Liên tục mấy ngày liền, Tần Hoán đều canh giữ bên giường bệnh Giang Phù một tấc cũng không rời, ngay cả cháo cũng là một tay hắn đút từng muỗng từng muỗng cho y ăn.
"Tay tôi chỉ bị thương chứ không phải tàn phế." Giang Phù nói thầm.
Tần Hoán vậy mà có vẻ như rất thích công việc đút cháo này.
Áo sơ mi trắng đã mở bung hai nút trên cùng, ống tay áo cuốn lên cao, múc một muỗng cháo lên thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Giang Phù.
Giang Phù giương mắt nhìn hắn, hai người giằng co nửa ngày, rốt cục Giang Phù cúi cũng cúi đầu chịu thua, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chút cháo trên cái muỗng nhỏ, dường như còn có vẻ sợ hãi.
Đút y ăn xong bát cháo, trên trán Tần Hoán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Phù nhàm chán nói: "Ngài còn chuyện gì nữa không?"
Tần Hoán im lặng trong chốc lát rồi nói, "Cậu vì tôi mà bị thương."
Giang Phù cười một tiếng, "Anh cũng biết đấy à, cơ mà cũng chẳng sao hết.", y giơ cái tay bị băng thanh cái bánh chưng lên, y tá đứng bên kia giường nhìn thấy mà trợn cả mắt, "Tôi da dày thịt béo, chút xíu thương tổn đó chẳng nhằm nhò gì." Đâu chỉ không nhằm nhò gì, y thầm rủa một tiếng, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng tìm không thấy sẹo đâu nha!
Y dương dương đắc ý nhìn Tần Hoán, Tần Hoán lại không hề cười với y, phối hợp với bộ dạng đeo kính mắt như thư sinh kia, vẻ thanh lãnh càng trở nên rõ ràng.
"Nếu thân thủ cậu không tầm thường như vậy, không bằng ở lại làm vệ sĩ cho tôi đi."
"Cái gì?" Giang Phù sợ hết hồn, không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "Không làm!"
Tần Hoán không nói gì.
Hắn đặt chen cháo xuống bàn, thò tay vuốt tóc, làm cho kiểu tóc vốn gọn gàng của hắn trở nên rối loạn, trên gương mặt trắng nõn là đôi mắt thâm thúy ẩn sau tròng kính, bên trong tựa như chứa đựng hàng ngàn vì sao.
Ngón tay của hắn lướt qua mu bàn tay băng kín mít của Giang Phù, trong giây lát làm cho tim y nảy lên một cái, song đối phương chỉ là chỉnh lại kim tiêm trên tay y.
Giang Phù cắn chặt răng.
Tần Hoán không thể làm gì khác hơn ngoài ôn nhu mà nhìn, môi mỏng hơi giật giật, lại không lên tiếng, trái lại tự mình đứng lên, như rất phiền não mà đi tới đi lui mấy bước ngay đầu giường.
Giang Phù không thể làm gì khác ngoài việc tự cổ vũ cho chính mình.
Cứng rắn lên! Chỉ cần qua cửa ải này, mình sẽ có cơ hội chạy trốn!
Bây giờ cẩn thận xem lại các dấu hiệu, có thế thấy rằng Tần Hoán tuy rằng sinh nghi, mà hình như còn chưa hoàn toàn khẳng định chính xác thân phận của mình.
Chỉ cần mình cố ngậm chặt miệng không nói, cứ thế mà vờ vịt cho qua, Tần Hoán muốn bắt y thì cũng không có cách nào!
Bên ngoài phòng bệnh có một nhóm người không ngừng lui tới, cửa không khóa chặt, thỉnh thoảng vẫn có người tiến vào thay túi nước biển cho giường bên.
Giang Phù liền không nhịn được nghĩ, dù Tần Hoán ở thời cổ đại có là một thiên sư lợi hại đến đâu, nhưng ở nhân gian cũng phải sống như bao người thôi, lần trước đi cái khách sạn rẻ tiền không nói, lần này cũng không kiếm nổi cái phòng đơn cho y, hừ, không thể dựa dẫm!
"Tôi biết là tôi không đáng để dựa dẫm." Tần Hoán đột nhiên lên tiếng.
Giang Phù sợ hết hồn.
"Người đến sáng nay là đối thủ của tôi, chúng dùng vũ khí quân dụng đặc chế——" Tần Hoán liếc mắt nhìn y một cái, lại cười, giọng nói trở nên càng ôn hòa, "Chưa từng thấy đúng không? Tôi cũng chưa thấy nó bao giờ.
Mà cũng không sao, ở bên cạnh tôi nguy hiểm như vậy, cậu không muốn theo chịu chết cũng là chuyện bình thường."
Giang Phù đánh giá hắn từ trên xuống dưới nửa ngày, con ngươi trong trẻo chuyển tới chuyển lui.
"Chỉ là..." Tần Hoán cúi đầu, bật lửa ở trong tay chuyển động qua lại, "Thấy cậu ban sáng vì tôi mà không màng sống chết, tôi đã cho rằng tôi có thể tin tưởng cậu."
Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác vắt trên ghế tựa rồi xoay người đi ra ngoài.
Giang Phù theo bản năng kêu một tiếng: "Anh đi đâu vậy?"
Tần Hoán dừng bước, quay đầu lại, mỉm cười nói, "Đi hút điếu thuốc, sẽ trở về ngay."
Hắn vặn chốt cửa đi ra ngoài, bóng lưng vẫn luôn căng thẳng, áo sơ mi nhăn nheo cả lên, bao bọc bên trong là thân thể gầy gò mà Giang Phù vẫn luôn rất quen thuộc, lại bức ép bản thân không được nhớ lại.
Ngay lúc canh cửa kia đóng lại, dáng vẻ cô quạnh Tần Hoán vẫn luôn cưỡng ép che giấu đột nhiên tràn ra như vỡ đê.
Giang Phù nằm ở trên giường, ngắm cái trần nhà trong phòng bệnh không biết ai đem mấy mẩu truyện tranh ngắn dán lên, lại ngắm cái bình thủy đựng canh, vừa ngon vừa dinh dưỡng.
Dời tầm mắt lại nhìn thấy túi truyền nước biển, trên đó viết tiếng Anh y đọc không hiểu, chắc cũng chả phải tiên đan kéo dài tính mạng nhỉ.
Y nhớ đến lúc bản thân vừa mới lưu lạc đến chốn phồn hoa này, suýt chết đói ở đầu đường, may là có lão ăn mày cho y vài miếng ăn cầm cự qua ngày, giúp y sống sót ở cái nơi lạ lẫm này.
Chờ đến khi y lớn hơn một chút, đi tìm lão ăn mày ấy thì lại không sao tìm được.
Y cảm thấy làm người thật khổ, sinh lão bệnh tử, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Không biết Tần Hoán có phải cũng sợ hay không? Lão già mấy trăm tuổi, ở thế giới này y chưa thấy bao giờ.
Y đột nhiên đá tung cái chăn đắp trên người, rút cái kim tiêm cắm trên tay, xỏ dép lê bệnh viện mà đi ra ngoài.
*
Căn phòng Giang Phù thuê nằm ngay bên cạnh công xưởng, cách bệnh viện cũng không xa, nhưng bộ dạng hung ác của y đứng dưới trời nắng cả nửa ngày cũng không bắt được xe, không thể làm gì khác hơn là giận đùng đùng đi bộ về, khi về đến nhà đã gần lúc hoàng hôn.
Xuyên qua con hẻm khắp nơi trên cao là dây máng quần áo, dưới đất lại có mấy vũng nước nông, mùi thức ăn cùng mùi tiêu cay nồng thơm phức bay ra từ hai bên đường, y khịt khịt mũi, nhịn xuống cơn thèm, xoay người đi về căn phòng thuê nhỏ của mình.
Phòng ở trên lầu hai, hắn đi lên cầu thang được mấy bước, cảm nhận được phía sau có người, y không lên tiếng, đi thẳng lên mở cửa phòng, "Ầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Sau khi tắm xong, lấy viên đan dược được luyện chế thô sơ ra mà nuốt, ngồi liền mấy canh giờ, lại ra mở cửa ban công, liền thấy trong căn phòng ở tòa nhà đối diện có người đang nhìn mình.
Y trở vào trong phòng, liền phát ngốc nửa ngày, cuối cùng lấy ra chiếc điện thoại y không quen dùng.
Bên trong chẳng biết từ lúc nào đã tồn tại một dãy số.
Sau khi nối máy, bên kia hồi lâu cũng không có lên tiếng.
"Tần Hoán." Âm thanh Giang Phù khàn khàn.
"Ừm." Tần Hoán dịu dàng đáp lại.
Giang Phù nghe thấy một tiếng "Ừm" này liền muốn xù lông: "Đem người của anh về hết đi!"
Tần Hoán bình tĩnh nói: "Cậu tự ý xuất viện, tôi sợ cậu sẽ bị thương."
"Có cái rắm!" Giang Phù cả giận nói, "Anh sợ tôi chạy thì có!"
"Tôi đương nhiên cũng sợ cậu chạy chứ." Tần Hoán lại phi thường thông thuận lựa lời mà nói.
"Ta có chạy hay không đều là quyền tự do của tôi!"
"Dù có chạy tôi cũng sẽ tìm được cậu."
Tần Hoán lại như một cái gối bông, dù cho Giang Phù có nổi giận đùng đùng mà đánh cỡ nào, đối phương đều giống như không hề bị tác động.
Giang Phù không có cách nào khác, y thậm chí có chút khổ sở nói, "Tôi chỉ là ra viện sớm thôi mà, anh còn muốn giám sát tôi."
Nhưng mà gần như cùng lúc hắn vừa nói hết câu, trong điện thoại bỗng dưng truyền đến một tiếng súng vang, ngay sau đó lại thêm một tiếng nữa, suýt nữa làm thủng màng nhĩ Giang Phù.
Điện thoại bên kia lại không hề bị ngắt, Giang Phù đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, lại bị Tần Hoán giành hỏi trước: "Tay có còn đau hay không?"
"Hả?" Rõ ràng không có ai nhìn, Giang Phù vẫn theo bản năng giấu bàn tay ra sau, "Không, không đau." Dù gì y cũng là thần tiên đó.
"Không đau thì tốt rồi." Tần Hoán nói, "Cậu muốn đi thì đi đi."
Giang Phù còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã dập máy.
Không có gì cả, màn hình trống trơn sáng một chút liền tắt, Giang Phù đờ cả người, trong đầu vẫn còn quanh quẩn hai tiếng súng vang.
Lão già này, bắt ép người ta! Y căm giận mà nghĩ.
===Hết chương 3===
#Riz: Tu chân kết hợp hắc bang hả ta =)).