Sách Đạn Tinh Anh

Chương 59




Ngay khi những suy nghĩ trong đầu Sean trở nên rã rời, thực sự sắp ngủ lịm đi, Hawkins lại thản nhiên lên tiếng.

"Tôi.......... Qua tuổi học tiểu học thì chưa từng cùng ai đến rạp xem phim."

"Có thể tưởng tượng.........."

"Lúc trước tôi đến nhà bạn học chơi, ngủ lại qua đêm, nhìn thấy cha mẹ của cậu ta nằm trên giường xem TV, cảnh đó khiến tôi thực hâm mộ.......... Bởi vì cha mẹ tôi chưa từng làm như vậy." Hawkins nghiêng đầu, hôn lên đỉnh đầu Sean, "Cho nên, tối nay, cậu đã khiến tôi rất hạnh phúc."

Sean khẽ nhướng mày, cuộc sống mà anh muốn thật đơn giản. Nhưng anh chưa từng nghĩ được rằng, kỳ thật điều Hawkins muốn cũng lại đơn giản như vậy.

"Bắt đầu từ khi ở Baghdad, tôi cũng đã rất muốn khóa chặt cậu lại, nhốt ở một nơi nhỏ hẹp như cái buồng điện thoại kia. Người khác không thể đi vào, chỉ mình tôi có thể. Khi tôi tới gần cậu, cậu cũng chỉ có thể dựa sát vào tôi. Nhưng việc này, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ làm với White."

Cái tên kia khiến thân hình Sean hơi cứng đờ, nhưng Hawkins nhanh chóng ôm chặt anh.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng White xem điện ảnh, uống cà phê, nằm ở trên giường xem TV.......... Tôi thề là anh ta cũng không phải đối tượng để tôi nghĩ đến khi thủ dâm. Tôi từng thích anh ta, anh ta rất tốt đẹp, cho nên chỉ có thể lặng lẽ thích từ xa. Tôi chưa từng có ý định xâm nhập sâu về anh ta, bởi vì tôi biết, sự tốt đẹp của anh ta có lẽ chỉ là ảo tưởng của tôi thôi."

Hawkins lôi Sean về phía mình, trong bóng đêm hai người tuy hai mà một.

"Tôi thừa nhận khi cậu lọt vào ánh nhìn của tôi lần đầu tiên, tôi có ý muốn đem cậu thành White để tự an ủi mình. Nhưng cậu không phải là White, cậu sẽ phẫn nộ khi tôi khiến cậu tức giận.......... Cậu gìn giữ nghiêm ngặt lời hứa của cậu, cậu vẫn luôn muốn cho tôi nhìn thấy một thế giới khác, một thế giới không chỉ có Montero và công tác phá bom. Cậu khiến tôi cảm thấy khi cùng cậu ở chung cũng giống như khi gỡ bom, đều phải dụng tâm cẩn thận."

Sean nghe Hawkins sâu kín tâm sự, hít một hơi thật dài: "Tôi biết rồi.......... Anh chính là một cao thủ tán tỉnh."

"Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không xem cậu là White, tôi biết rất rõ cậu là Sean."

Đây là một câu không nói không hề hoa mỹ, nhưng lại là câu quan trọng nhất đối với Sean.

Nó còn quan trọng hơn mọi lời thề non hẹn biển.

Nếu có điều gì có thể khiến Sean ở lại bên cạnh Hawkins, vậy đó chính là câu nói này.

Mọi ý nghĩ của Sean rốt cục chìm vào hương bạc hà tỏa ra từ mái tóc Hawkins.

........

Ngày hôm sau ăn xong bữa trưa, Sean gọi điện cho Lim cảnh sát trưởng, sau đó cùng Hawkins đi về phía cục cảnh sát.

Vào lúc đặt chân lên bậc thang, Sean bỗng nhiên có chút do dự, thật sự phải tháo chiếc còng tay này hay sao?

"Kỳ thật chúng ta vẫn có thể tiếp tục khóa lại với nhau như bây giờ." Hawkins nhẹ giọng nói.

"Ý anh là chẳng những không thể tắm vòi sen, không thể đi hưởng thụ bể bơi, cộng thêm lúc đi WC còn có một người ở bên cạnh đứng nhìn?" Sean bỗng nhiên kiên định hẳn lên, "Nhất định phải tháo bỏ nó!"

Đi vào cảnh cục, họ tìm được Lim.

"Sean —— đã lâu không gặp!" Lim dang rộng vòng tay đi về phía anh, khi nhìn thấy chiếc còng tay, Lim không khỏi cười tươi rói.

"Sean, anh có biết lúc ở Baghdad, ngay khi chúng tôi nghe nói tiểu tổ của Hawkins thiếu một người bèn lập tức đoán xem rốt cuộc có ai đủ sức hợp tác với người này đến ngày cuối cùng hay không. Sau đó anh không những phá vỡ kỷ lục, thậm chí đến bây giờ còn cùng người này như hình với bóng!"

"Ôi, Lim, giúp tôi đi.........."

Lim nhìn về phía Hawkins, nửa đùa nửa thật nói: "Trung úy Hawkins, anh khẳng định rằng anh muốn cắt rời sự liên kết giữa anh và Chuẩn úy Elvis sao?"

"Không muốn." Hawkins trả lời rất nhanh.

Lim vỗ vỗ bờ vai y: "Con người anh vẫn giống hệt như khi còn ở Baghdad a!"

Sean nghĩ Lim sẽ dùng chìa khóa vạn năng gì gì đó để mở còng, nhưng anh không tưởng tượng ra được anh ta lại đưa họ đến chỗ một phạm nhân đang bị thẩm vấn.

Lim cười vỗ vỗ phạm nhân kia: "Hey, sử dụng chuyên môn của chú mày cởi chiếc còng tay này ra."

"Sir, ngài sẽ không cố ý khiến tôi mở khóa cho bọn họ để định tội tôi đi!"

"Ha, chút trộm đạo móc mói của chú mày cho dù ta có bắt cũng không ai cho ta tiền thưởng, đừng nhùng nhằng kéo dài thời gian, nhanh mở đi!"

Tên trộm vặt kia bĩu môi, lấy từ trong cổ tay áo ra một cái nhíp, chọc ngoáy vào ổ khóa vài cái, xoạch một tiếng khóa liền mở.

Sean sờ sờ cổ tay đã bị hằn thành vết, "Cuối cùng cũng mở được!"

Lim cười trả lại còng tay cho họ, đùa bỡn nói: "Nếu lại bị còng, hoan nghênh tới tìm tôi. Cảnh sát New York sẽ hết sức nhiệt tình phục vụ ngài."

"Được rồi, tôi thiếu anh một bữa ăn!"

Sean cùng Hawkins rời khỏi cảnh cục.

Ở trên hành lang, Sean lập tức cảm thấy Hawkins đi theo phía sau muốn túm lại tay anh, cho đến khi bọn họ đi tới cửa, Sean bỗng nhiên xoay mạnh người lại, vừa lúc thấy Hawkins vươn tay.

"Anh thực sự thích nắm chặt lấy tôi sao?" Sean nghiêng đầu, ánh nắng đầu giờ chiều khiến đường nét khuôn mặt anh thoáng nhìn thật nhu hòa.

"Tôi không nắm lấy cậu, cậu lại lập tức chạy mất, không phải sao?" Hawkins thoáng cúi đầu, góc đó khuôn mặt rất thu hút ánh nhìn của người khác.

"Hawkins, anh không thể nào vĩnh viễn nắm chặt tôi, tìm cách khác đi." Sean cười nhẹ, đi lẫn vào dòng người trên ngã tư đường của thành phố New York.

Họ về tới khách sạn, Sean dùng cằm ra hiệu, Hawkins xoạt thẻ mở cửa.

Sean bước nhanh đến ban công, nhìn thoáng qua bể bơi xanh xanh phía dưới, chỉ có một đôi tình nhân ngồi trên ghế dài phơi nắng và hai thiếu nữ đang bơi.

"Hey, Hawkins, chúng ta cũng xuống dưới bơi đi, anh có mang theo quần bơi không?"

"Mang theo."

Sean trở vào phòng, lục lọi trong hành lý nửa ngày, "Ha ha, may là tôi có nhét nó vào đây, đi thôi!"

Đi xuống dưới lầu, Hawkins nói gì đó ở quầy tiếp tân, nhận hai chiếc thẻ đi về phía anh. Sean bị y dẫn đến bể bơi bán lộ thiên chứ không phải nơi mà họ thấy khi ở trên ban công.

Sean thay quần bơi, đi đến bên thành bể, uốn thắt lưng, "A, bể bơi này tuy lớn, nhưng không có ai.......... Thật là buồn tẻ."

Sean nghĩ thầm rằng hẳn là do Hawkins đặt phòng cao cấp nên đãi ngộ cũng tốt hơn.

Nóc nhà màu xanh nước biển, thủy tinh ôm trùm, bên trong có nước và cá cảnh nhiệt đới. Khi những con cá lắc mình bơi qua chúng để lại một bóng râm trên mặt nước của bể bơi.

Mà phần lộ thiên của bể bơi thì trồng một vài loại cây nhiệt đới ở bên bờ, thoạt nhìn giống một mảnh rừng nhiệt đới thu nhỏ.

Hawkins "Ừ" một tiếng, Sean cúi đầu nhìn về phía y, hiểu được điều gì: "Hey, tôi thấy bể bơi phía dưới ban công rất tốt a, chúng ta vốn không cần đặc biệt đến được đây.........."

Hawkins không trả lời anh, chỉ làm một cú nhảy hoàn mỹ vào trong nước, nước bắn lên rơi vào đùi Sean. Y lưu loát xoay người, quay đầu lại, "Xuống dưới a."

Sean thở dài, cũng nhảy vào nước. Anh vui sướng đầm đìa bơi qua bơi lại, quay đầu lại mới phát hiện Hawkins vẫn dựa vào bờ nhìn anh.

Sean bơi sang bên y, tựa vào bên cạnh y, "Này, sao anh không bơi?"

Hawkins vươn tay kéo anh vào mình, ngón tay vuốt nhẹ lên vết thương trên lưng anh.

"Thực xin lỗi, Sean."

"Điều anh thực có lỗi với tôi không phải vết thương này, mà là ngày đó anh đã không làm được điều anh hứa với tôi. Anh nói anh sẽ mặc trang phục phòng hộ lúc dỡ bom, anh lại cởi nó ra. Anh nói nếu gặp được trường hợp không thể tháo dỡ, anh sẽ trở về, anh cũng không làm được." .

"Sean." Hawkins ôm lấy anh, vùi đầu vào bên cổ anh.

"Về sau đừng lại đồng ý hứa hẹn gì với người khác. Nếu anh có chuyện muốn làm, không cần thiết phải nói ra cũng không cần thiết phải hứa hẹn, chỉ cần đi làm là được."

"Được."

Sean nhẹ nhàng tránh khỏi y, lại bơi hai vòng. Hawkins nhìn anh bơi về phía tràn ngập ánh mặt trời, vì thế cũng khẽ khoát hai tay, bơi theo đến đó.

Buổi tối hôm đó, Sean rốt cục có thể thoải mái hưởng thụ bể tắm siêu lớn.

Anh nằm trong làn nước ấm áp, không muốn đứng lên, cho đến khi Hawkins bắt đầu gõ cửa, "Sean, sao còn không ra?"

"Yên tâm, tôi còn chưa hôn mê!"

"Tôi không thể vào được sao?"

"Không thể." Sean trả lời rất rõ ràng.

Nói nhảm, buổi chiều lúc họ bơi lội, anh vừa mới bơi đến bờ bên kia, đang muốn lên bờ, Hawkins đã quàng tay ôm anh lại.

Bàn tay y từ thắt lưng đi thẳng xuống dưới, cách vuốt ve và lực đạo dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết tên kia nghĩ cái gì. Đặc biệt khi ngón tay y mò vào trong quần bơi của Sean, Sean lưu loát cho y một cái khuỷu tay và xoay người ấn đầu y xuống, kết quả Hawkins cũng bị tha vào trong nước.

Khi Sean thật vất vả trồi lên khỏi mặt nước, tên Hawkins đáng chết kia liền ôm lấy đầu anh cuồng nhiệt hôn. Sean thậm chí hoài nghi tên kia ngay từ đầu tựa vào thành bể bơi không phải vì coi chừng chính mình, mà là vì chờ Sean bơi mấy lượt, mệt mỏi rồi tìm cơ hội áp chế anh.

Khi Sean kiệt sức cố thoát ra, sắp lên đến bờ, tên kia lại một cú giật mạnh lôi tuột quần bơi của anh xuống rồi chồm tới, Sean thiếu chút nữa không ngất đi mất!

"Hey! Hey! Chẳng phải chúng ta đến đây để bơi lội hay sao!"

"Chẳng phải lúc này chúng ta đang ở bể bơi?" Giọng Hawkins trầm khàn.

Không biết có phải vì đã tích tụ lâu lắm hay không, y tiến công thực hung mãnh, với chút khí lực còn lại Sean cũng chỉ có thể ghé vào thành bể bơi chịu đựng Hawkins ngang đập thẳng tiến. Nếu không nhờ nước trong hồ làm trơn, Sean tin rằng lúc này đây mình chết chắc rồi.

Mà Hawkins sau khi được sảng khoái, lại cứ thế dừng trong cơ thể Sean không chịu rút ra ngoài.

Sean thề, anh sẽ không bao giờ ... cùng Hawkins bơi lội nữa.