Sách Đạn Tinh Anh

Chương 15




Sean thở dồn, lòng muốn hất bàn tay kia ra khỏi mặt mình nhưng chân tay anh không hoạt động theo ý muốn. Anh không thể nhúc nhích.

Sean cảm giác có thứ dính ướt gì đó lướt qua vành tai, giọng nói của người đàn ông quanh quẩn, hơi thở nóng hổi phả ra chập chờn thổi vào trong tai anh, "Cưng ơi, ta thích nhìn dáng vẻ của cưng lúc này.......... Rõ ràng là một kẻ rất cường ngạnh, giờ đây cũng chỉ có thể vô lực nằm ở nơi này, mà ta —— muốn thế nào đều có thể."

Sean nhăn mặt cau mày, nuốt nước miếng. Trong người anh bỗng trỗi dậy một cảm giác khô nóng bất thường, lan theo từng mạch máu mà tràn ra khắp toàn thân.

"Cảm thấy rất nóng?"Thanh âm kia nghe vào tai thực dâm loạn, Sean có chút không kiên nhẫn khẽ động đậy cánh tay.

Ogilvy nở nụ cười, vén cao mép áo sơ mi của Sean lên phía trước, để lộ ra đường cong giàu sức co giãn của cơ bụng, hắn cúi đầu .......... , áo sơ mi được lột ra khỏi đầu anh, quấn quanh hai cổ tay anh.

Hai núm vú tinh tế run run đứng thẳng trong không khí, Ogilvy thật muốn lập tức phác lên ngấu nghiến chúng.

.......... , Ogilvy ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt Sean.

Hai tay hắn chà vuốt qua ngực Sean, kéo thành một đường thẳng đầy khao khát, đi đến hai má anh, "Cưng ơi, cưng thật xinh đẹp.........."

Những lời này làm cho Sean muốn nôn mửa. Tuy thần trí anh không thể hoàn toàn tỉnh táo, nhưng anh vẫn biết rõ Ogilvy đang làm gì với mình.

"Cục cưng của ta.........." Ogilvy hôn lên hai mắt Sean, "Thứ ta cho cưng uống sẽ làm cho chúng ta có một đêm thực điên cuồng!"

Sean mơ hồ, lại thầm cười lạnh, đúng vậy, qua đêm nay anh sẽ bẻ gẫy chân của con lợn này, sau đó trói hắn sau xe tăng đem lát đường cái!

Ogilvy muốn hôn môi Sean .......... , Sean mím chặt môi, nhưng nếu Ogilvy dám đưa lưỡi vào đến, anh sẽ cắn đứt nó.

Bàn tay Ogilvy càng ngày càng kịch liệt, nó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới vói vào trong quần dài của Sean, .......... .

"Elvis, ta vẫn luôn muốn nếm thử hương vị của bộ đội đặc chủng một lần. Phải biết rằng những người trường kỳ thụ huấn luyện.......... nơi đó nhất định cũng sẽ bóp thực chặt, nhìn xem mông của cưng, chỉ cần sờ thôi cũng đã thấy so với những người khác thật mê hồn.........."

Hạ thân của Sean lạnh toát đi, ..........

Thật sự mau ói ra!

Ogilvy, tên khốn kiếp này chỉ là một con lợn ngu ngốc, anh đổi ý! Anh muốn cho xe tăng cán qua đầu hắn!

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng chân người đá ầm ầm, ngay sau đó là tiếng đạn bắn vào kim loại.

"Mẹ nó —— Ogilvy mày chết chắc rồi!" Tiếng gầm của Sniper khiến ngay cả quân nhu phía trong kho hàng dường như cũng rung cả lên!

"Fuck you —— lập tức mở cửa ra cho tao!!!" Tiếng Sẹo hét lớn cũng vượt qua cả hiệu ứng âm thanh của cinema.

Ogilvy đang ghé vào giữa hai chân Sean cũng run lên cầm cập, ngã ngồi vào bên cạnh Sean, "Như thế nào có thể.......... Bọn họ sao có thể đến đây!"

Sean thầm cười lạnh, gã khốn kiếp này đúng là một con lợn không có gan!

Đúng vậy, kho quân nhu thường có rất ít người lui tới, nhưng nếu làm “mật thất” cho Ogilvy làm mấy thứ chuyện thú vật này, thật sự là sự sỉ nhục cho danh dự của quân đội!

Ogilvy đứng lên, đi tới đi lui trong kho hàng.

Đương nhiên Sean chỉ có thể cảm giác thân ảnh của hắn ảnh lúc ẩn lúc hiện.

Lại loảng xoảng một tiếng, cửa cuốn bị kéo lên.

Có người đi đến, số người còn không ít.

............

"A —— Trời ạ, —— Sean ——" Đây là giọng của Rick, cậu ta chạy tới giúp Sean cởi bỏ dây thừng trói chân tay anh.

Ogilvy nuốt nuốt nước miếng, lui về phía sau hai bước.

"Dẫn cậu ta đi." Giọng Hawkins lạnh như băng quanh quẩn trong kho hàng, sau đó y nâng cổ tay lên, trong tay là một khẩu súng ngắn, lên đạn rất nhanh nhẹn lưu loát, sau đó y giơ súng lên nhắm ngay Ogilvy.

"Hey! Vô luận tôi làm chuyện gì.......... Đều có điều tra nội bộ hoặc là toà án quân sự.......... Các người.......... Các người không thể làm như vậy.........." Ogilvy xua xua hai tay, không ngừng lui về phía sau, thẳng đến khi lưng đạp vào một thùng quân nhu.

" Hawkins.........." Rick khiêng Sean lên lưng, có chút lo lắng bọn họ xúc động sẽ làm ra chuyện gì không nên.

Sẹo cùng Sniper đẩy nhẹ Rick, "Kỹ thuật binh, nơi này không có chuyện của cậu, mang Sean đi thôi."

"Nhưng mà.........."

"Đưa cậu ta đến chỗ Bác sĩ Lewis." Hawkins không quay đầu lại, họng súng vẫn đang chỉ vào Ogilvy.

Rick mang theo Sean đi ra ngoài, đi chưa quá xa chợt nghe thấy tiếng súng ba ba ba không gián đoạn, và cả tiếng vỏ đạn rơi trên mặt đất giòn vang, Rick cắn răng một cái, không quay đầu lại, khiêng Sean tiếp tục đi.

Trong kho hàng, Ogilvy dính sát vào trên hòm quân nhu phía sau lưng, mùi khói súng tràn ngập. Hắn run rẩy hoảng sợ nhìn người đàn ông trươc mặt, tất cả những viên đạn vừa rồi cơ hồ bay sát sạt qua bên thân hình hắn, găm vào trong thùng quân nhu phía sau.

Hắn nghĩ mình sẽ chết!

Ngước mắt lên, hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh hờ hững của Hawkins, góc miệng của y hơi hướng về phía trước, cuồng bạo mà lợi hại..........

Ogilvy ý thức được, có lẽ lúc này đây hắn thật sự sẽ chết!

"Xem a, xem a, người này run cũng dữ thật!" Sniper lấy thuốc lá ra, âm thanh lạch cạch của bật lửa làm cho Ogilvy cơ hồ phải hỏng mất.

"Ha, nhìn xem thượng úy Ogilvy thân mến của chúng ta thế nhưng tè ra quần !" Sẹo cũng cười lạnh, đi lên.

Hawkins từng bước một tiến về phía hắn, Ogilvy hoảng sợ ngửa đầu, mắt thấy y đem họng súng kề lên trán mình.

"Không.......... Không.........."

Sniper muốn tiến lên, nhưng Sẹo ngăn anh ta lại.

Cò súng được siết lại.........., nhưng chỉ có xoạch một tiếng giòn vang.

Ogilvy giương miệng, tuyệt vọng nhìn Hawkins, thật lâu sau mới phản ứng lại, khẩu súng kia không còn đạn.

Thanh âm khinh miệt của Hawkins vang lên, "Mày còn không xứng được tao giết." Nói xong, y thả súng trở lại bên hông, đi ra phía cửa.

Bên ngoài có lính tuần tra đi đến, đều là người của đội bọc thép.

"Hey, các người đang làm gì!" Bọn họ ghìm súng tiến vào, chỉ về phía Sniper cùng Sẹo.

"Người này đánh thuốc mê lính của EOD, muốn làm chuyện thú vật gì đâu!" Sẹo chỉ chỉ Ogilvy ngồi xuội lơ trên mặt đất.

Hai gã binh lính nhận ra Ogilvy, điều này làm cho Ogilvy như được cứu vớt, thiếu chút nữa không có nhào lên ôm chầm lấy họ, "Mau dẫn ta đi! Bọn họ muốn giết ta!"

Hai người lính nhìn nhìn nhau, "Cậu biết hắn không?"

"Không biết, nhìn không ra là ai!"

"Ta là Ogilvy! Thượng úy Johny Ogilvy a!" Ogilvy vừa định đi đến, đã bị Sẹo giơ chân ngăn cản.

Hai người lính cười khẽ một tiếng, "Thượng úy Ogilvy của chúng tôi bình thường mặc chỉnh tề, hơn nữa nho nhã lễ độ, ông làm sao giống được ông ta! Nếu không ông chờ một chút, tôi đi gọi thêm người quen biết Thượng úy Ogilvy tới để cho bọn họ nhận người!"

Kỳ thật sau khi Sean gửi đơn tố giác, trong đội bọc thép tuy rằng rất ít nghị luận về Ogilvy, nhưng rất nhiều người đã thầm khinh bỉ hắn. Hơn nữa Ogilvy quả thật ra tay với cấp dưới của mình, đây là một bí mật công khai trong khắp đội bọc thép.

Bọn họ đã sớm muốn dạy dỗ hắn, đáng tiếc tìm không thấy cơ hội. Hiện tại có người khác ra sức, bọn họ cảm ơn còn không hết.

Hai gã binh lính chầm chậm rời đi.

Sẹo cùng Sniper hoạt động cổ tay, nở nụ cười.

"Ha, ba người chúng ta cùng nhau thích thú một chút đi ——" (*3P* a, ka ka ka ka ka ^^....)

Từ trong kho hàng truyền đến tiếng Ogilvy kêu thảm thiết cùng van xin.

..........

Rick mang Sean đi vào phòng quân y, đẩy cửa ra liền lớn giọng kêu, "Xin hỏi Bác sĩ Lewis có ở đây không! Bác sĩ Lewis!"

Một người đàn ông miệng phập phù điếu thuốc, mặt đầy râu lớm chởm, mặc áo sơ mi với quần quân phục, áo dài trắng nhàu nhĩ khoác trên vai đi ra, "Cậu gọi quỷ hay sao ——"

"Hawkins.......... Thiếu úy Hawkins.........." Rick cảm thấy người Sean nóng hầm hập, cho nên vừa đi vừa chạy đến đây, bây giờ còn đang thở hổn hển.

Dáng vẻ cà lơ phất phơ của người đàn ông được thu liễm, "Hawkins làm sao vậy?"

"Anh ta muốn anh xem bệnh cho Sean.......... Là chiến hữu trong đội của chúng tôi.........." Rick đặt Sean lên giường, sau đó bắt đầu tận tình mà thở, "Anh là Bác sĩ Lewis?"

"Phải." Người đàn ông lấy điếu thuốc ra, thở ra một ngụm khói trắng rồi dập thuốc, ném vào thùng rác, "Chiến hữu của các người làm sao vậy?" Bác sĩ Lewis xoay mặt Sean về phía mình, lấy trong túi áo ra một cái đèn pin nhỏ xem xét đồng tử của anh.

"Tôi không biết.........." Rick lắc lắc đầu, "Hình như là bị ‘thuốc’ .........."

Bác sĩ Lewis nhíu mày, thấp giọng mắng một tiếng "Shit!"

"Làm sao vậy? Bác sĩ?" Rick lo lắng muốn chết.

"Ai làm? Vừa thuốc mê vừa thuốc kích dục?" Lewis đem ống nghe đặt lên ngực Sean.

"Vậy.......... Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?" Lewis đặt mông ngồi lên ghế, "Tôi làbác sĩ ngoại khoa, phụ trách mổ ra, khâu lại miệng vết thương, cũng không phải là chuyên gia xử lý mê dược với kích dục!"

"Bác sĩ! Nhưng Hawkins yêu cầu tôi tới tìm anh .........."

"Đúng đúng đúng, tôi rất cảm kích sự tín nhiệm của gã ta dành cho tôi. Nhưng tôi đề nghị cậu trước hết hãy mang một chậu nước đến giúp cậu ta tỉnh táo tỉnh táo, sau đó, đi tìm cho cậu ta....... mấy người đàn bà ........." Lewis tựa hồ nghĩ tới cái gì lại bật cười nhạo, "Phải a, hiện tại là buổi tối, không thể ra khỏi quân doanh, cho dù có đi ra ngoài, ở Baghdad cậu cũng không tìm thấy gái điếm."

Rick bị thái độ không sao cả của anh ta làm cho sắp muốn điên, "Bác sĩ, anh giúp cho anh ta đi, còn có cách gì nữa không?"

"Có a.......... Cậu giúp cậu ta cởi quần áo, hiện giờ cậu ta hẳn phải nóng muốn chết!" Nói xong, Lewis liền cầm lấy hộp thuốc lá đi ra ngoài.

"Từ từ, bác sĩ, anh không thể đi a!"

"Tôi không đi còn có thể làm cái gì? Cậu muốn tôi nghếch mông cho bạn cậu fuck, hoặc là cậu cởi quần cậu ta ra cho tôi fuck cậu ta?" Lewis nhún vai liền đi ra, mà Rick lộ vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Rick đem áo cùng quần ướt đẫm mồ hôi của Sean cởi ra, thấy nơi... đó... nổi lên một cái lều cao cao, chỉ biết cảm thấy thực bất đắc dĩ. Cậu ta không phải chưa từng cùng Sean xem DVD sau đó tại chỗ “nghịch súng”, nhưng tình huống hiện tại khiến cậu ta suy tư không biết mình có nên đi ra ngoài tìm một thùng nước đến tạt Sean?