Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn gật đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, không lên tiếng nữa.
Bên ngoài đút mười mấy bao lì xì vào rồi thì không đút thêm nữa.
Hai tay Lăng Dinah đang cầm một chồng bao lì xì, dùng chân đá đá cửa: “Sao không cho vào nữa? Tiếp tục tiếp tục, vẫn chưa đủ.”
Lạc Thụy bên ngoài nghe cô nói chưa đủ thì kinh hãi trợn trừng mắt: “Vẫn chưa đủ? Trong phòng cộng thêm cô dâu và Trầm phu nhân mới là tám người, cũng đã có mười mấy bao thêm vào rồi, sao lại chưa đủ được.”
Tiểu Dương Dương cười cười vô hại nói: “Không đủ, một người cũng chưa đủ.”
Lạc Thụy nhìn cánh cửa đóng chặt: “Tiểu tổng giám đốc à, cháu nghe lời nhất, đừng nghịch nữa, không phải nói chuyện tốt thành đôi sao? Mười mấy bao là đủ phần cho mọi người rồi.”
Tiểu Dương Dương cười ưu nhã, đôi mắt hẹp dài nhỏ ánh lên vẻ sâu xa: “Hôm nay là ngày vui của ba và mẹ, không chỉ là chuyện kết đôi mà còn là chuyện muốn trăm năm hạnh phúc, vậy nên hẳn là một người một trăm bao lì xì, một trong cũng rất tốt á! Cha, các chú, mọi người thấy có đúng không?”
“Mỗi người một trăm bao?” Lạc Thụy lui về sau một bước: “Mấy người là sư tử mở miệng đó hả?”
Lăng Hàn Dạ vỗ vai Long Tư Hạo, giọng nói hàm chứa ý đồng cảm: “Long thiếu, sông dài sóng sau lấp sóng trước, cậu có nghĩ con của cậu còn thâm sâu hơn so với cậu không? Lúc trước cậu đắc tội gì với hai tiểu bảo bối, vẫn chưa dụ dỗ được hai đứa sao. Dương Dương thế này là muốn cậu phá sản chắc.”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo nói: “Tổng giám đốc, ngài thấy tôi nói không sai chứ. Đưa lì xì cũng không dễ mở cửa cho chúng ta như vậy đâu, tối qua ngài không nên đồng ý để Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương ở lại biệt thự, rồi bây giờ trở thành hai tiểu trợ lý.”
v trong phòng nghe Tiểu Dương Dương nói muốn mỗi người một trăm bao lì xì thì đi ra phía trước, nhìn mấy người rồi hạ giọng nói: “Chuyện bao lì xì đã qua rồi.”
“Được rồi, phu nhân đã đau lòng cho con rể như vậy thì chuyện bao lì xì có thể cho qua rồi.” Lăng Dinah nhìn Trần Thi Vi nói xong thì hướng ra bên ngoài cửa hô: “Được rồi, không cần đưa lì xì nữa.”
Cô nói xong thì có tiếng Lạc Thụy truyền tới: “Lăng Dinah tiểu thư, dù cô ở trong, nhưng tôi cũng đang ngay mặt cửa, tôi có cảm giác hôm nay cô vô cùng xinh đẹp, mong cô có thể dùng ngón tay ngọc ngà cao quý của mình mở cửa ra một chút được không, cảm ơn.”
“Không bảo mấy người đưa lì xì nữa không có nghĩa là chúng tôi đồng ý mở cửa.” Người nói là Lâm Mạch Mạch, cô nhìn Lê Hiểu Mạn, nhướng mày cười nói: “Mạn Mạn, không ngại tớ gây trở ngại một chút cho chồng cậu chứ?”
Không đợi cô trả lời, Lâm Mạch Mạch lại nói: “Mạn Mạn, chị đây cũng chỉ vì muốn tốt cho cưng, không thể để cho cậu dễ dàng bị nam thần đón đi như vậy được, nếu không sau này người ta sẽ không quý trọng cậu.”
Trần Thi Vi không nói gì, Lê Hiểu Mạn chỉ gật đầu cười, ý là cô không để tâm đâu.
Dù trên mặt là vậy nhưng trong lòng cô cũng nghĩ rồi, đợi Lâm Mạch Mạch kết hôn, cho dù chú rể là Lăng Hàn Dạ hay Ngụy Tử Đình, cô cũng phải làm cho chú rể khổ chút để trả thù thay Tư Hạo của cô mới được.
Lăng Hàn Dạ vừa dịu dàng vừa tà mị nói vào trong: “Vợ, không phải em không định làm khó sao? Sao giờ lại vậy? Long thiếu muốn thấy cô dâu lắm rồi, mọi người đừng đùa nữa, mau mở cửa đi.”
Lâm Mạch Mạch nghe Lăng Dinah thản nhiên gọi mình là vợ thì đè xuống lửa giận trong lòng, nói với Long Tư Hạo ở bên ngoài cửa phòng: “Chú rể, mau khen ngợi Mạn Mạn nhà chúng tôi một câu, nhưng lời này tuyệt không thể dùng xinh đẹp, dịu dàng, chân, thiện, mỹ, các từ ngữ hoa mỹ khen người được.”
Lạc Thụy ngoài cửa nghe vậy thì nói với Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư muốn ngài đặt câu ư? Ngài nói một câu đi.”
Long Tư Hạo quét mắt về phía Lăng Hàn Dạ: “Nữ nhân của cậu mà cậu không quản được à?”
Lăng Hàn Dạ nhìn cửa phòng đóng chặt thì bất đắc dĩ nhún vai, bộ dạng không làm được gì: “Long thiếu, vì để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng vợ tương lại của mình, tôi đã quyết định phản chiến quy cô ấy rồi, vậy nên cậu nhanh ca ngợi cô dâu của mình đi.”
Lâm Mạch Mạch nghe Lăng Hàn Dạ nói phản chiến quy cô thì đôi mắt sáng ánh lên vẻ phức tạp, hơi nhíu mày sau đó hô: “Nhanh lên một chút, dùng một câu để khen ngợi Mạn Mạn, không nói không mở cửa.”
Long Tư Hạo nheo mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa, như muốn xuyên thủng một lỗ trên cửa vậy.
Nửa giây sau, đôi môi mỏng vẽ lên nụ cười mê người, ánh mắt dịu dàng mà yêu chiều, anh trầm giọng chậm rãi nói: “Phòng lý hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, miểu cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.*”
*Ở đây tác giả mượn lời bài thơ ‘Giai nhân ca”
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
Dịch nghĩa:
Phương bắc có người giai nhân,
Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.
Ngoảnh lại một lần thì làm nghiêng thành của người ta,
Ngoảnh lại hai lần thì làm nghiêng nước của người ta.
Há nào người không biết, vẻ nghiêng thành nghiêng nước,
Người đẹp ấy đâu dễ gặp lại.
*Nhưng tác giả thay đôi Bắc Phương thành Phòng Lý, Nhất cố thành Miểu cố. Cho nên dịch ra là: Trong phòng có người giai nhân. Đẹp tuyệt trần nhưng vẫn còn đơn độc.Ngoảnh lại một giây thì làm nghiêng thành của người ta.”
Sau khi nghe xong, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đồng thời bật ngón cái về phía anh.
Lăng Hàn Dạ mỉm cười nhìn anh: “Long thiếu, được lắm, vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra được.”
Long Tư Hạo trầm giọng hỏi: “Vượt qua kiểm tra rồi chứ?”
Lâm Mạch Mạch không hài lòng lắm: “Anh thế này không hoàn toàn đúng thể lệ lắm.”
Long Tư Hạo đáp lại: “Cô cũng chưa nói là phải đúng từng ý, trong câu nói kia chưa từng xuất hiện chữ xinh đẹp, hay khen ngợi xinh đẹp nào.”
Lâm Mạch Mạch vốn định nói gì nữa, nhưng Long Tư Hạo đúng là đã vượt qua kiểm tra rồi, anh khen ngợi lh, cũng không sai quy định.
Lúc này, Tưởng Y Y vỗ nhẹ lên cửa phòng, cười hoạt bát: “Chồng em họ tương lai...”
Nghe được tiếng anh rể tương lại, Lạc Thụy hơi co rút khóe môi: “Y Y tiểu thư, cô và Lê Văn Bác tiên sinh hình như còn chưa kết hôn, sao đã gọi là chồng em họ tương lai rồi?”
Tưởng Y Y hơi nhướng lông mày: “Đúng vậy, vì tôi chưa kết hôn với anh Văn Bác cho nên tôi mới gọi là chồng em họ tương lai à.”
Lạc Thụy bừng tỉnh đại ngộ: “À! Hóa ra là như vậy! Y Y tiểu thư, suy nghĩ của cô thật quá đặc biệt, hóa ra anh rể tương lại là như vậy, người trẻ tuôi suy nghĩ thật mới mẻ! Tiểu thư Y Y xin mời tiếp tục, nhưng tôi phải nói trước, cửa ải này tổng giám đốc mà thông qua, mọi người phải mở cửa.”
Tưởng Y Y không đáp ứng lời Lạc Thụy mà tiếp tục lời lúc này: “Chồng em họ tương lai, mời hát một khú “Hôi Thái Lang” để thể hiện tình cảm của mình với chị Hiểu Mạn.”
Mấy người bên ngoài nghe được lời Tưởng Y Y thì đều không nhịn được bật cười.
Lạc Thụy gõ cửa cười cười: “Tiểu thư Y Y, cô thật biết đùa, sao không bảo tổng giám đốc hát “Hỉ Dương Dương” nha?”
Anh thử nghĩ một chút về chuyện tổng giám đốc đại nhân vô cùng cao quý của bọn họ hát “Hỉ Dương Dương“...
Oa! Hình ảnh đó hẳn sẽ rất đẹp, đẹp đến mức anh không dám nhìn thẳng.
Long Tư Hạo nheo mắt, xem ra ba nữ nhân trong phòng đều đang thu thập thiếu sót của bọn họ.
Anh quét mắt về phía Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy và Lê Văn Bác đứng cách đó không xa, như đang nói nữ nhân của mấy người nhiều chuyện quá đấy.