Sách Vàng Theo Đuổi Đàn Ông

Chương 5






Editor: Yang Hy
Phú nhất đại vừa mới bước ra khỏi thang mấy đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có một đống… người.

Rõ ràng ngoài trời không mưa, mà người này lại như vừa vớt ra khỏi nước, đầu tóc ướt sũng được vuốt ra phía sau, trên mặt còn dính lại vài nhúm tóc.

Phú nhị đại đang giả bộ ngủ, nhưng tóc trên mặt làm hắn cực kỳ khó chịu, vừa ngứa lại vừa ướt, hắn nhíu mày nheo mắt nhăn mặt, vẫn không thấy thoải mái hơn tí nào, hắn lại giả bộ lẩm bẩm trong miệng rồi nhanh chóng vén tóc đi.

Hắn nhắm mắt lại, diễn kịch vô cùng nghiêm túc, nhưng đâu có ngờ được rằng phú nhất đại đã thấy hết cái màn này rồi.

Phú nhất đại ngồi xổm xuống rồi khều vai hắn.

Phú nhất đại: Ngủ rồi à?
Phú nhất đại: Thật sự ngủ rồi sao?
Phú nhất đại: Được rồi.


Phú nhất đại chuyển phú nhị đại nằm thẳng xuống sàn, sau đó đi mở cửa.

Phú nhị đại: Mịa kiếpppp, ác độc vậy sao? Cứ thế mà đặt một bé 0 xinh đẹp tuyệt trần cả người ướt sũng như hắn ở hành lang thế à? (nói trong lòng)
Phú nhất đại mở cửa, vào trong đặt túi xách và máy tính của mình xuống, sau đó thì quay trở ra hành lang.

Phú nhị đại vẫn nằm yên trên sàn nhà lạnh lẽo.

Phú nhất đại: Ngủ thật rồi à? Ngủ ở đây có bị cảm lạnh không ta?
Phú nhị đại: Có đó có đó, mau đưa tui vào, mau đưa tui vào trong đi, vậy thì ngày mai ngủ dậy rồi, tui có thể làm lơ hết mấy chuyện xấu hổ trước kia và không ngại ngùng gì mà theo đuổi cậu nữa á.

(nói trong lòng)
Phú nhất đại không nói gì nữa, anh ngồi xổm xuống rồi bế phú nhị đại vào nhà rồi đặt trên sô pha.

Phú nhất đại cầm máy sấy đến làm khô tóc cho phú nhị đại, rồi lại thay đồ ướt thành bộ quần đùi áo ngắn tay khô mát, sau đó ôm phú nhị đại đến căn phòng ngủ cho khách mà hắn nhớ thương đã lâu.

Phú nhị đại nằm trên giường, trở mình rồi ngồi dậy.

Hắn gãi gãi nhúm lông đầu khô ráo của mình, như thể vẫn cảm nhận được động tác tay của phú nhất đại và hơi ấm từ máy sấy.

Phú nhị đại không dám cười thành tiếng mà chỉ hê hê thôi, hắn định lấy điện thoại ra khoe với đám bạn một tí.

Nhưng lại phát hiện điện thoại không ở trên người.

Ồ, vậy bỏ đi, há há há há há há, hế hế hế.

Sáng hôm sau phú nhị đại bị phú nhất đại gọi dậy.

Phú nhị đại: Chồi ôi, sao tôi lại ở nhà cậu vậy?
Phú nhất đại: Anh đoán xem?
Phú nhị đại: Chồi ôi, sao tôi lại thay đồ rồi?

Phú nhất đại: Tôi cởi đấy.

Phú nhị đại: Chồi ôi, vậy chẳng phải là tôi bị cậu thấy hết rồi sao?
Phú nhất đại: Anh từng đến Đông Bắc chưa?
Phú nhị đại nghĩ thầm:?? Ủa gì? Đổi chủ đề gì nhanh dợ ba??
Phú nhị đại: Đến… đến rồi.

Phú nhất đại: Trước kia tôi từng làm người chà lưng ở trung tâm tắm rửa*.

*một trong những nơi giải trí cung cấp dịch vụ tắm rửa.

Nó tích hợp kinh doanh, phòng tắm, phòng trọ, cờ bạc, thể dục, SPA và các hoạt động với chức năng giải trí khác.

Phú nhị đại: Ể? Gì? Thật không?
Phú nhất đại nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của hắn, mỉm cười đi ra khỏi phòng ngủ: Ra ngoài ăn cơm thôi.

Phải mất một lúc phú nhị đại mới hiểu được ý phú nhất đại, cũng chả có gì, chỉ là coi hắn như thằng ngốc mà chơi đùa thôi.

Phú nhị đại rửa mặt xong rồi ngồi vào bàn cơm ăn một bữa sáng yên bình hiếm có với phú nhất đại, ăn xong phú nhị đại định đi rửa chén thì bị phú nhất đại…
Mấy người tưởng là ngăn lại ấy hả?
Không, là bị phú nhất đại ngầm đồng ý đấy.

Phú nhị đại rửa chén xong rồi ngồi trở lại trên sô pha: Cảm ơn cậu nha.

Phú nhất đại cười như không cười mà liếc hắn một cái: Không cần khách sáo.

Phú nhị đại: Ờm thì, hôm qua công ty bọn tôi ăn liên hoan, tôi bị đẩy xuống hồ nước, còn uống rượu gì đó nữa nên có hơi không tỉnh táo.

Phú nhất đại: Ừm.


Phú nhị đại: Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi nha.

Phú nhất đại: Không có gì, đi làm đi.

Phú nhị đại: Được.

Hai người đứng ở chỗ huyền quan đổi giày.

Đột nhiên có tiếng chìa khóa vặn cửa.

Phú nhị đại liếc mắt nhìn phú nhất đại, tình huống gì đây, tại sao lại có người có chìa khóa nhà ẻm chớ?
Hai người vừa mới đổi xong giày thì cửa mở ra.

Người ở bên ngoài cũng hết hồn vì tình huống bên trong.

Ba người sáu mắt nhìn nhau.

Phú nhị đại nhìn người bên ngoài, rồi lại ngó phú nhất đại: Cậu… cậu… Mấy cậu…
Phú nhị đại rít gào trong lòng: Tui cmn không phải là người thứ ba đó chớ?

Tự Thoại:
Phú nhị đại nghĩ nhiều rồi, bây giờ ổng còn chưa xứng được gọi là “người thứ ba” đâu.

.