Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 414: Mang thai, phải khắc chế (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này, tóc tai bà ta rối bời, quần áo xốc xếch, đôi mắt nồng đậm phong tình, hai tay ôm chặt lấy eo của Long Quân Triệt, đôi môi thì hôn gặm cắn ngực của Long Quân Triệt như một con sói đói bụng đã lâu.

Mà trên ngực của ông ta đã tràn ngập dấu hôn màu đỏ lớn bé bất đồng.

Bà ta ra sức hôn môi, Long Quân Triệt vẫn giữ nguyên tư thế ưu nhã thưởng thức ly rượu trong tay như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu động tình nào.

Lý Tuyết Hà vẫn luôn vừa hôn lại vừa rên rỉ, mà Long Quân Triệt như một người quân tử ngồi ôm không loạn, bất vi sở động.

Lý Tuyết Hà thấy mình hôn nửa ngày, mà Long Quân Triệt vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, bà ta không hài lòng dạng hai chân ngồi ở trên đùi ông ta, bà ta ngả người về phía ông ta, áp bộ ngực lên khuôn ngực rắn chắc của Long Quân Triệt, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh “Ưm…Ưm“.

Long Quân Triệt liếc nhìn Lý Tuyết Hà đang dạng hai chân ngồi trên đùi mình, ông ta đặt chiếc ly vang sang một bên, hai tay nâng eo của bà ta, ôm bà ta từ trên đùi mình xuống trong im lặng, để cho bà ta ngồi ở bên cạnh ông ta.

Lý Tuyết Hà thấy vậy, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh ông ta, mặt đầy quyến rũ nhìn ông ta, ỏn ẻn nói: “Triệt, anh làm sao vậy? Bảo người ta ra khỏi nhà, nhưng lại không để ý tới người ta.”

Long Quân Triệt hơi nhíu mày, ông ta khẽ nở nụ cười quyến rũ, duỗi cánh tay thon dài ra, ôm bà ta vào trong ngực, cúi người xuống hôn lên môi của bà ta, giọng nói êm tai mà hơi khàn khàn nói: “Tôi nào có không để ý tới em?”

Lý Tuyết Hà thuận thế uốn éo hai tay như thân rắn ôm lấy cổ của ông ta, chủ động đặt nụ hôn thật sâu lên môi ông ta, nhưng ông ta chỉ dịu dàng mỉm cười, rồi không dấu vết kéo hai tay đang quấn ở cổ xuống, bỏ ra khỏi người mình.

Lý Tuyết Hà thấy vậy, trong lòng hết sức không vui, khuôn mặt trang điểm diêm dúa tức giận, ngoài một đêm vào hai mươi mấy năm trước kia, sau khi ông ta chạm vào bà ta, thì chưa từng chạm vào bà ta lần nào nữa.

Mỗi lần bọn họ gặp mặt, đều là bà ta ở ra sức khơi dậy hứng thú của ông ta, mà ông ta chỉ hôn bà ta, ôm bà ta, nhưng cũng không phát triển đến một bước cuối cùng với bà ta, thậm chí mỗi lần lúc bà ta muốn tiến thêm một bước với ông ta, ông ta đều lặng lẽ buông bà ta ra.

Bà ta thở phì phò nhìn ông ta, không vui nói: “Triệt, có phải anh chê em già rồi hay không? Ngay cả con trai em cũng sinh cho anh, vậy mà anh lại đối xử với em như thế sao? Vì anh, em vẫn luôn mai phục ở Hoắc gia, cũng không phải là anh không biết cái lão bất tử Hoắc Nghiệp Hoằng đó, ông ta vẫn luôn nhìn em không vừa mắt, anh có biết em đã phải chịu ủy khuất nhiều như thế nào hay không? Còn có, đứa con trai mà em tân tân khổ khổ nuôi lớn, lại hung dữ với em quát em, thằng bé không coi em là mẹ, em... Ô ô... em làm những thứ này là vì cái gì? Rốt cuộc thì em đã làm sai điều gì? Các anh từng người từng người một đều đối xử với em như vậy? Ô ô...”

Lý Tuyết Hà nói xong lời cuối cùng, vừa thương tâm lại vừa ủy khuất khóc.

Nếu không phải là vì ông ta, thì sao năm đó, bà ta sẽ gả vào Hoắc gia gả cho Hoắc Thần Phong?

Long Quân Triệt thấy bà ta ủy khuất khóc, ông ta híp đôi mắt hoa đào lại, đưa tay ra ôm bà ta, cong môi ôn nhã cười: “Được rồi, tôi biết em phải chịu rất nhiều ủy khuất, đừng thương tâm.”

Lý Tuyết Hà đẩy Long Quân Triệt ra như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy, mặt đầy tức giận nhìn ôn ta: “Bây giờ Long Tư Hạo đã gần như tiếp quản Hoắc thị rồi, anh định đối phó với cậu ta như thế nào? Mười năm trước, không phải là em đã bảo anh thừa dịp lúc cậu ta đi nước ngoài, thì giải quyết cậu ta sao? Sao cậu ta lại còn sống trở về? Có cậu ta ở đây, thì Hoắc gia nào còn có đất dung chân cho Vân Hy của chúng ta?”

Nghe bà ta nhắc tới chuyện mười năm trước, Long Quân Triệt híp mắt lại, mười năm trước Long Tư Hạo chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, không có năng lực đối kháng với ông ta, bởi vì Long Nhã Tâm, nên ông ta mới động lòng trắc ẩn với anh, mới không đuổi tận giết tuyệt anh, mà để cho anh tự sinh tự diệt.

Không nghĩ tới mới mười năm ngắn ngủi, cậu thiếu niên lạnh lùng lúc trước đó chẳng những không chết, còn trở nên mạnh mẽ khiến ông ta không tưởng tượng nổi, trở thành kình địch của ông ta.

Người có thể đối đầu với Long Quân Triệt, trừ Hoắc Nghiệp Hoằng vì đạt được mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, cũng chỉ có Long Tư Hạo.

Nghĩ đến Hoắc Nghiệp Hoằng, đôi mắt hoa đào của ông ta thoáng lạnh lẽo, ông ta nắm chặt bàn tay lại, tràn đầy hận ý, rồi một ngày nào đó Long Quân Triệt ông sẽ vạch trần bộ mặt thật của cái lão đầu đạo mạo nghiêm trang đó, sẽ để cho tất cả mọi người trên thế giới này nhìn xem ông ta dối trá như thế nào, vì đạt mục đích mà có thể không chừa thủ đoạn nào.

Lý Tuyết Hà thấy Long Quân Triệt như đang suy nghĩ gì đó mà không có lên tiếng, bà ta đưa tay ra đẩy ông ta, ỏn ẻn nói: “Triệt, anh nói thật đi, anh sẽ đối phó với Long Tư Hạo như thế nào? Hoắc thị là của Vân Hy chúng ta, tuyệt đối không thể để cho cậu ta đoạt đi.”