Giang Phù theo anh trai về lại Thanh Khâu, cuối cùng cũng đoàn tụ với gia đình sau bao năm xa cách.
Thì ra cha mẹ đã biết chuyện y được Tần Hoán nuôi ở Đại Hoang từ lâu rồi, hai mươi năm không gặp cũng thấy tương đối yên lòng, ai ngờ đâu y lại dám bỏ nhà đi một lần nữa.
Sau khi y trốn đi Tần Hoán hao tâm tốn sức dữ lắm mới tính ra được chuyện y rơi vào giếng thời gian, đến một thế giới xa xôi.
Tần Hoán quyết định hạ phàm đi tìm y, cái kế hoạch lỗ mãng này cũng chỉ có mình Trường Dao biết, mà cũng chỉ có Trường Dao mới dám đồng ý.
"Bọn ta cũng không thể chăm sóc con cả đời được." Mẹ kéo tay y mà nói, "Thiên sư đã từng nói với mẹ, nếu ngày nào đó con muốn trở về, thì hắn sẽ đưa con về.
Nhưng dường như con lại chẳng muốn về."
Đúng vậy, lúc ở Đại Hoang, trừ mấy hôm đầu tiên còn bỡ ngỡ, về sau ngày nào y cũng chơi vui đến quên cả trời đất, có Tần Hoán ở đây rồi, y đã sớm quăng cha mẹ lên chín tầng mây.
"Con có duyên với Tần thiên sư, bọn ta đã nghĩ rồi, nói không chừng còn kết thiện quả, cũng coi như là một loại tu hành."
Thiện quả đương nhiên là có, nếu không phải vì gặp được Tần Hoán, có thể y sẽ vĩnh viễn không thể hóa hình, cũng không bao giờ được nếm trải nỗi khổ sở của con người.
"Nhưng mà A Phù à, trên đời có rất nhiều thứ nghiệp chướng chấp nhất, Tần Hoán cũng đã từ bỏ rồi, sớm muộn con cũng phải buông tay mà thôi."
Từ bỏ?
Còn lâu y mới tin.
Giang Phù nhớ đến dáng vẻ tên kia đứng bên cầu Nại Hà quay đầu lại cười.
Nụ cười kia mang đầy chấp nhất, thậm chí còn hơi ác liệt.
Trong nháy mắt đó y cảm thấy người phàm thật là đáng sợ, rõ ràng bản thân đã đã định rõ kết cục, lại vẫn muốn kéo y theo, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha cho y.
Nói đến nghiệp chướng chấp nhất, còn ai có thể hơn được hắn.
Cha mẹ thấy Giang Phù rầu rĩ, đương nhiên cũng không dám nhắc đến chuyện làm quen, kết thân này kia, y lớn lên tuy đẹp trai nhưng lại là cái dạng lạnh lùng oai vệ, lại thêm vóc người cường tráng, chẳng giống hồ ly tinh chút nào, cha mẹ sợ y bị người ta cười nhạo, đã ghi danh y vào lớp học của Bồ Đề lão tổ trên Ngũ Hành sơn, để y tu hành đàng hoàng lấy lại trúc cơ.
Anh hai y còn ra mặt đi mời một vị Thượng cổ Đằng tiên* về dạy y học.
Trên núi linh lực dư thừa, hoa cỏ sum suê, chim muông vui hót lanh lảnh, là chốn thần tiên thực sự mà người ta hay nhắc đến.
Giang Phù tu luyện chẳng thấy tiến bộ, nhưng lại rất thích học y, mỗi ngày đều lên núi xuống sông mà hái thuốc, y đã đọc hết toàn bộ sách về y học có trong Lang Hoàn Các, trong tay lúc nào cũng cầm một cây ngân châm mà lẩm bà lẩm bẩm, không một ai dám đến gần.
Chỉ có vị Đằng tiên sư huynh kia, thỉnh thoảng sẽ ghé qua thăm y, hỏi hắn y mấy chuyện lớn nhỏ.
"Ta nghe nói ngươi đã đến nhân gian?" Hắn tên Phong Huyền, một thân áo trắng bay bay, ánh mắt đơn thuần sạch sẽ, "Là thế giới gì vậy, chơi có vui không?"
Giang Phù vừa cân thảo dược vừa nói: "Là một nơi rất kỳ quái, nhà lầu cao thật cao —— như này nè, đường phố còn có cái này —— đúng rồi, người phàm lái xe còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng, bọn họ còn chơi game, hút thuốc, xem ti vi..."
Phong Huyền nghe chẳng hiểu gì, nhưng điều đó cũng không hề cản trở hắn tiếp tục hỏi: "Vậy có gặp phải chuyện gì thú vị không?"
"Có chứ." Giang Phù suy nghĩ một chút, bắt đầu kể lại bộ truyện ngôn tình mà y thích nhất, "Ví dụ như là đã từng có một vị tổng tài —— tổng tài chính là người rất tài giỏi, hắn ngủ với cô gái kia, không ngờ cô ấy lại mang thai, tổng tài lại vứt cho cô ấy năm triệu muốn đuổi cô đi, cô ấy đau lòng không chịu được, cầm tiền bỏ đi, kết quả tổng tài lại thấy không vui, làm gì cũng thấy khó chịu, hắn quyết định cướp người về lại bên mình..."
Thân thể Phong Huyền tựa hẳn xuống bàn, ngáp một cái, quả nhiên là đã hết hứng thú.
Chờ Phong Huyền đi về, Giang Phù lấy ra Kính Hồng Trần mà anh hai đã cho y từ trong tủ khóa.
Y cẩn thận lau sạch mặt gương, lại lau thêm ba lần nữa, niệm câu thần chú đã thuộc nằm lòng, sương mù trong gương lập tức tan ra, hiện ra hình dáng một tòa thành nhỏ.
Một con đường nhỏ lát đá xanh cong cong vòng quanh ngọn núi, hai bên con đường nhỏ hẹp là các hàng quán nhộn nhịp, mấy cô gái đội mũ rộng vành cõng sọt cười cười nói nói từ trong núi đi ra, lướt ngang qua một quán trà nho nhỏ.
Một vị thiếu gia mặc trường sam đang ngồi trong quán trà gảy bàn tính, trên tay cầm một cốc trà xanh, thi thoảng lại bưng cốc lên nhâm nhi một chút, mắt sáng có thần, đôi môi hồng nhuận lấp lánh ánh nước, mấy cô gái trông thấy mà đỏ mặt cười, nắm tay nhau chạy đi.
Chẳng biết trời đã đổ mưa từ khi nào, nước mưa tí tách chảy xuống từ mái hiên, vị thiếu gia kia ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía màn mưa.
Trên cái cổ thon dài xinh đẹp của hắn có đeo một sợi dây màu đỏ, đầu dây kia nằm trong cổ áo, được giấu rất cẩn thận.
Mà Giang Phù cũng biết, trên sợi dây đỏ kia treo một cái mặt ngọc Bồ Tát.
Là cái mặt ngọc giả mua ở sạp hàng dưới địa phủ, nhưng lại giống như đúc cái mặt ngọc Bồ Tát tổ truyền của y, miễn cưỡng cũng có xem là đồ đôi.
Một tấm vải dày phủ lên, che khuất mặt gương, cũng che mất đôi mắt cùng màn mưa trong đó.
Giang Phù tự nhủ, chỉ là yêu xa thôi mà, cũng chẳng có gì đặc biệt hết..
Ngũ hành sơn năm tháng như thoi đưa, dưới nhân gian cũng vậy.
Giang Phù trong thông qua Kính Hồng Trần, đã xem Tần Hoán đầu thai hàng chục hàng trăm lần, y chuyên tâm tu hành, bảo vệ huyết mạch mỗi đời của Tần Hoán, mà mỗi lần hắn tạ thế, Giang Phù đều đứng ở quỷ môn quan chờ người.
Giang Phù nhìn hắn đi qua u đô, nghe Diêm Vương phán quyết, lại lẻ loi một mình bước đi trên con đường dài dằng dạc, đến bên cầu Nại Hà.
Con đường này có đôi khi kéo dài rất lâu, lâu đến mức Tần Hoán cũng muốn nghỉ lại trong phòng trọ của u đô, Giang Phù chỉ có thể vào những lúc như thế này mà tỉ mỉ quan sát Tần Hoán ở khoảng cách gần, nhìn xem hắn có gì thay đổi, mà dường như không có, Tần Hoán vẫn giống hệt như người trong mộng của y.
Nước Hoàng Tuyền cuồn cuộn chảy siết, thỉnh thoảng Tần Hoán sẽ quay đầu lại nhìn, đa số đều là ngẫu nhiên.
Mà chẳng biết vì sao, Giang Phù vẫn tin rằng đó là Tần Hoán đang nhớ đến y.
Bởi vì Tần Hoán từng bắt y hứa như vậy.
Y dần dần trưởng thành sau một khoảng thời gian dài cô độc, rốt cuộc cũng hiểu ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như mấy chiêu trò của Tần Hoán, cái gì mà chạy trốn kẻ thù, tiếng súng gì đó, e rằng cũng chưa từng tồn tại.
Lại như thiếu niên mảnh mai mà y nhìn thấy trong hộp đêm cũng là anh hai y biến thành, hai người họ bắt tay nhau để kích thích y.
Lại như Tần Hoán thật sự rất thông minh, nhưng mà vì quá thông minh, nên mới không chịu ép buộc y quay về, e rằng Tần Hoán chỉ là, đang chờ một câu nói của y.
Nói chung Tần Hoán chính là kẻ tâm cơ xấu xa như vậy.
Hai vạn năm sau, Giang Phù cuối cùng cũng xuất sư.
Tính ra y xuất sư còn sớm hơn cả Phong Huyền ngày xưa, thiên đình phái y đến một hòn đảo ở Nam Hải, làm Nam Hải tiên quân.
Nam Hải cách Ngũ Hành sơn rất xa, so với Đại Hoang thì là ngược hướng hoàn toàn, cách nhau tận mười vạn tám ngàn dặm.
Lúc y chuẩn bị xuất phát, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý, hay là ghé Đại Hoang một chuyến.
Tháp Cực Tinh đã lâu không có người trông coi, nhưng nó là tháp thần, trải qua 20 ngàn năm cũng không mảy may thay đổi.
Trong tháp vẫn còn rất nhiều đồ chơi nho nhỏ, đều là những món đồ Giang Phù đã từng yêu thích, còn có mấy cái nồi bát muỗng đũa Tần Hoán thường dùng, cái nào cũng bị rỉ sét, vừa bẩn vừa xấu, Giang Phù vứt đi những thứ không dùng đến, mà cái thước trắc tinh bằng xương của Tần Hoán vẫn còn nguyên vẹn, y nhét luôn vào túi càn khôn của mình.
Đi xuống chút nữa, dưới hầm còn có mấy vò rượu tiên, hồi đó Tần Hoán không cho y uống, có lẽ còn nghĩ rằng mình đã giấu kỹ, thật ra y đã biết từ lâu.
Lần này, y muốn mang đi hết.
Nếu Tần Hoán biết y đến trộm đồ, nói không chừng sẽ nổi giận đùng đùng mà chạy về.
Giang Phù xấu xa mà nghĩ.
Ra khỏi tháp Cực Tinh, Gió lớn thổi cát ở Đại Hoang bay mịt mù, Giang Phù ngừng lại một chút, nhìn về phía đông.
Khu rừng đào kia, vậy mà vẫn còn nở hoa.
Y xách theo bao lớn bao nhỏ, từng bước một đi tới.
Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa đào ào ạt rơi xuống, mang theo mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong phút chốc cả người y như bị điện giật, khổ sở ôm ngực ngồi xổm xuống.
Tại rừng đào này vẫn còn ở đây?
Vô số cánh hoa rơi lên người y, y nhắm mắt lại, nhặt lên từng cánh hoa đào, gom lại thành một đống nhỏ dưới tán cây.
Hoa nở liên tục, thì tự nhiên cũng sẽ không ngừng rụng.
Cho dù y có nhặt bao nhiêu, cũng không thể nhặt hết được.
Y của ngày xưa, tại sao lại không hiểu được điều này?
"Tần Hoán." Y thấp giọng nói, "Anh dựa vào đâu mà dám khẳng định như vậy? Em sẽ di tình biệt luyến, nếu anh không về, em sẽ thật sự đi yêu người khác."
"Nhóc con, đang đắp mộ cho ta à?" Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.
Giang Phù dường như nghe thấy người trong trí nhớ nói chuyện.
Y không nhịn được muốn giơ tay đánh người, "Đừng có nói nhảm!"
"Là ai vừa mới lên tiếng?" Cổ tay y bị ai đó nắm lấy.
Y ngừng thở, từ từ nghiêng đầu nhìn.
Hoa đào bay đầy trời, Tần Hoán trong tà áo dài tung bay, đôi mắt dịu dàng như nước, nụ cười vẫn tràn đầy cạm bẫy như xưa.
"Là ai muốn di tình biệt luyến nhỉ?"
*
Giang Phù còn tưởng mình đang nằm mơ.
Y muốn ngắt lên mặt một cái thật mạnh, nhưng cái tay còn lại cũng bị Tần Hoán nắm lấy.
"Em..." Giang Phù không biết phải bắt đầu từ đâu, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên, "Em không ngờ, hoa đào vẫn còn nở..."
"Ừm." Tần Hoán đáp, "Nó đã để lại cho anh một chút tiên khí cuối cùng.
Nếu không có nó, lại thêm hai vạn năm nữa anh cũng không thể tu thành tiên."
Giang Phù mở to hai mắt, "Tiên khí?"
Tần Hoán dịu dàng nói: "Không lẽ em cho rằng nó tự nhiên mà nở mãi không tàn như vậy sao?"
"Em tưởng là, em tưởng anh làm phép cho nó."
"Không một phép thuật nào có thể duy trì lâu như vậy." Tần Hoán nắm tay y, cúi đầu, thật lâu sau, lại đột nhiên nở nụ cười, trong mắt như ẩn chứa hoa đào, "Em có tin vào số mệnh không, Giang Phù? Anh của quá khứ, vốn là không tin."
Giang Phù đã không muốn nghe hắn nói nữa, vươn tay kéo gáy hắn mà hôn lên.
Tần Hoán dường như hơi giật mình, mi mắt khẽ chớp mấy cái, nơi khóe mắt cũng chảy ra từng giọt nước mắt hạnh phúc.
Hắn yên lặng đón nhận nụ hôn của Giang Phù, còn khiến nụ hôn trở nên sâu hơn, bàn nhẹ vuốt lên eo lên lưng Giang Phù, dường như muốn cảm nhận mỗi một tấc da thịt trên người Giang Phù.
Suy nghĩ này làm cái mũi Giang Phù hơi xót.
Y ôm Tần Hoán, âm thanh buồn buồn chôn mặt vào tóc hắn, "Vậy bây giờ, anh tính làm gì đây?"
"Bây giờ à?" Tần Hoán mở to mắt nhìn y, thò tay mò xuống dưới thân y, quen cửa quen nẻo một đường thông thuận, "Có thể giải quyết việc này trước không?"
Giang Phù muốn mắng hắn lưu manh, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt ngược trở lại, hai vạn năm không gặp, bây giờ y chỉ muốn làm Tần Hoán vui vẻ mà thôi.
Vì thế y yên lặng nhìn Tần Hoán một hồi, rồi thật sự cúi xuống, vén áo Tần Hoán lên.
Tần Hoán ngây người, sau đó lập tức cười to, tiếng cười chấn động đến mức làm hoa đào cũng có vẻ rơi rụng càng nhanh.
Hắn cười không ngừng mà kéo Giang Phù lại, hôn một cái thật kêu lên trán y, lại vòng tay ôm eo y, nói: "Khó khăn lắm mới về được đây, lại phát hiện nhà bị em trộm sạch cả rồi.
Tiên quân đại nhân, em có đồng ý mang anh đi luôn không?"
"Đương nhiên rồi." Giang Phù quay đầu lại nhìn tháp Cực Tinh, thấy nó trơ trọi đứng đó làm y không muốn nhìn thêm chút nào nữa, nhưng Tần Hoán đã ôm y đi ra ngoài, Giang Phù lại vội vàng kéo góc áo hắn, ngơ ngác hỏi: "Nhưng mà, anh không cần nó nữa sao?"
Về sau tháp Cực Tinh ở Đại Hoang cũng bị phá bỏ, chức thiên sư hình như cũng giao lại cho người khác.
Khu rừng đào phía đông cũng vì mất đi tiên khí mà héo tàn, nghe đâu ngày xưa đã từng có một người một hồ ly màn trời chiếu đất mà mây mưa ở đó.
Hai thân thể mạnh mẽ dẻo dai dính đầy mồ hôi mà quấn quít không rời, hoa rơi rung động, ánh trăng mịt mờ, nghe nói lúc vị hồ tiên kia động tình, lộ ra cái đuôi to xù, sung sướng mà đung đưa cọ sát, kinh động đến mức hoa đào cũng ào ào rơi xuống.
Có điều, những chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
______________
*Chú thích:
Đằng: Dây mây, cây mây, Phong Huyền là tiên cây đó.
===Hoàn chính văn===
#Riz: Còn 2 phiên ngoại nữa là chính thức hoàn rồi nha ^^.
Bộ này tuy hiện đại nhưng lại lẫn vào một ít cổ trang, nên xưng hô có hơi loạn mọi người thông cảm nhé, còn xưng hô của Giang Phù đa số tui vẫn để theo hiện đại nha, dù sao ẻm cũng từng sống ở hiện đại mấy năm rồi.
Có chỗ nào sai sót gì thì báo tui hen..