“Tôi đã dùng hết thời gian tiếp khách trong tháng này rồi, thưa thiếu tướng.” Reid uể oải thả mình xuống ghế, chiếc thìa bạc tinh xảo chạm vào ly vang lên tiếng leng keng rung động.
“Kể cho tôi nghe về ngày hôm đó?” Ellen phớt lờ hắn, vẫn đoan chính ưu nhã.
“Tôi ** cậu ta.” Reid ngước mắt lên, nói một cách tự tin.
“Có phải vết thương của anh là do cậu ta phản kháng không?”
“Có thú vị không?” Reid ngồi thẳng dậy, nghiêng người mỉm cười, đôi mắt đen đầy lạnh lùng không đáy.
“Hay là bị thương trong lúc đánh nhau với Charles?”
Reid không đáp, hắn cầm ly sứ mỏng manh lên. Ở thời điểm trà chiều này, xa xa là mấy quý phu nhân thượng tầng tinh xảo, đều là omega xinh đẹp động lòng người, đang trải qua một buổi chiều lười biếng và ngọt ngào với những món giải khát, mang theo vị ngọt của sữa đặc cùng hồng trà nồng đậm.
Trong lúc trầm mặc như vậy, trà từ từ đổ xuống, tất cả đều chảy trên áo sơ mi trắng của đối phương.
“Anh luôn khiến tôi tức giận.” Ellen khẽ mỉm cười, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc, cầm khăn ăn trên bàn thản nhiên lau khóe miệng rồi đứng dậy.
Ngay sau đó, cổ tay Reid đau nhói. Hắn nhướng mày, đây là thủ đoạn Ellen thường làm trong trường quân sự, cho nên yên lặng đứng lên theo, Ellen nắm cổ tay hắn, tay phải mềm như bông rũ xuống, hiển nhiên đã trật khớp.
“Đây là căn hộ anh đang ở.”
Ellen nhìn quanh, mở miệng nói, giọng điệu không chút nghi ngờ.
“Tôi cho anh xem một thứ tốt.” Reid đã thu cổ tay lại, bây giờ đang di chuyển cổ tay của mình. Vừa nói vừa dẫn Ellen vào phòng tắm nhỏ, nơi những vết ố vàng đọng trên gạch phòng tắm.
Ellen cau mày, dừng lại ở cửa phòng tắm, Reid mỉm cười mở rèm tắm, ở cống bồn tắm, có một con chuột chết.
Hắn quay lại, nhìn vẻ mặt khó chịu của Ellen, càng thêm đắc ý. Giống như một con trùng nhỏ bơi từ đầu ngón tay, xuyên qua mạch máu chui vào tim, con trùng bơi trong mạch máu vào tim rất khó chịu. Nhưng cũng may, con trùng đã biến mất cùng với khuôn mặt tái nhợt của Ellen.
“Được rồi, thiếu tướng.” Reid ra khỏi phòng tắm, căn phòng không cửa sổ trông u ám, có mùi ẩm mốc: “Ngài còn muốn hỏi tôi gì nữa không?”
Ellen im lặng không nói, ánh mắt người trước mặt vẫn không thay đổi sáng ngời, đuôi mắt khẽ nhếch lên, có chút lãnh khí. Giống như sau mỗi cuộc chiến, cảm giác bị khiêu khích, biết rõ cả hai bên đều đã kiệt sức, vẫn phải trông như thế này.
Ellen cởi găng tay, đưa tay chạm vào tuyến thể trên cổ đối phương. Reid theo bản năng tránh né, cổ yếu ớt mà mềm mại, để lộ điểm yếu chết người của mình trước lòng bàn tay của một kẻ có thể bóp cổ hắn không phải là một lựa chọn tốt.
Ellen cảm nhận được tin tức tố đột ngột từ phía đối phương, mang theo cảm giác áp bách, chỉ khi hai alpha gặp nhau, tin tức tố với sự tức giận rõ ràng này sẽ được tạo ra. Y cảm thấy tuyến thể bên cổ có vẻ hơi đau, vì đối phương theo bản năng sản sinh ra tin tức tố chống lại.
Khi cảm xúc không kiềm chế được dâng trào, Ellen nhanh chóng cụp mắt xuống, chủ động rút lui.
Reid nhướng mày cười, lấy áo sơ mi đen trong tủ ra ném về phía Ellen. Hiển nhiên Ellen yếu thế làm cho hắn cảm thấy tốt hơn không ít: “Mặc vào, sau đó cút đi.” Hắn nằm liệt trên giường nói: “Đương nhiên, nếu muốn ghét bỏ, cũng có thể cút đi không cần mặc đâu.”
Ellen nhìn chằm chằm áo đen trong tay không nói gì. Reid biết y có thói quen sạch sẽ, nhưng khi y đứng trong căn nhà gỗ chật chội và tù túng này lại có tâm trạng thoải mái không thể giải thích được.
Hắn hiếm khi ân cần giải thích: “Tôi đảm bảo, cái này đã giặt sạch rồi.”
Sau đó, lại đứng dậy, nắm lấy tay Ellen, cúi đầu, nghiêm túc ngửi ngửi: “Có lẽ chưa mặc, hoặc là chỉ mặc một lần.”
Ellen vẫn không nói gì, đôi mắt xanh biếc hiện lên một chút màu vàng xa lạ trong phòng.
“Được rồi được rồi, thiếu tướng Ellen, nếu ngài không muốn thì chạy nhanh đi.”
Hắn đang nói, nhìn thấy Ellen cởi cúc áo, cởi bỏ áo sơ mi trắng, ném qua một bên. Ngoài một chiếc giường trong phòng ra, không có chỗ che chắn nào khác, Ellen cũng không né tránh, dù gì thay quần áo trong phòng tắm kinh tởm kia thà thay nhanh trước hai con mắt khóa trên người kia còn hơn.
“Tại sao lại có thêm vết thương?”
Reid nhìn vết thương mới rõ ràng trên ngực. Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Ellen, thật ra đã từng huấn luyện trong trường huấn luyện quân đội, bất kể xuất thân thế nào đều phải chấp nhận nội quy, chen chúc trong một ký túc xá rộng lớn mấy chục người, tắm trong phòng tắm công cộng.
Mà đối thủ chiến đấu của Reid thường là Ellen, và chỉ Ellen. Vì vậy, không có gì lạ khi hai người cùng rửa vết thương dưới vòi nước. Lúc đó Ellen bị thương sâu và nông trên cánh tay, thỉnh thoảng hỏi thăm nhưng bên kia im lặng, nên chỉ biết y huấn luyện ở khác bị thương
“Anh có biết ý nghĩa của việc loại bỏ tuyến thể là gì không?”
“Công tước Silps của tôi, trước mắt còn đường nào khác để đi sao?” Reid nhún vai, nhìn y cài từng chiếc cúc áo một.
Khi nghe hắn nói, ngón tay Ellen cứng lại. Cuối cùng cũng biết sự khó xử tồn tại ngày hôm nay ngay từ đầu đến từ đâu, công tước Silps à. Y có chút bất đắc dĩ cười, lặng lẽ cài chiếc cúc cuối cùng, cài cúc áo cho đàng hoàng, nhưng vết sẹo quanh co trên tay trái vẫn đang vùng vẫy vặn vẹo kéo dài đến tận đầu ngón tay.
Y đã phần nào hiểu được ý nghĩa hành vi của Reid, suy cho cùng, giẫm lên bùn chà đạp dã man, không phải chính quý tộc bọn họ sao. Hắn muốn y nhìn thấy cuộc sống hiện tại của mình, bao gồm cả con chuột chết, thật trớ trêu.
Nhưng mà y cũng không vạch trần đối phương.
“Có lẽ có.” Ellen cười nhẹ, vẫn ưu nhã không chút vết nứt.
Vì thế con sâu của Reid quay trở lại, ngứa ngáy từ các đầu ngón tay, như thể đang từ từ gặm nhấm.
Cái lồng chật chội và tối tăm này cuối cùng là của riêng hắn.
Hắn nhìn nụ cười không chê vào đâu được của đối phương, máu trong huyết quản dường như đã bắt đầu mang theo hơi thở của khu xóm nghèo kia, tản ra không chút bảo lưu, dưới khuôn mặt tinh xảo của đối phương lộ ra vẻ hèn mọn mà lại thấp kém, không chỗ nào che giấu.