Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 394: Bá đạo, chồng nói vợ nghe! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Môi mỏng của anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, khẽ cắn vành tai trắng nõn xinh đẹp của cô, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn của anh: ”Hay là do dục hỏa trong người em chưa được dập tắt, cần anh bên cạnh để dập tắt giùm em!”

Nghe được rõ ràng những lời anh nói, mặt Lê Hiểu Mạn càng đỏ lợi hại hơn, dùng sức giãy dụa từ trong ngực anh đứng lên, nheo đôi mắt lại liếc anh: “Dập cái đầu của anh đó, anh thích ngủ ở đây thì cứ ngủ đi, cho dù bị cảm lạnh cũng đâu liên quan gì đến em!”

Nói xong, cô lập tức đi nhanh đến cửa thư phòng, tay mở cửa ra: “Ầm”, đóng cửa lại thật mạnh.

Bởi vì lúc nãy khi đi ra, tất cả đèn trong phòng ngủ đều bị cô tắt, ánh đèn hắt ra từ trong thư phòng cũng bị cô tức giận mà đóng cửa lại, toàn bộ ngôi nhà đều rơi vào khoảng không tối đen.

Cô đưa tay chống tường, dựa vào trí nhớ của cô lần tìm đi về hướng phòng ngủ của mình.

Nhưng cô vừa đi ra khỏi thư phòng, bên hông lập tức bị ôm chặt, ai đó kéo cô ôm vào trong ngực.

Cô giật mình đang định la lớn tiếng, chưa kịp la môi cô đã bị hôn không thể nào lên tiếng.

“Đừng....”

Anh hôn cô không cho cô có cơ hội mở miệng và cơ hội giãy dụa, ôm cô nâng lên đi chính xác vào phòng ngủ của cô dù toàn bộ căn phòng đều tối đen như mực.

Cửa phòng ngủ bị Long Tư Hạo dùng chân đá nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mà Lê HIểu Mạn giống như trước đều không thể phát ra tiếng nói, bị Long Tư Hạo ẫm lên giường lớn. Hai người nằm xuống đè lên nhau, bốn cánh môi vẫn dính sát vào nhau không có khe hở.

Trong lòng Lê Hiểu Mạn vẫn còn đang cảm động về những điều anh làm cho cô, cho nên đối với nụ hôn của anh, cô cho anh hôn thật sâu, không hề ngăn cản.

Trong phòng ngủ rất yên lặng, chỉ có thể nghe âm thanh hai người đang hôn nhau kích tình môi lưỡi dây dưa nhau.

Hôn thật lâu và say mê, Long Tư Hạo không dám hôn tiếp nữa, anh sợ nếu anh hôn sâu hơn nữa sẽ không thể kiềm chế bản thân của mình, mới chậm rãi rời khỏi môi của cô, ôm cô thật chặt, thì thầm vào lỗ tai của cô: “Hiểu Hiểu, ngủ ngon!”

Lê HIểu Mạn chưa thoát sự đê mê của nụ hôn, vẫn để anh ôm cô thật chặt, cố gắng không suy nghĩ đến chuyện xảy ra giữa anh và Sophie, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tuy rằng trong lòng cô có khúc mắc chưa được giải đáp, nhưng khi ở trong lòng của anh, cô vẫn thấy sự an toàn. Ở trong mộng, cô tạm thời quên đi chuyện xảy ra ngày đó giữa anh và Sophie, cho nên cô trong giấc ngủ cô cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Nhất là sau khi ngủ, cô chủ động hướng sát vào lồng ngực của anh, cô ôm anh thật chặt.

Trong mơ cô thấy họ cử hành hôn lễ, họ sinh ra đứa nhỏ đáng yêu.

Trong mơ cô gần như hoàn thành mọi chuyện mà cô ước mơ, lúc cô tỉnh lại, cô đã giật mình suýt nữa đã la lớn tiếng.

Cô trợn to mắt nhìn, gương mặt đẹp trai yêu nghiệt của Long Tư Hạo phóng đại thật to trước mắt cô. Cô vui vẻ, trừng lớn nhìn anh, miệng mỉm cười, trong lúc cô đang trong trạng thái mơ màng ngắm nhìn anh không chớp mắt, Long Tư Hạo đã mở mắt lúc nào nhìn cô, cô mới giật mình hỏi: ”Anh không đi đến công ty sao?”

Long Tư Hạo hiếp nhẹ đôi mắt lại, cúi đầu hôn vào đôi môi đỏ mộng của cô một lúc mới buông cô ra, đôi mắt thâm tình yêu thương nhìn cô: ”Tạm thời không đi, hôm nay chúng ta có chuyện cần phải làm.”

Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mi lại, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì phải làm?”

Long Tư Hạo giúp đỡ cô đứng dậy, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô, môi mỏng nhẹ nhàng nói ra hao từ: “Chuyển nhà.”

Lê Hiểu Mạn lập tức ngẩn người ra, hai con mắt càng mở to phát ra sự nghi ngờ khó hiểu nhìn anh: ”Vì sao phải chuyển nhà? Chuyển nhà đi đâu?”

“Đi rồi em sẽ biết!” ánh mắt thâm tình của Long Tư Hạo nhìn cô, giúp cô mang dép vào chân, ôm cô đi vào phòng tắm, đưa cốc và bản chải đánh răng cho cô.

Anh đưa tới trước mặt cô bản chải đánh răng đã có kem sẵn, cô sửng sốt một hồi mới đưa tay tiếp nhận đồ anh đưa.

Đợi cô đánh răng xong, anh giúp cô rửa mặt, sau đó tự tay anh giúp cô thay quần áo. Một mình anh tự tay làm hết mọi việc giúp cô, Lê Hiểu Mạn vẫn còn bị vây trong trạng thái ngây người.

Đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần, Long Tư Hạo đã giúp cô thay xong quần áo gọn gàng, nắm tay cô đi đến phòng ăn.

Cô đưa mắt nhìn anh, cố gắng dùng sức giật bàn tay của mình ra khỏi tay Long Tư Hạo, mở to mắt nhìn anh: “Long Tư Hạo, thật sự có phải chuyển nhà, anh cũng phải cho em biết mình chuyển đến đâu chứ!”

Long Tư Hạo mở miệng cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt cưng chiều ôn nhu nhìn mặt cô, những ngón tay thon dài của anh kẽ nắm nhẹ nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn vào đôi môi của cô: ”Hiểu Hiểu, quyết định không phải do em, phu xướng phụ tùy, anh ở đâu thì em phải ở đó, hiểu không?”