Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 402: Cô ấy là vị hôn thê của tôi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thấy bọn họ rời đi, Hoắc Vân Hy nheo đôi mắt đã đỏ ngầu vì tức giận lại, tay phải của anh ta không làm được gì, tay trái nắm thật chặt, phát ra tiếng răng rắc vang dội, trong lòng anh ta hận không thể băm Long Tư Hạo thành từng mảnh.

Anh ta cho rằng chờ thân thể của anh ta khôi phục tốt hơn, anh ta có thể đoạt Lê Hiểu Mạn về lần nữa, lại không nghĩ rằng cô đã mang thai, là mang thai đứa con của Long Tư Hạo.

Nghĩ tới đây, anh hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại hối hận sao lúc trước không biết quý trọng Lê Hiểu Mạn, mới để cho Long Tư Hạo lợi dụng mà xen vào.

Bây giờ, điều anh ta hối hận nhất chính là lúc trước vì Hạ Lâm, ngay cả đụng anh ta cũng không đụng vào Lê Hiểu Mạn, kết hôn một năm, cô vẫn còn trong trắng, mà sự trong trắng của cô vốn thuộc về anh ta, lại bị Long Tư Hạo đoạt đi.

Nghĩ tới đây, anh ta lại hối hận đến nỗi muốn ói ra máu.

Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi ở trong xe thấy anh ta đứng tại chỗ mặt phủ đầu khói thuốc súng, ông ta uy nghiêm nhìn anh ta: “Không vào nổi xe?”

Hoắc Vân Hy cau mày lại, rồi mới để Lý Tuyết Hà đỡ ngồi vào trong xe.

Sau đó, Lý Tuyết Hà kéo Hạ Lâm cùng ngồi vào trong xe, mà Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy đều không nói gì, giống như là thầm chấp nhận Hạ Lâm ngồi vào trong xe cùng bọn họ trở về Hoắc trạch vậy.

Nếu đổi lại một tháng trước, Hạ Lâm ngồi vào trong xe, cho dù Hoắc Nghiệp Hoằng đồng ý, thì Hoắc Vân Hy cũng tuyệt đối sẽ bắt cô ta lăn xuống xe.

Nhưng trong một tháng nay, cô ta vận dụng phương pháp Long Tư Hạo dạy cô ta để đối phó với Hoắc Vân Hy, mặc dù không làm cho Hoắc Vân Hy thấy cô nói gì thì nghe nấy như dĩ vãng, nhưng ít ra bây giờ thái độ của Hoắc Vân Hy với cô ta đã thay đổi không ít, sẽ không vừa nhìn thấy cô ta đã nổi giận gầm thét.

...

Bởi vì đã hơn một tháng không gặp mẹ và cậu, vì vậy Lê Hiểu Mạn bảo Long Tư Hạo đưa cô đến ngự yến lâu.

Vì vậy, hai người không trực tiếp về biệt thự Thủy Lộ Hồ Đảo, mà đang trên đường đến ngự yến lâu.

Lê Hiểu Mạn ngồi ở ghế phụ vừa liếc nhìn Long Tư Hạo đang lái xe, vừa cau mày hỏi: “Tối nay anh sẽ trở về sao?”

Biểu tình âm trầm lúc Hoắc Nghiệp Hoằng nghe thấy cô đang mang thai Long đứa con của Tư Hạo vẫn đang hiện lên trước mắt cô, khiến cô cau mày lại, nhất định là bây giờ người ông đã từng thương yêu cô đang rất thất vọng về cô!

Bởi vì cô không để lời của ông ở trong lòng, chẳng những làm trái với lời của ông ở cùng một chỗ với Long Tư Hạo, mà còn mang thai đứa con của anh.

Long Tư Hạo thấy cô nhíu mày lại, thì anh lo lắng vươn một tay ra nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, rồi dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, em đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu ông ta bảo chúng ta đi Hoắc trạch, thì chúng ta cứ đi đi, được không?”

Anh nói là “Đi”, mà không phải là trở về, với anh mà nói, cho đến giờ Hoắc trạch đều không phải là nhà anh.

“Ông ta?” Lê Hiểu Mạn chú ý tới giọng điệu thờ ơ của Long Tư Hạo khi nói tới Hoắc Nghiệp Hoằng, không biết là bắt đầu từ khi nào, biểu hiện của anh với Hoắc Nghiệp Hoằng rất lãnh đạm, giống như Hoắc Nghiệp Hoằng chỉ là một người xa lạ với anh vậy.

Cô nhìn về phía anh, cau mày nói: “Tư Hạo, anh có thể nói cho em biết, chuyện liên quan tới mẹ và ông nội anh hay không?”

Qua một tháng, sự kiện ảnh kia cũng được coi là đã qua đi, trong vòng một tháng này hai người đều không nhắc lại chuyện đó nữa.

Lê Hiểu Mạn cũng không phải là loại người kiểu cách, thái độ của cô lúc này đã tốt hơn so với một tháng trước rất nhiều rồi.

Mặc dù lúc vừa thấy những bức ảnh đó, cô đã phản ứng cực lớn, khó mà tiếp nhận được, cho dù sau khi biết chân tướng, trong lòng cô vẫn còn tồn tại ngăn cách, nhưng trong một tháng này, Long Tư Hạo đã toàn tâm toàn ý yêu cô, chăm sóc cô.

Sự thâm tình và chân thành của anh đã từng bước từng bước phá bỏ ngăn cách trong trái tim cô, cô lại mở rộng cánh cửa lòng với anh lần nữa, mà cũng từ đây cô lại càng yêu sâu hơn.

Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn hỏi tới chuyện giữa mẹ anh và Hoắc Nghiệp Hoằng, anh hơi cau mày lại, anh cố đè nén cảm xúc trong lòng xuống, dịu dàng nhìn cô nói: “Được, dĩ nhiên là anh có thể nói cho em...”

Anh dừng lại, rồi mới cong môi nói: “Nhưng không phải là bây giờ, được không?”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, cô tức giận trợn mắt nhìn anh: “Không muốn nói thì đừng nói, em cũng không muốn nghe.”

Dứt lời, cô đưa tay ra đẩy bàn tay anh đang đặt bên hông cô ra, rồi cô ngồi thẳng người dậy.

Long Tư Hạo cưng chiều nhìn cô cười ra tiếng, anh lại đưa tay ra nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực lần nữa, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô: “Chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ nói cho em.”

Lê Hiểu Mạn cũng không phải là người không hiều lý lẽ, Long Tư Hạo không muốn nói, cô sẽ không truy hỏi quá nhiều, bởi vì cô tin tưởng anh không nói nhất định có đạo lý của anh.

Cô khẽ gật đầu với anh, rồi không hỏi thêm gì nữa.

Đến ngự yến lâu, dưới sự hướng dẫn của Lê Văn Bác, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cùng đi thẳng vào bếp.

Dựa theo phương án mà Long Tư Hạo đã đề ra trước đó, người nhà của Lê Hiểu Mạn có phòng bếp riêng ở ngự yến lâu. Hơn nữa, dưới sự giới thiệu nhiệt tình ở ngự yến lâu, Lê gia diện thực của bọn họ đã được các thực khách chấp nhận.

“Lê gia diện thực.” có hương vị độc đáo, nên danh tiếng của nó bắt đầu trở nên vang dội ở ngự yến lâu, bây giờ thực khách tới ngự yến lâu dùng cơm đều sẽ goi mấy món ăn nhẹ của Lê gia diện thực.

Trước kia ngự yến lâu không có tiền lệ mua mang về, nhưng bây giờ chỉ cần thực khách có nhu cầu về “Lê gia diện thực”, thì đều có thể bỏ túi mang về.

!!