Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Mạch Mạch liếc cô: “Nhìn dáng vẻ này của cậu, có muốn cũng uống không trôi.”
Nói xong, cô lại hỏi tiếp: “Vừa rồi sao thế? Sao lại hồn bay phách lạc?”
“Nào có!” Lê Hiểu Mạn ngồi ngay ngắn, cười cười một cái sau đó gọi cho Lâm Mạch Mạch một tách cà phê.
Rồi cô mới nhìn lại Lâm Mạch Mạch hỏi: “Mạch Mạch, cậu và Hàn Dạ, hai người... Thật sự không còn khả năng?”
Gần đây cô nghe được ít chuyện về Lăng Hàn Dạ và Lâm Mạch Mạch từ miệng Lạc Thụy.
Anh ta nói Lâm Mạch Mạch cự tuyệt không muốn gặp Lăng Hàn Dạ, đến một tí xiu cơ hội cho Lăng Hàn Dạ biểu hiện cũng không có.
“Mạn Mạn, cậu xấu xa.” Lâm Mạch Mạch trừng lớn mắt nhìn cô sau đó gõ cái phốc lên trán Lê Hiểu Mạn, tặng cho cô một cái cốc rõ đau.
Lê Hiểu Mạn đưa tay gõ chỗ vừa bị cốc: “Mình xấu xa chỗ nào?”
Sau khi phục vụ mang cà phê lên, Lâm Mạch Mạch cầm lên nhấp một ngụm, lườm cô: “Cậu có nghe qua ‘Thà rằng phá dỡ một tòa miếu, cũng không hủy bỏ một mối nhân duyên’ chưa? Cậu bây giờ chính là đang hủy bỏ một mối nhân duyên, kiên quyết muốn chia rẽ mình và Tử Đình.”
Lê Hiểu Mạn: “...”
Nhìn Lâm Mạch Mạch chốc sau Lê Hiểu Mạn mới nói: “Vừa nãy mình lỡ lời, không nói đến anh ta nữa, mặc dù hiện tại anh ta đã thay đổi rất nhiều, biết dịu dàng biết quan tâm hơn so với trước đây, lại còn chờ cậu năm băm, tìm cậu năm năm, tìm cậu năm năm, nghĩ đến cậu năm...”
Lâm Mạch Mạch sầm mặt: “Mạn Mạn, xong chưa?”
Lê Hiểu Mạn chợt dừng, nhìn cô cười cười: “Sắp xong rồi.”
Cô nhớ lại chắc chắn là do gần đây Long Tư Hạo hay gọi điện cho Lạc Thụy cho nên cô mới bị nhiễm cái tính dông dài kia của anh ta.
Lâm Mạch Mạch nhìn cô cười một cái sau đó nâng tách cà phê lên hớp một ngụm, hỏi: “Đúng rồi, cậu còn chưa nói với mình, vừa rồi là làm sao? Có phải đã cãi nhau với nam thần?”
Nghe cô nhắc đến Long Tư Hạo, cả người Lê Hiểu Mạn hệt như quả cà tím bị phủ băng, im như tờ.
Cô chậm rãi nâng mắt, lại trở về với dáng vẻ mất mác: “Anh ấy đi công tác rồi.”
Vừa nghe Lâm Mạch Mạch đã tỏ nguyên nhân: “Thật chả trách người nào đó cứ như quả cà, hóa ra là không có chồng ở cạnh cho nên liền cảm thấy trống vắng cô quạnh.”
Bị Lâm Mạch Mạch nói trúng nên Lê Hiểu Mạn có chút xấu hổ, trừng mắt cô: “Mạch Mạch, mình không hề cảm thấy trống vắng cô quạnh, chỉ là mình...”
Lâm Mạch Mạch đứng lên, đi đến ngồi cạnh Lê Hiểu Mạn, ôm lấy vai cô: “Con gái, con đừng có mà nói mấy lời dối lòng đó, con không tài nào gạt được mẹ đâu, được rồi, hôm nay mình sẽ thay chồng cậu bồi cậu một ngày.”
Vừa ra khỏi tiệm cà phê, Lê Hiểu Mạn lại gặp ngay một người quên đã lâu không gặp.
Người quen này là Hàn Cẩn Hi, dường như đã ba, bốn tháng bọn họ chưa hề gặp nhau.
Người đàn ông trước kia cứ thích lòe bộ đồ đỏ rực trê người hôm nay lại mặc một cây màu lam đen, kiểu tóc cũng có chút đổi, ngắn hơn trước kia một chút, càng lộ ra dáng vẻ kiên quyết ngang ngược.
Gương mặt được mệnh danh là “đẹp trai có một không hai” hôm nay có phần lãnh khốc hơn nhiều.
Hàn Cẩn Hi đã từng giúp đỡ Lê Hiểu Mạn rất nhiều, trông thấy anh ta, hiển nhiên phải chào hỏi: “Hàn tổng, thật là khéo.”
Lâm Mạch Mạch thấy Lê Hiểu Mạn gặp lại người quên, nói với cô một câu sau đó đi về phía trước.
Hàn Cẩn Hi chăm chú nhìn gương mặt mà anh ta chưa từng quên, khóe môi hơi cong: “Là rất khéo, không ngờ em vẫn còn nhớ tôi, còn nghĩ rằng em sớm đã quăng tôi lên tận chín tầng mây.”
“Sao có thể chứ? Anh đã từng giúp em rất nhiều, sao em có thể quên anh?” Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta cười cười, khoảng thời gian năm năm không có Long Tư Hạo bên cạnh, nếu không phải anh ta giúp cô, cô hoàn toàn không thể thành lập được văn phòng, còn có Nghiên Nghiên, nếu không phải anh thật lòng yêu thương con bé như một người cha, con bé cũng không thể lớn lên vui vẻ như vậy.
Hàn Cẩn Hi nhìn cô chăm chú, một tia cảm tình khác lạ lướt nhanh qua đáy mắt: “Đoạn thời gian trước em đi đâu thế?”
Sau khi cô bị Knox đưa đến Pháp, anh ta gần như lật tung cả thế giới lên để tìm cô.
Anh ta rõ biết cô yê Long Tư Hạo sâu đậm, vì vậy sau năm năm cô quay trở lại, anh ta bèn im lặng lui ra khỏi tầm mắt của cô, cứ như vậy nhìn cô từ phía sau.
Anh ta không cầu mong gì khác, nhưng tuyệt nhiên không cho phép cô biết mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Mặc kệ là anh ta mỗi ngày đang ở đâu, cũng chỉ muốn xác định rằng cô đang sống ở đâu.
Vì vậy, chuyện Lê Hiểu Mạn không một lí do đã biến mất khỏi thành phố K, anh ta cũng mặc chuyện công mà bôn ba khắp nơi kiếm tìm cô, đặc biệt là khi anh ta biết Long Tư Hạo đang ở trong nước, hơn nữa còn đang bị thương nằm trong bệnh viện nhưng Lê Hiểu Mạn lại không ở trong nước thì anh ta rất lo lắng cô đã xảy ra chuyện.
Chỉ là lúc đó cô đang ở tổng bộ của liên minh LR, anh ta không thể đến tìm cô.
Mà trong lúc anh ta đang tìm kiếm Lê Hiểu Mạn thì bản thân lại xảy ra chuyện, hôn mê năm ngày, nằm viện một tháng tại Mỹ.
Đúng lúc này, Misce và một người phụ nữ khác đi về phía Hàn Cẩn Hi.
Cô nhìn người phụ nữ kia một lúc, sau khi đã nhìn rõ mới kinh ngạc nói: “Quý Vũ Tình.”
Quý Vũ Tình vẫn như trước kia, vẫn như cũ đem lại cho người khác cảm giác thanh khiết, váy vàng nhạt bên ngoài là áo choàng dài, hàng mày xinh đẹp mang theo vẻ ưu sầu.
Quý Vũ Tình cũng nhìn về phía cô, trông thấy cô, cô ta cũng rất kinh ngạc: “Lê tiểu thư.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Quý Vũ Tình một lúc, sau đó nhìn đến Hàn Cẩn Hi: “Hai người...”
Sau đó cô đi về phía trước một bước, híp mắt nhìn Hàn Cẩn Hi cười cười: “Hàn tổng, hai người đến với nhau từ khi nào? Bao giờ kết hôn nhớ nói với em một tiếng.”
Ánh mắt Hàn Cẩn HI sâu không thấy đáy: “Muốn nhận được thiếp mời của tôi, vậy em nên sống lâu hơn một chút.”
Lê Hiểu Mạn mơ hồ: “Ý anh là sao?”
Misce lên lời giải thích: “Ý của BOSS chính là cô phải chờ rất lâu, có khi phải đến hết thế kỉ.”
Nghe vậy, khóe môi Lê Hiểu Mạn giật giật: “Lâu vậy ư?”
Cô nhìn Quý Vũ Tình, rồi lại nhìn Hàn Cẩn Hi nói: “Em không quấy rầy hai người uống cà phê nữa, em đi trước, bye!”
Nói xong, cô đi băng qua Hàn Cẩn Hi, rời di.
Hàn Cẩn Hi trông theo bóng dáng xinh đẹp của cô, đôi ngươi xanh lam sâu như đáy hồ chốc chốc hóa bi thương cùng mất mác.
Mãi cho đến khi bóng cô đã khuất khỏi tầm mắt của anh ta, anh ta liền cau chặt mày, cả trái tim cứ như bị lười dao sắc nhọn cứa ngang cứa dọc.
Misce thấy anh ta bất thường, liền hỏi: “BOSS, ngài sao vậy?”
Quý Vũ Tình đứng cách anh ta ba bước nhìn thấy ánh mắt mãi dõi bóng Lê Hiểu Mạn, cô từ từ rũ mí, ánh mắt dật đầy ưu sầu.
Anh ta đứng hồi lâu trước cửa tiệm cà phê, sau đó mới đi về phía chiếc Lincoln.
Quý Vũ Tình thấy anh ta không vào Kano mà trực tiếp trở lại xe, cau chặt mày.