Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 407: Không được thì dùng áo lau sạch đi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Có cảm giác, cô liền vẽ.

Mà lúc cô vẽ những bản thiết kế kia, Long Tư Hạo cũng không là của của cô, chỉ copy một bản gửi tới bộ phận thiết kế của tập đoàn trang sức T.E.

Vì cô muốn làm cô bất ngờ, nên mới lén làm những cái này, không để cho anh biết.

Mà cô hôm nay tựa như không có cảm giác, cứ ngồi trong phòng ngủ hồi lâu mà chưa hạ bút.

Lúc cuộc họp kết thúc, Long Tư Hạo đi tới thư phòng, thấy cô đang ngồi trên ghế nệm ngẩn người, anh sải bước tiến đến, ánh mắt nhạy cảm nhìn bản vẽ trống không trên bàn, tiến tới rút bút ra khỏi tay cô.

Bút trong tay đột nhiên bị rút đi, Lê Hiểu Mạn sau khi hồi phục tin thần mới ngước mắt nhìn Long Tư Hạo đang đứng nhìn mình, cô kinh ngạc hỏi: “Anh đến đây từ khi nào? Anh họp xong rồi sao?”

Long Tư Hạo dùng ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô: “Vừa rồi nghĩ gì mà chăm chú như vậy?”

Lê Hiểu Mạn kéo bàn tay anh xuống, đứng lên, nhướng mày nhìn anh: “Không gì cả, tối nay anh sẽ về Hoắc gia sao?”

Thấy cô không trả lời câu hỏi chính, Long Tư Hạo nói mà ngữ điệu có chút quái dị: “Hiểu Hiểu, em và vị Văn Bác kia hình như tình cảm rất tốt.”

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo hỏi như vậy, gật đầu đáp: “Đương nhiên, anh Văn Bác là người tốt, đối xử với em cũng tốt, nên đương nhiên tình cảm của bọn em tốt rồi.”

Thấy cô gật đầu, Long Tư Hạo có chút không vui: “Chú Thành chuẩn bị về hưu, anh điều người tới tiếp nhận vị trí của chú Thành em thấy thế nào? Như vậy em có thể thường xuyên gặp cậu ta, cậu ta cũng có thể thường xuyên ở cùng em.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp híp mắt nhìn anh: “Anh ra nước ngoài sao?”

Cô nghĩ là vì Long Tư Hạo có chuyện quan trọng phải ra nước ngoài, cho nên mới sợ cô nhàm chán nên gọi Lê Văn Bác tới chỗ cô.

Trong lòng cô, đó chỉ là Lê Văn Bác, anh họ cô mà thôi.

Nhưng cô cũng không tán thành chuyện điều Lê Văn Bác tới đây, vị trí của chú thành tại biệt thự không thích hợp với người trẻ tuổi.

Huống chi làm vậy hẳn là hủy tiền đồ của Lê Văn Bác, cô tin lbv cũng không thấy hứng thú với chuyện làm quản gia biệt thự, anh luôn muốn làm sự nghiệp mà.

Cô khẽ nhăn mày nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, rất cảm ơn anh quan tâm đến người nhà em, nhưng em không hy vọng anh điều anh ấy tới đây. Em tin anh Văn Bác là một người làm việc có tâm, có anh tạo dựng nền tảng cho anh ấy, nhất định anh ấy sẽ làm nên chuyện. Quản gia biệt thự không thích hợp với anh ấy, làm vậy cũng làm mai một tài năng của anh ấy.”

Dứt lời, hai tay cô chủ động đặt qua cô anh, trong lòng tràn đầy cảm kích: “Tư Hạo, cảm ơn anh luôn vì em làm hết thảy mọi chuyện.”

Long Tư Hạo thâm trầm nhìn đôi mắt cảm kích của cô, trong lòng hơi mất mát: “Hiểu Hiểu, anh không muốn em cảm kích, cũng không cần em cảm ơn.”

Lúc nãy anh nói kêu Lê Văn Bác tới đây cũng chỉ là thử thăm dò mà thôi, hôm nay một cảnh cô ở cùng Lê Văn Bác ở bữa tiệc anh còn chưa có quên.

Mặc dù anh tin tưởng cô, tin tưởng cô và Lê Văn Bác không có gì, nhưng đổi lại anh lại không có tự tin vào chính mình, tự nhiên cảm thấy tình cảm anh em với Lê Văn Bác... tựa hồ cũng sâu sắc không kém tình cảm của anh.

Cộng thêm hai người còn có con, cô vẫn không đồng ý lấy anh, cũng chưa nói yêu anh. Anh không dám xác định rốt cuộc tình cảm của cô là thế nào.

Anh sợ nhất tình cảm của cô chỉ là lòng cảm kích, sợ nhất cô vì cảm kích mà sinh con cho anh, sợ nhất cô không thương anh.

Thấy trong mắt anh tỏa ra sự mất mát, Lê Hiểu Mạn đau lòng, ôm anh thật chặt: “Tư Hạo, anh toàn gọi em là đồ ngốc, thật ra thì anh cũng ngốc không kém, ai nói em đối với anh chỉ có cảm kích chứ...”

Nói đến đây, cô lại gần tai anh, đỏ mặt nói: “Dù anh có tin hay không, em không chỉ có cảm kích, mà còn có tình yêu, nếu anh vì chuyện em chưa lấy anh mà cảm thấy em không yêu anh, vậy anh hay là chúng ta kết hôn trước có được không?”

“Kết hôn?” Long Tư Hạo vì lời của cô mà kinh ngạc và mừng rỡ không thôi: “Hiểu Hiểu, em vừa nói là kết hôn? Em quyết định muốn kết hôn với anh?”

Nhìn nụ cười lan lên tận mắt của anh, Lê Hiểu Mạn trịnh trọng gật đầu, lại nhìn anh cười: “Đúng! Kết hôn.”

Long Tư Hạo cho dù là mắt hay cả gương mặt, tất cả đều tràn ngập nụ cười, nhưng đượ cột lúc, anh lại chậm chạp thu hồi nụ cười, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, vậy ngày mai chúng ta đi làm giấy chứng nhận, anh không muốn chúng ta kết hôn chỉ là hình thức, anh muốn em trên danh nghĩa pháp luật trở thành vợ của anh.”

Lê Hiểu Mạn cười cười nhìn anh: “Được, vậy đi làm giấy chứng nhận kết hôn trước.”

“Không được, trước khi lấy giấy chứng nhận kết... A...”

Đoán được Long Tư Hạo nhất định sẽ nói như vyaja nên Lê Hiểu Mạn không đợi anh nói xong đã chủ động hôn lên môi anh, nhẹ nhàng do xét bên trong, dịu dàng mà dây dưa.

Một tháng này, Long Tư Hạo vì tránh ảnh hưởng đến em bé trong bụng cô mà chỉ hôn môi với mặt cô, rất ít khi triền miên như vậy với cô.

Mà nụ hôn này vừa đi đã không thể dừng lại, tay hai người không kiềm được cũng du ngoãn trên người đối phương.

Long Tư Hạo thở dốc, dùng sức hôn cô, tựa như muốn hôn đến tận sâu bên trong linh hồn cô.

Bàn tay nóng bỏng của anh đặt tại eo nhỏ của co, vừa ôm vừa hôn cô đi về phía giường lớn hình cánh hoa xa hoa.