Mấy ngày gần đây, lần đầu tiên Giang Phù được ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.
Ngày xưa y thích cuộn người ngủ bên cạnh Tần Hoán nhất.
Bình thường lúc muốn ngủ, y sẽ leo lên ngực Tần Hoán, đuôi to cuộn lại đặt lên chỗ vết sẹo trên lồng ngực hắn, tựa như muốn vuốt ve nó.
Tối nay cũng vậy, y ôm chặt cứng Tần Hoán, hai đùi lớn đè lên đùi người nọ, ngực dán ngực, hình như y còn nghe thấy tiếng tim đập, vững vàng mà tĩnh mịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Y muốn cười vô mặt mình ghê, lại nằm mơ tào lao rồi, sao Tần Hoán lại có tiếng tim đập được?
Hôm sau khi tỉnh lại, thấy Tần Hoán đang dựa vào đầu giường xem điện thoại di động.
Giang Phù nhịn không được cố tình sáp lại áp tai lên ngực hắn, muốn nghe thử xem có tiếng tim đập hay không, lại bị Tần Hoán cười tránh được: "Làm cái gì đấy?"
Giang Phù đột nhiên hoàn hồn, nghiêm mặt, không nói lời nào mà xuống giường.
Tần Hoán hỏi y: "Hôm nay muốn đi đâu chơi?"
Giang Phù vừa đánh răng vừa thò đầu ra hỏi: "Không phải anh muốn trốn kẻ thù à?"
Tần Hoán nói: "Hai ta cùng đi chung."
Giang Phù suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em muốn đi ngắm hoa."
Tần Hoán bật cười, "Được."
Giang Phù nhìn hắn cười, lập tức nghi ngờ có phải mình lại nói sai cái gì rồi hay không, bỗng chốc cảm thấy ảo não.
Bản tính hồ ly chính là như thế, thích chưng diện, thích cười, yêu cái đẹp cũng yêu đời, tuy rằng y lớn lên thành dáng vẻ này, nhưng cũng có quyền đi ngắm hoa chứ bộ!
Tần Hoán lái xe chở y đến làng đại học bên sông.
Ngồi trên ghế phó lái, Giang Phù không dám nhìn Tần Hoán, chỉ dám thẫn thờ mà nhìn cây cối và người đi đường vùn vụt lướt qua cửa sổ xe hơi, còn có những tòa nhà cao tầng dát kính sáng choang, mấy cái biển hiệu lấp lánh sắc màu.
Thế giới rộng lớn đến thế, sau khi Tần Hoán xuất hiện, dường như tất cả đều trở nên nhỏ bé.
Tựa như y chỉ có thể sống sót ở nơi có Tần Hoán.
"Tới rồi." Tần Hoán nói, "...!Có điều, hình như hoa đào cũng rụng hết mất rồi."
Giang Phù hết hồn, áp mặt lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, quả nhiên hoa đào lãng mạn nức danh nhất làng đại học đã rụng mất, cánh hoa rơi rụng khắp nơi dưới đất.
Y nhất thời không biết phải làm gì, Tần Hoán bỗng lên tiếng, "Đi hết con đường này, ra bờ sông ngắm hoa sen nhé."
"À, được."
Vào lúc này, Tần Hoán đột nhiên nghiêng người áp sát y.
Trong chớp mắt, hàng mi dài rậm cong cong của Tần Hoán đã gần sát ngay trước mắt, trên cái mũi anh tuấn có một giọt mồ hôi, gần như muốn cọ cả lên mặt Giang Phù.
Giang Phù ngừng thở, thầm nghĩ có phải Tần Hoán muốn hôn mình? Trong ngực hơi trướng, nhưng y vẫn nín thở, y sợ làm Tần Hoán giật mình ——
Nhưng Tần Hoán chỉ giúp y cởi dây an toàn.
Chớp mắt một cái, Tần Hoán đã xoay người lại, tắt máy, xuống xe.
Giang Phù liền nhảy xuống theo.
Hắn có hơi lo sợ mình sẽ không tiếp thu được tình cảm của Tần Hoán, cũng sợ mình sẽ mất đi Tần Hoán.
Tần Hoán một mình đi trên con đường vẫn thoang thoảng hương hoa, một tay bỏ vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc, nhìn qua có hơi giống dáng vẻ hắn khi xưa.
Cây hoa đào chỉ còn lại một màu xanh của lá, ánh nắng chiếu qua tán cây như bị lọc qua cái rây mà lốm đốm rơi lên vai áo sơ mi trắng sạch sẽ của Tần Hoán, Giang Phù chợt thấy ghen tị với những đốm sáng kia.
Cảm giác đố kỵ lạ lẫm này, như một cái móc đột ngột bắt lấy y, y chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Trong nháy mắt, y lại nhớ tới đêm nọ nhìn thấy Tần Hoán trong hộp đêm, bên cạnh là một người phụ nữ, trong phòng ngủ còn có một thiếu niên mảnh mai, đột nhiên cảm thấy bản thân tựa như bị trúng độc, tay chân cứng ngắt không thể động đậy.
Tần Hoán là của tôi, tôi là người duy nhất được ngủ bên Tần Hoán!
Tần Hoán quay đầu lại, có vẻ hơi thắc mắc, song chỉ trầm mặc nhìn về phía y.
Suy nghĩ hùng hồn táo bạo và dũng khí của Giang Phù trong nháy mắt bị đập tan.
Y buồn rầu chạy về phía trước, đi đến bên cạnh Tần Hoán, Tần Hoán cắn điếu thuốc cười: "Vội cái gì."
Giang Phù đạp nát không ít cánh hoa, gió đầu hè lướt nhẹ qua mặt, tình cảnh này giống như đã từng xảy ra, làm y loạn nhịp tim mà suy tư.
Tần Hoán cũng không nói gì, cắn điếu thuốc nhưng không hút, thần sắc nhàn nhạt như thường lệ.
Giang Phù chợt nghĩ.
Hắn nhớ ra một thứ, phía đông tháp Cực Tinh, cũng có một rừng đào nho nhỏ.
Lúc y vừa đến Đại Hoang, nơi đó thật sự đúng là đại hoang, đất cằn ngàn dặm, không có lấy một ngọn cỏ.
Nhưng đến năm thứ năm, nước mưa tương đối đầy đủ, dần dần mọc lên vài ngọn cây nho nhỏ.
Y lôi kéo Tần Hoán đến xem, dùng đôi mắt to ướt nhẹp cầu xin hắn chăm sóc mấy mầm cây nhỏ này, cũng không biết Tần Hoán chăm cây như nào, đến năm thứ chín, hoa đào đã nở đầy trời như từng đám sương mù màu hồng phấn.
Tiểu hồ ly khoái trí mà lăn lộn trong đống hoa đào rơi rụng dưới đất.
Trên trời còn có cánh hoa không ngừng rơi xuống, y liền đau lòng, dùng móng vuốt nhỏ muốn gom chúng thành một đống, Tần Hoán ở bên cạnh nhìn thấy mà buồn cười, nói ngươi đắp mộ cho ai đấy, y tức giận cho hắn một vuốt lên y phục.
Tần Hoán rất lợi hại, chỉ cần thả cánh hoa đào vào trong nước cũng có thể bói toán, có những lúc hắn ôm tiểu hồ ly, nhìn cánh hoa lẩm bẩm mà nói, quẻ chín mươi hai, Lữ Đào Tấn Tân, U Nhân Trinh Cát (*).
U Nhân nói: Tối nay ăn thịt.
Vì vậy đến buổi tối, thật sự có một nồi gà kho thật lớn.
Người đến người đi xôn xao ầm ĩ, bước chân Giang Phù dần chậm lại, mãi đến khi dừng hẳn.
Tần Hoán quay đầu lại: "Hả?"
Giang Phù có hơi kích động, tất cả đều lộ ra trong mắt y.
Y muốn hỏi Tần Hoán rất nhiều thứ, muốn hỏi tại sao hắn tìm được thế giới này, tại sao muốn lên giường với y, tại sao lại biến ra một rừng đào ở đại hoang,
Như có thứ gì chuẩn bị bùng nổ, trong hơi nóng của gió đầu hè, y nghe thấy tim mình đập càng ngày càng kịch liệt.
Hắn vươn tay kéo tay áo Tần Hoán.
Tần Hoán cúi đầu, đang muốn tìm bao thuốc lá, Giang Phù chợt sáp lại hôn hắn.
Tần Hoán sợ hết hồn, song lập tức ôm eo y đẩy lên gốc cây, Giang Phù không hôn được nữa, vừa tách ra đã gấp rút thở dốc, Tần Hoán không hiểu gì nắm cằm y nôn nóng mà nói: "Em làm gì vậy?!"
Mặt sông mênh mông sóng nước, trên đường người qua lại túm năm tụm ba, Giang Phù cảm thấy xấu hổ vô cùng, Tần Hoán lại nói: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ cái gì?" Giang Phù ngẩn ngơ.
Tần Hoán cắn răng, trong không gian đầy hoa, ánh mắt hắn có chút ảm đạm, "Giang Phù, em như vậy rất ích kỷ."
Giang Phù nghe không hiểu, lại cảm thấy trái tim mình rất khó chịu.
Y nhìn chằm chằm mấy đốm sáng trên vai Tần Hoán, đột nhiên cắn một cái lên đó.
Tần Hoán rên một tiếng, muốn đẩy y ra, nhưng Giang Phù lại ôm vai hắn đè lên gốc cây.
Y cắn một phát thật chặt, tựa như thú con có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, không biết tốt xấu mà nhe ra chiếc răng nanh mới mọc của mình.
Giang Phù thả lỏng cơ miệng, rồi lại liếm lên chỗ bị cắn, một đường liếm tới cổ.
Tần Hoán đột nhiên nhìn thấy đằng sau Giang Phù chậm rãi hiện ra một cái đuôi to xõa tung, âm thanh lập tức căng thẳng: "Giang Phù!"
Giang Phù cũng đang vội phát khóc, tại sao vậy chứ, y đã chủ động lấy lòng đến thế, tại sao Tần Hoán vẫn không muốn? Lẽ nào chỉ vì y từ chối một lần đêm qua, sau này hắn sẽ không bao giờ làm với y nữa ư?
Hai cánh tay y bấu lên vai Tần Hoán, kề mặt cọ lên gò má hắn, hồn nhiên vô tư chẳng hề hay biết trên đầu mình cũng đã lộ ra tai hồ ly rồi, y thút thít khóc nức nở nói: "Tần Hoán, hoa đào rụng hết rồi..."
Tần Hoán nháy mắt yên lặng.
Hắn ôm chặt Giang Phù trong ngực, không cho bất cứ ai có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ này của y.
Nhưng cái đuôi to lại không giấu được, vòng quanh người Tần Hoán như sợ ai cướp mất.
*
Qua một lúc lâu sau, cũng có thể chỉ là trong chốc lát, Giang Phù cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đuôi cùng lỗ tai đều biến mất.
Hắn không khống chế được thú tính của bản thân, đã gây chuyện rồi.
Đối với hồ tiên mà nói, thú tính chính là dục vọng muốn thân cận da thịt với người khác.
Tại sao mình lại không khống chế được? Là cái gì kích phát nó? Giang Phù nghĩ, chẳng lẽ chỉ vì y nhớ đến hoa đào ở đại hoang thôi ư?
Trong giây lát ánh mặt trời tựa như càng thêm gay gắt, chiếu rọi làm y không còn chỗ trốn.
Rốt cục, Tần Hoán đành lôi y vào trong xe, "Ầm" một tiếng nặng nề đóng sập cửa xe, Tần Hoán ngồi trên ghế lái, hai tay đặt trên vô lăng, hồi lâu sau, hắn vươn tay vuốt mặt một cái, khởi động xe.
"Hoa đào ở Đại Hoang," hắn nói, "Sẽ mãi mãi không bao giờ rụng."
*Chú thích:
Quẻ 92, Lữ Đào Tấn Tân, U Nhân Trinh Cát: Là một quẻ cát trong Kinh Dịch:
Ngan thoát thủy thâm chu di lạc,
Lộ dao sơn kiểm hộ an hành.
Xà hành tựu hữu thông tân nhật,
Nguyệt thượng thiên không phận ngoại minh.
DỊCH NGHĨA
Nước sâu bờ rộng dễ đi thuyền,
Núi hiểm đàng xa khó hiển nhiên.
Nhưng rắn bò hoài vẫn đạt đích,
Trời cao trăng sáng khắp nơi miền.
LỜI BÀN
Đây là quẻ chứng tỏ trước khốn khó, sau yên vui.
Con người ta cần phải có khổ mới có sướng, lúc đầu có gian nan vất vả có chịu đủ mọi thiệt thòi thì mới mong công thành danh toại trong tương lai.
Nếu không thế thì quyết chẳng gặp hội thanh vân vậy.
Đây báo là quẻ cho ta một sự việc phi thường của một con người phi thường thành đạt vĩ đại.
Ý quẻ dạy rằng: Những việc cầu xin của bạn, tuy rất khó khăn và vấp nhiều trắc trở như trèo leo núi hiểm, lặn lội đường xa.
Nhưng bạn bền chí chịu đựng, tiến tới ắt sẽ thành đạt ý cầu trong nay mai, bởi quẻ có ví việc cầu của bạn như con rắn bò mải vẫn tự nó có ngày đến đích, như trăng giữa trời đẹp đẽ.
Quẻ dạy: Hết gian nan đến thành tựu.
Tuy nhiên phải cố công, mới mong đạt đích.
Biểu tượng: Rắn.
Cầu danh, cầu lợi phải qua lần khó, mới mong thành.
( Nguồn: Tử Vi Cổ Học)
*Lưu ý nho nhỏ của editor: Cái này Riz có tra trên Baidu, nhưng không biết phải dịch ra làm sao, nên mới mò mẫm mượn đoạn giải thích này vì thấy nghĩa tương tự, có gì sai sót thì mọi người nhớ nhắc tui nha ;;v;;
Bonus cho cái hình gà kho nè:
===Hết chương 12===
#Riz: Chịu không nổi muốn lảm nhảm một xíu.
Má ơi ai nói lên đại học nhàn, tui muốn về lại mẫu giáo! Làm sao để cần bằng giữa việc học với ngủ, chơi game, đọc truyện, edit truyện đây huhu...Bộ này mới được phân nửa, mà tui đã tìm thấy một cái hố mới tiềm năng, muốn đào quá đi à.....