Lúc Tần Hoán mở cửa hầm để xe dưới nhà, mưa to đã làm nước ngập đến gần một phần ba lốp xe.
Hắn lái xe men theo tiểu khu ven đường, hút một điếu thuốc để khiến bản thân bình tĩnh trước.
Cần gạt nước tới tới lui lui liều mạng mà quẹt lên cửa kính, nhưng hắn lại có cảm giác như nó đang quẹt lên trái tim mình, gồ ghề thô ráp, làm hắn đau đớn.
Ban sáng hắn vào công ty xử lý một số việc còn tồn đọng, khi về đến nhà, Trường Dao anh hai của Giang Phù đã chờ sẵn ở bên trong.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ thiếu niên xinh đẹp quyến rũ, thong thả đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cơn mưa thét gào, sắc mặt lạnh lẽo lạ thường.
"Tần Hoán, hôm nay đã là ngày thứ sáu." Trường Dao nói.
Đối phương cũng là một con hồ ly thông minh khéo léo chân chính, bởi vậy Tần Hoán cũng không muốn nói nhảm với anh ta, "Tôi cũng không thể bắt cóc em ấy."
"Trong nhà cũng đang rất gấp rồi, tôi cũng đã giúp anh nhiều như thế, " Trường Dao giậm chân, "Rốt cuộc là anh có làm được hay không vậy, không được thì để tôi đổi người khác cho em ấy!"
Lời này một phát chọt trúng sống lưng Tần Hoán, hắn lập tức đứng thẳng, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị: "Cậu dám?"
Trường Dao nói: "Vậy anh còn đang chờ cái gì nữa?"
Tần Hoán vò vò tóc tai, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, "Lỡ như em ấy thật sự không muốn trở về, thì phải làm sao bây giờ?"
Trường Dao nhanh chóng theo vào, gương mặt xinh đẹp mà chua ngoa của con hồ ly tinh kia xuất hiện trong gương trước mặt Tần Hoán, "Vậy thì là do bản thân anh làm không nổi, không thỏa mãn được em ấy!"
Đám hồ ly Thanh Khâu này quả thật không chịu nói đạo lý, trong đầu chỉ toàn là chất thải! Tần Hoán lướt qua anh đi khỏi nhà tắm.
Trường Dao im lặng nửa ngày, lại hỏi: "Hai ngày trước sao Ty Nguy hiện thế, anhcó tính ra được cái gì không?"
"Tôi nói này thiếu gia" Tần Hoán tức giận, "Tôi bây giờ chỉ là một tên phàm nhân, trong tay cũng không có công cụ thiên văn gì, tôi tính kiểu gì cho được chứ."
"Nói chung cũng không phải điềm tốt." Trường Dao thấp giọng, "Tôi lo cho A Phù, người trong nhà cũng rất lo cho A Phù.
Nhưng có lẽ số phận đã an bài em ấy phải dây dưa với anh, chính vì vậy chúng tôi mới phải nhờ đến anh...!Tần Hoán, em ấy không hiểu gì cả.
Cho dù anh có làm bao nhiêu chuyện vì em ấy đi chăng nữa, nếu anh không nói rõ ràng, em ấy cũng sẽ không hiểu được gì đâu."
*
Tần Hoán vẫn cảm thấy không quá đồng tình với ý kiến của Trường Dao.
Tại sao cứ phải một mực giải thích rõ ràng từng việc cho tiểu hồ ly? Có rất nhiều chuyện cho dù có nói đến đâu y cũng không hiểu được.
Hắn tình nguyện nâng niu tiểu hồ ly trong tay để y muốn gì có đó, tiểu hồ ly cũng rất vui vẻ, vậy thì có gì không ổn?
Cho dù hắn phải áp dụng biện pháp tấn công trường kỳ chậm rãi, cuối cùng cũng dụ được tiểu hồ ly nói ra câu muốn về nhà rồi không phải sao? Hắn cảm thấy Trường Dao chỉ toàn lo mấy chuyện vớ vẩn.
Có một đám thân thích như thế, chẳng trách tiểu hồ ly cứ mãi khờ dại như vậy.
Tần Hoán rít một hơi thuốc cuối, lúc khởi động xe chợt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, từng tòa nhà cao tầng mạnh mẽ đâm xuyên qua đám mây đen trên cao, phía tây bầu trời, sao Ty Nguy như ẩn như hiện trong màn mưa.
Trái tim của hắn cũng bắt đầu đau.
Rốt cuộc cũng không phải thứ mà mình quen dùng, hắn sờ lên ngực trái, nhớ tới ngày mình hạ phàm, con cáo già kia cũng đã từng nhăn nhó với hắn.
"Nếu không tìm được em ấy thì làm sao bây giờ?" Trường Dao cằn nhằn không dứt.
"Tôi đã ngủ với em ấy, làm sao có thể không tìm được người." Tần Hoán nói, "Cái này không phải là bản năng của đám hồ ly mấy người sao, ngủ với người nào thì sẽ dính mùi của người đó."
Trên người Giang Phù có mùi rất dễ chịu.
Là một mùi hương sạch sẽ mê người, tựa như quả chín chua nhẹ, lại như tuyết ấm ngày xuân, đó là sự mâu thuẫn hoàn mỹ nhất trên cõi đời này.
Thứ mùi này là do Tần Hoán tạo thành, điều này hắn cảm thấy cõi lòng mình căng tràn không chịu được.
Dù tận mấy năm sau hắn mới tìm thấy Giang Phù, nhưng hắn không ngờ tới Giang Phù vậy mà lại giả vờ không quen biết hắn, còn bưng ly rượu đến kính hắn, còn nói "Chào ông chủ.".
Mưa rơi như trút nước, vài người đi bộ trên đường chật vật tìm kiếm chỗ tránh mưa, tiếng còi choáng ngợp vang lên từ những chiếc ô tô đậu bên đường, đèn giao thông đã sắp hỏng, đèn đường chập chờn lấp lóe rò rỉ điện.
Tần Hoán gác cằm lên tay lái, chăm chú nhìn tình hình giao thông, dư quang chợt nhìn thấy ngôi sao Ty Nguy trên trời xuất hiện trong tầm mắt.
Trái tim phàm nhân của hắn bỗng đập càng lúc càng mãnh liệt, dần dần có dự cảm không tốt, năm ngón tay siêts chặt vô-lăng, khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Qua ngã rẽ đằng trước, sẽ đi vào con đường nhỏ nơi Giang Phù ở.
Hắn vốn nghĩ mình phải trực tiếp lái vào thôi, lúc này lại nhìn Giang Phù từ trong ngõ đi ra.
Y vẫn mặc áo ba lỗ cùng quần cộc, vừa nhảy tới nhảy lui né tránh mấy hố nước bẩn trên mặt đường, vừa nhìn ra đường lớn ngóng trông cái gì.
Bỗng nhiên tầm mắt phát hiện một chiếc xe quen thuộc đang chạy băng băng, tuy vẫn chưa thấy rõ người trong xe, y đã cười toe toét cả lên.
Tần Hoán cảm thấy hơi giận, nhóc con này sao không chịu nghe lời chút nào hết vậy? Xe chạy gần tới đoạn dốc ngay ngã rẽ, lốp xe hơi trơn trượt, hắn chỉ có thể chuyển hướng lùi lại một chút.
Ngay tại lúc này, một chiếc xe bán tải lớn ầm ầm lao ra từ điểm mù của ngã rẽ ——
Xe tải lớn chở đầy các loại gia súc, có heo có dê, không biết có phải mới chạy từ vùng ngập lụt đến hay không, vô số cặp mắt của đám gia súc đẫm nước mua nhìn về phía Tần Hoán ——
Âm thanh ma sát sắc bén mà thê thảm vang lên phá vỡ bầu trời đêm trong cơn mưa rào.
Trong nháy mắt, Tần Hoán có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt hoảng sợ của tài xế trẻ tuổi.
Hắn chỉ có thể điên cuồng đánh vô-lăng, gần như bẻ gãy cả tay, chiếc xe ầm ầm va vào cột đèn điện trên lề đường.
Tiếng gió ập tới như tiếng gào khóc của oan hồn dã quỷ trong không gian khép kín của ô tô, các loại âm thanh của kèn xe cùng còi báo động vang lên không dứt, giữa những tiếng ồn hỗn tạp này, có thanh âm mà hắn đang tìm kiếm hay không, hắn đã không thể phân biệt được nữa.
*
Xe của Tần Hoán lật nghiêng ngay trước mắt Giang Phù.
Ánh điện ầm ầm chợt lóe, đèn đường đổ sập, nước ngập cuồn cuộn vọt qua chân Giang Phù, cũng vọt qua chiếc xe không có phản ứng kia.
Hàng cây bên đường đã ngã xuống, ghế lái bị đè bên dưới, Giang Phù thầm nghĩ trong lòng, sao Tần Hoán lại xui xẻo thế chứ, lái xe tông trúng cả hai thứ, đèn đường lẫn cây cối, người bình thường chỉ cần tông vào một cái đã sống không nổi rồi.
Đúng, y vẫn nghĩ rất thoải mái.
Dù sao đi nữa, cũng đỡ hơn là tông phải cái xe tải to đùng kia.
Chiếc xe tải loạng choạng một hồi rồi cũng chạy đi mất.
Mưa lớn như vậy,chẳng có ai thừa sức mà lo cho kẻ khác.,
Giang Phù nhìn quanh bốn phía, không có bất kỳ một ai.
Thế giới này thoạt nhìn thì đẹp đẽ hào nhoáng, nhưng khi thiên tai xảy đến, thì cũng chẳng khác gì Đại Vũ trị thủy* năm xưa, vạn vật chỉ có thể âm u mà rơi vào ngủ đông.
Y bước hai bước, bùn lầy bẩn thỉu như vươn ra vô số cánh tay muốn kéo y xuống, lôi tuột vào dòng nước chảy xiết.
Y bần thần dại mắt ra mà vươn tay, cố gắng thi triển một đạo pháp chú phá đá dời núi ——
Một sợi tơ mỏng bắn ra từ đầu ngón tay y, dần dần kết thành một sợi dây thừng trong suốt, tay y nắm thành quyền, liều mạng kéo đoạn cây gãy đang đè lên thân xe kia.
Khúc cây bị kéo lăn xuống cạnh chiếc xe, y lập tức tiến lại cạy cửa xe, muốn nhanh chóng lôi người đang ngồi ở ghể lái ra ngoài.
Linh lực của y rất mỏng manh, mọi thứ chỉ có thể từng chút từng chút một mà làm, vạn vật chìm trong yên lặng, y dần dần mà cảm thấy lo lắng, hình như nước lũ vốn chỉ ngang bắp chân giờ đã dâng đến ngực, thì ra cảm giác khó thở từ nãy đến giờ không phải là ảo giác.
Y thật sự sắp nghẹt thở.
Tần Hoán bị loàm sao rồi? Sao hắn lại không tự chui ra đi chứ? Hắn đâu có chết được! Hắn là thần tiên cơ mà, hắn đã sống đến hơn ba trăm tuổi! Trong lòng quýnh cả lên, lúc này linh lực thả ra lại đột ngột phản phệ, y chỉ đành nén xuống mùi máu tanh trong cổ họng.
Trong cơn mưa lớn, Thiên nhãn mở ra, một tia chớp giáng xuống đằng xa.
Giang Phù mặt mày tái nhợt, thân thể cũng lảo đảo không vững, y dùng hết sức lực cũng chỉ có thể kéo ra một cái khe nhỏ, lộ ra cửa sổ xe nát bét nơi ghế lái.
Giang Phù lao đến, thò tay vào cửa xe mò mẫm một cách tuyệt vọng, "Tần Hoán!" Y rốt cuộc cũng kêu thành tiếng, thanh âm dường như không còn là của chính y nữa, "Tần Hoán, anh ra đây! Anh ra đây ngay cho em!"
Y la to, mặt mày dữ tợn, không hề giống đang cứu người mà như đang trả thù, "Anh đừng có hòng gạt em." Y cắn răng, "Anh không chết được, em biết anh không chết được! Đi ra, không phải anh muốn đưa em về nhà sao? Mình đi về nhà đi, anh đừng có chọc em, con mẹ nó anh cứ thích chọc em như vậy..."
Bàn tay mò loạn trong khoang xe đầy nước bẩn của y chợt sờ tới một mảng vải ấm áp.
Y ngẩn người, lại tiếp tục mò, hình như là ngay ngực áo của Tần Hoán, dính đầy máu tươi, máu đỏ hòa lẫn với nước mưa chảy ra xung quanh.
Tay Giang Phù bắt đầu run rẩy.
Y sờ lên vị trí kia, muốn biết có phải Tần Hoán đã từng có một trái tim còn đập ở đó hay không, mà bây giờ nhịp tim của hắn, có phải đã ngừng thật rồi hay không.
"A Phù!"
Một tiếng kêu vang lên như xé rách bầu trời, Giang Phù lại không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục mò mẫm, thậm chí còn muốn cởi quần áoTần Hoán, tựa như mắc phải chứng hoang tưởng cố chấp nào đó, còn đưa ngón tay dính máu tươi lên chóp mũi mà ngửi, xem xem nó có mùi vị gì.
Một luồng sức mạnh từ phía sau ập đến lôi cổ áo y vứt lên lề đường, "Em đừng có lộn xộn!" Giọng nói người nọ đầy giận dữ.
Giang Phù cũng thật sự bất động.
Y nhìn người kia —— hình như là trợ lý của Tần Hoán thì phải? ——bàn tay người nọ bỗng tỏa ra linh lực thuần đậm, vỗ một chưởng lên chiếc xe, thân xe lập tức chia năm xẻ bảy, anh ta nhanh như chớp ôm Tần Hoán ra từ trong đống kim loại tung bay ngợp trời, rồi bước lại kéo tay Giang Phù, "Né ra chỗ khác đi!"
Giang Phù nói: "Anh là ai? Anh quản tôi làm gì?"
Trợ lý đành phải đổi sang một gương mặt khác.
Giang Phù "A" một tiếng, "Anh hai."
Ngày xưa nhóc con thích anh hai của nó nhất.
Ngay tại lúc này gặp lại nhau sau bao năm xa cách, gọi ra hai tiếng anh hai, nhưng dường như đã không còn chút cảm tình nào.
Giang Phù mặc anh lôi mình vào nhà, nhỏ giọng thút thít: "Anh hai, em học hành không tốt, hại chết Tần Hoán rồi."
"Là em nói em muốn về nhà, " y lại nói, "Em nghĩ anh ấy sẽ thấy rất vui, em chỉ muốn làm cho anh ấy vui vẻ thôi..."
*Chú thích:
Đại Vũ trị thủy: Trong các truyền thuyết, các câu truyện Thần thoại, và các tôn giáo trên khắp thế giới có lưu truyền về một trận Đại hồng thủy từng xảy ra và làm trái đất ngập lụt suốt một thời gian dài.
Đó là trận lụt do thần Dớt gây ra trong Thần thoại Hy lạp, Noah với truyền thuyết Đại hồng thủy trong Kinh Thánh, vua Manu và trận lụt lớn trong Ấn Độ giáo, người khổng lồ Bergelmir trốn thoát thủy tai trong Thần thoại Bắc Âu, truyền thuyết của người Maya, câu chuyện cổ của các thổ dân châu Mỹ, v.v..
Và truyền thuyết Đại Vũ trị thủy chính là xảy ra sau "cơn giận dữ của Thần nước" ấy.
Bấy giờ, cha của Đại Vũ là Cổn, vốn là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế, và có tài năng xây dựng các bức tường, đã được vua Nghiêu giao cho nhiệm vụ trị thủy.
Tuy nhiên Cổn cũng là người kiêu ngạo, ngoan cố và không chịu phục tùng.
Ông đã xây dựng rất nhiều công trình đê đập để ngăn lũ, nhưng những công trình này lại tỏ ra không hề có hiệu quả.
Lũ lụt liên tục dâng lên và phá vỡ các con đê hết lần này tới lần khác.
Theo "Sơn hải kinh", một cuốn cổ tịch thời Tiên Tần, do nóng lòng trị lụt, ông Cổn đã lên Thiên Đình và ăn trộm bảo bối "tức nhưỡng", vốn là một chiếc túi đựng đất ở trên trời.
Khi đất trong túi được gió thổi đi thì nó sẽ nhanh chóng lan rộng và hình thành một vùng đất rộng lớn dưới hạ giới.
Sử dụng "tức nhưỡng", ông Cổn đã xây dựng được một con đập khổng lồ, và hy vọng rằng nó có thể ngăn được nước lũ.
Việc ông Cổn ăn trộm "tức nhưỡng" khiến Ngọc Hoàng giận dữ, và làm nước lũ càng trở nên hung tợn hơn.
Ngoài ra, vì con đập vốn chỉ được làm bằng đất, nên nó không phải là quá kiên cố, và đã không thể ngăn được dòng nước lớn.
Lũ lụt khủng khiếp tràn vào phá hoại vương quốc, và người kế vị vua Nghiêu là vua Thuấn đã quyết định cắt chức ông Cổn.
Thất bại trong việc trị thủy, ông Cổn bị lưu đày tới núi Vũ.Tại núi Vũ, thần lửa Chúc Dung được Thiên Đình phái tới đợi sẵn để chém đầu ông Cổn và một cuộc giao tranh đã xảy ra.
Cuối cùng, ông Cổn đắm mình xuống dòng lũ lớn.
Trong cuốn "Sơn hải kinh" có kể lại rằng, xác ông Cổn không bị phân hủy trong suốt ba năm liền, và cuối cùng đã hóa thành một con rồng vàng bay lên.
( Theo trithucvn.org)
-> Đại khái là tác giả muốn nói đến một trận thiên tai có thể quét sạch nhân gian.
===Hết chương 18===
#Riz: Hôm nay lại đăng khuya, còn mấy chương nữa là hoàn rồi:">.