn thương, nhưng cháu cũng nên đứng trên lập trường của ông nội mà ngẫm lại, ông nội có thể trơ mắt nhìn hai anh em Vân Hy cùng Tư Hạo đấu đá lẫn nhau sao? Đồng ý với ông, sinh con xong liền rời khỏi Tư Hạo, ông sẽ đưa cháu ra nước ngoài, chương trình học của cháu vẫn chưa hoàn thành, ra nước ngoài sẽ dễ dàng hoàn thành hơn.”

“Ông nội... “ Đôi mắt trong suốt của Lê Hiểu Mạn lóe ra nước mắt, ánh mắt bi thương nhìn Hoắc Nghiệp Hồng: “Xin lỗi ông nội, cháu không thể đồng ý với ông được, Tư Hạo yêu cháu, cháu cũng yêu Tư Hạo, anh ấy cho cháu sự hạnh phúc trước giờ chưa từng có, anh khiến cháu thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, cháu không thể nào rời khỏi anh ấy được, ông không cho cháu gả cho anh ấy, cháu có thể đồng ý với ông, cho dù cả đời không danh không phân ở bên cạnh anh ấy, cháu cũng cam tâm tình nguyện, trừ khi Tư Hạo nói không yêu cháu, không cần cháu nữa, bằng không, cháu tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh ấy.”

Vẻ mặt Hoắc Nghiệp Hồng nghiêm túc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, coi như là ông nội cầu xin cháu cũng không được sao?”

Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng đẩy tay Hoắc Nghiệp Hồng, nhìn ông lắc đầu, giọng nói kiên định: “Ông nội, ông đối xử với cháu rất tốt, cháu rất cảm kích, nhưng cháu muốn sống vì mình, sống vì Tư Hạo, vì con của chúng cháu, Tư Hạo cũng sẽ không cho phép cháu rời khỏi anh ấy, cháu không thể nào đồng ý với ông được, xin lỗi.”

Thấy Lê Hiểu Mạn vẫn không đồng ý, sắc mặt Hoắc Nghiệp Hồng nghiêm khắc thêm vài phần, trầm mắt nhìn cô: “Mạn Mạn, cháu không nên ép ông nội làm những chuyện tổn hại đến cháu, cháu, Tư Hạo và Vân Hy, đều là người thân của ông, ông nội không muốn làm tổn thương ai cả.”

Lê Hiểu Mạn khẽ cong môi cười, nhướng mày nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hồng: “Ông nội, ông muốn đối phó với cháu thế nào thì cứ việc, trừ khi cháu chết, bằng không, cháu tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tư Hạo, xin lỗi! Làm cho ông thất vọng rồi, ông nội xin bảo trọng.”

Dứt lời, Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hồng cung kính gật đầu, liền xoay người đi về phía mộ của Long Nhã Tâm.

Hoắc Nghiệp Hồng thấy thế, nắm thật chặt gậy trong tay, đôi mắt ưng sắc bén nheo lại, sắc mặt thâm trầm, Mạn Mạn, sao cháu lại không nghe lời ông? Nghe theo lời ông không phải rất ngoan sao?

...

Lúc bốn người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch, chú Thành đến trước mộ Long Nhã Tâm, Long Tư Hạo phát hiện hoa hồng trắng anh vừa đặt trước mộ mẹ mình giống như có người vừa giẫm đạp lên, cánh hoa trắng tinh vãi đầy mặt đất.

Đồng thời mộ bia của mẹ anh bị bắn vỡ vụn mấy cm, một viên đạn khảm sâu vào đó.

Lạc Thụy thấy thế, kinh ngạc trợn to hai tròng mắt: “Oh! My god! Nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Là ai biến thái như vậy, chà đạp những cánh hoa như thế? Hoa này đẹp biết bao, tên biến thái kia có thù hận với những bông hoa này à?”

Long Tư Hạo nhíu chặt mày, ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ về mộ bia mẹ anh, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn viên đạn trên mộ, đáy mắt hiện lên cảm xúc như muốn hủy diệt cả thế giới, môi mỏng mím chặt, quanh thân tỏa ra khí thế khiếp người, hận không thể chém kẻ đã phá mộ mẹ anh thành trăm mảnh.

Lạc Thụy nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Long Tư Hạo, hung ác nham hiểm kinh người, anh ấy đi lên phía trước, nhíu mày nhìn mộ bia, dò xét nói: “Tổng giám đốc, mộ bia bị phá hỏng có thể sửa lại, hiện tại quan trọng nhất chính là tra ra người nào đã nổ súng.”

Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo phát lạnh, đứng bật dậy, ánh mắt nguy hiểm quét xung quanh, khi nhìn thấy một bóng người lóe lên, anh lập tức đuổi theo.

“Tổng giám đốc...”

Lạc Thụy thấy thế, nhìn về phía Tô Dịch, nhíu mày: “Tô thiếu gia, đi cùng không?”

Tô dịch mím chặt môi, không trả lời Lạc Thụy, nhưng lại cùng đuổi theo.

Lạc Thụy ngoái đầu nhìn chú Thành, nhíu mày nói: “Chú Thành, nơi này giao cho chú, nhanh chóng gọi điện cho người đến sửa mộ.”

Dứt lời, anh ấy cũng đuổi theo.

Long Tư Hạo đuổi theo bóng người màu đen kia, nhưng lại gặp được Hoắc Vân Hy cách đó không xa, ánh mắt anh nhạy bén rơi vào khẩu súng lục trên tay Hoắc Vân Hy.

Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh lạnh thấu xương nheo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Vân Hy, giọng nói như băng ngàn năm: “Hoắc Vân Hy, là cậu sao? Vừa rồi là cậu nổ súng?”

Hoắc Vân Hy nhìn thấy Long Tư Hạo đột nhiên xuất hiện, đôi mắt lãnh mị xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn anh với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng cong môi: “Là tôi thì thế nào?”

Thấy anh ta thừa nhận, Long Tư Hạo siết chặt hai tay, trong đôi mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng nghìn năm, khóe môi nở nụ cười mang theo sự khát máu: “Là cậu tìm chết!”

Anh gằn từng chữ, trong nháy mắt ép đến gần Hoắc Vân Hy.

Thấy anh đột nhiên đến gần, Hoắc Vân Hy định lui về sau theo bản năng, nhưng nhớ đến khẩu súng trên tay, ánh mắt anh ta phát lạnh, lạnh lùng cong cong khóe môi, đột nhiên khẩu súng lên, giọng nói lạnh lùng: “Long Tư Hạo, tôi thấy người tìm chết là anh, anh có tin tôi lập tức giết chết anh không?”

Anh ta dứt lời, một giọng nói trong trẻo kèm theo sự kinh hoảng vang lên.

“Đừng mà!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hoắc Vân Hy đưa mắt nhìn về phía sau Long Tư Hạo, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đang chạy đến với sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh ta và Long Tư Hạo với sự hoang mang tột độ.

Hàng chân mày anh tuấn của anh ta khẽ nhíu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: “Mạn Mạn... Em... Sao em lại đến đây?”