Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 406: Long thiếu, yêu ai yêu cả đường đi (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ở chỗ này một tháng, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người giúp việc nói xấu sau lưng cô như vậy, cho tới nay, bọn họ đều luôn rất lễ phép với cô.

Cô hơi híp mắt, nhìn về phía hai người giúp việc đang nghiêm túc thu dọn bàn ăn kia, cô đi tới trước mặt hai người bọn họ, liếc nhìn hai người rồi hỏi: “Hai người tên là gì?”

Người giúp việc đều được chú Thành quản gia trong biệt thự tự mình đi công ty giúp việc lựa chọn, hơn nữa ai cũng đều phải thông qua tầng tầng khảo hạch của ông ấy mới vào được nơi này.

Hai nữ giúp việc kia thấy Lê Hiểu Mạn hỏi tới tên của mình, bọn họ ngẩng đầu nhìn cô rồi lễ phép cười nói.

“Thiếu phu nhân, tôi tên là Lý Tuyết.”

“Tôi tên là Trần Lan.”

Lê Hiểu Mạn nhìn bọn họ rồi khẽ vuốt càm nhìn hai nữ giúp việc đang mặt đầy cung kính kia, cô cong môi khẽ mỉm cười: “Tôi sẽ nhớ hai người!”

Dứt lời, cô không nói gì nữa, ném cho hai nữ giúp việc ánh mắt thần bí khó lường, rồi xoay người đi ra khỏi phòng ăn sang trọng cấp hoàng gia.

Bởi vì câu nói “Tôi sẽ nhớ hai người!” của cô mà hai nữ giúp việc kia trố mắt nhìn nhau.

“Chị Lan, có vẻ như chúng ta đã đắc tội với cô ta rồi? Cô ta có thể gây phiền toái cho chúng ta hay không?” nữ giúp việc tên là Lý Tuyết nhỏ giọng hỏi nữ giúp việc tên là Trần Lan.

Nữ giúp việc tên là Lan kia nhìn khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, có mấy phần nhan sắc, cô ta ưỡn ngực lên, nở nụ cười yêu mị: “Ai là người lớn nhất biệt thự này? Chỉ cần chúng ta có thể khiến thiếu gia làm chỗ dựa cho chúng ta, thì em cảm thấy cô ta còn có thể gây phiền toái cho chúng ta hay sao?”

“Tìm thiếu gia làm chỗ dựa?” Lý Tuyết kinh ngạc nhìn Trần Lan đang ngẩng đầu ưỡn ngực kai, sau đó cô ta lại nhìn mấy nữ giúp việc phía sau, hạ thấp giọng nói: “Chị Lan, đừng nói là chị định đi... Thiếu gia đấy nhé?”

Cô ta không nói ra hai chữ “Câu dẫn” này, bởi vì cảm thấy khó khăn, so với Trần Lan, lá gan của cô ta hơi nhỏ, nên hơi sợ chuyện này.

Trần Lan liếc xéo Lý Tuyết nhát gan, cô ta quyến rũ cười nói: “Trên đời này không có mèo không ăn trộm thịt sống, người đàn ông ưu tú như thiếu gia làm sao có thể cả đời chỉ chung thủy với một người phụ nữ? Còn nữa, em chưa từng nghe qua chồng dễ dàng ngoại tình nhất vào lúc vợ mang thai hay sao? Bây giờ Thiếu phu nhân đang mang thai, nhưng thiếu gia là người đàn ông bình thường, chẳng lẽ anh ta không có nhu cầu về phương diện kia sao? Cho nên bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần mình nắm bắt được cơ hội này, lấy giá trị con người của thiếu gia, cho dù là làm tiểu tam không thấy được ánh sáng, thì chị cũng có thể không lo ăn không lo mặc, đến lúc đó chị cũng có thể mua đồ hàng hiệu, mặc đồ của các nhãn hiệu nổi tiếng, sống cuộc sống của tầng lớp thượng lưu.”

Lý Tuyết nghe thấy lời này của cô ta, mặt đầy kinh ngạc nhìn cô ta: “Chị Lan, có phải... chị muốn tiền đến điên rồi hay không? Em...”

Nói đến đây, Lý Tuyết cảnh giác nhìn chung quanh, xít lại gần Trần Lan, hạ thấp giọng nói: “Chị Lan, chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của người thần bí, tận lực nói một số lời kích thích Thiếu phu nhân, người thần bí kia sẽ cho chúng ta tiền, chị đừng đi câu dẫn thiếu gia nữa, anh ấy ưu tú như vậy, cao cao tại thượng, làm sao có thể vừa ý chị?”

“Em lại không hiểu gì rồi.” Trần Lan quyến rũ trừng mắt nhìn Lý Tuyết, hạ thấp giọng nói: “Em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần chị bám được vào cái chân ấy, chị không tin là thiếu gia sẽ không mắc câu, em cứ chờ đó mà nhìn, nói không chừng một ngày nào đó nữ chủ nhân trong biệt thự sẽ chính là chị, còn nữa, em không phát giác ra hôm nay thiếu gia hơi lãnh đạm với Thiếu phu nhân sao? Đoạn thời gian trước, mỗi lần thiếu gia dùng bữa xong thì sẽ bồi Thiếu phu nhân đi dạo, nhưng hôm nay lại không làm vậy, mà điều quan trọng nhất là, lúc thiếu gia vừa mới rời khỏi phòng ăn, thì có nhìn về phía chị, cho nên, chị có cơ hội.”

Trần Lan vừa tự luyến nói, vừa suy nghĩ làm sao để câu dẫn Long Tư Hạo, Lý Tuyết thì lo lắng nhìn cô ta, cảm thấy cô ta đang tự tìm đường chết.

Cả hai bọn họ đều coi như là trải qua bao nhiêu cuộc khảo hạch mới đi vào nơi này, mà lương tháng của bọn họ ở đây là bảy tám ngàn đến mười ngàn, thậm chí là nhiều hơn, đối với những người không có trình độ học vấn cao và tình trạng gia đình nghèo khó như bọn họ mà nói, đây là khoản tiền lương rất cao.

Nếu đi chỗ khác, có lẽ một tháng bọn họ chỉ có thể nhận được hai ba ngàn, cao hơn thì cũng chỉ bốn năm ngàn.

Lý Tuyết vẫn muốn quy quy củ củ đợi ở chỗ này, nhưng Trần Lan cũng không nghe lọt lời khuyên của cô ta.

...

Vì muốn đến lúc sinh có thể đẻ thường, Lê Hiểu Mạn không đi thang máy riêng ở trong phòng khách, mà tự đi bộ lên tầng ba.

Hơn nữa, cô mới mang thai hai tháng, nên đi đi lại lại cầu thang không thành vấn đề.

Tầng ba có hai phòng ngủ lớn sang trọng, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ thứ hai, còn có một thư phòng lớn sang trọng khác.

Phòng ngủ thứ hai đã được bố trí thành phòng nhi đồng.

Thư phòng của Long Tư Hạo nằm cạnh phòng ngủ chính, lúc này anh đang mở cuộc họp video với công ty ở nước Pháp bên kia trong thư phòng.

Lê Hiểu Mạn đi tới cửa thư phòng, thấy anh đang bận rộn, thì cô không đi vào nữa, mà trở về phòng ngủ.

Bởi vì cô đang mang thai, nên Long Tư Hạo càng không để cô đến TE làm việc, nhưng lúc cô không có chuyện gì làm thì vẫn có thể vẽ bản thiết kế.

Phòng ngủ rất lớn, có một thư phòng dành riêng cho cô, nhưng Long Tư Hạo sợ máy vi tính có phóng xạ, nên tạm thời không lắp đặt máy vi tính cho cô.

!!