Edit: Qin Zồ
Liễu Chi Nhàn đáp lại sự nghi ngờ của Hi San San: “Không có.”
Hi San San trợn mắt, “Chắc chắn có!”
“Tao khát bao lâu không phải mày không biết.”
“Mày nhìn mình đi, cái chữ ‘khát’ này quá tình dục quá mỹ diệu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
“… Dẫn chương trình thời sự đều văn vẻ như mày hả?”
Hi San San làm việc ở đài truyền hình địa phương, lập tức trưng ra vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc.
Liễu Chi Nhàn đầu hàng, “Được rồi, chỉ là suýt thôi.”
“Có phải suýt là muốn tới mà không dám tới không?”
“…”
Hi San San lại trưng ra điệu cười nham hiểm sau khi gỡ bộ tóc giả của người dẫn chương trình xuống, “Kể nghe xem là kiểu người thế nào đi, sao lại quen nhau, đã quen bao lâu rồi mà tao không biết?!”
Liễu Chi Nhàn cân nhắc, “Không hay nói nhiều, nhưng câu chữ rất sắc bén, lại còn mạnh mẽ.”
“Quá trừu tượng, để tao đổi câu hỏi, có đẹp trai không? Dáng vóc thế nào, có cơ bụng sáu múi không?”
“Sao trong đầu mày toàn hình ảnh đen tối thế, không sợ có ngày bị lộ khi đang ghi hình à.”
“Thế thì nói chính xác cho tao biết, cấp mấy rồi?”
Mối nghiệt duyên này không phát triển theo quy luật tự nhiên từ nông đến sâu, ban đầu là tăng vọt rồi sau đó tụt xuống giá trị âm.
Chuyện đi tìm trai để ngủ nhưng không thành công quá xấu hổ, cô không dám nói với bất cứ ai, thậm chí là bạn thân.
Tuy Khang Chiêu và cô là kẻ tám lạng người nửa cân, có điều cô biết mình kích động là do quá cô đơn, còn đối phương thì không rõ có phải là tay tình trường không.
Liễu Chi Nhàn nói: “Bao giờ có manh mối sẽ nói với mày. Bọn tao không hay gặp nhau lắm, mà gặp nhau rồi cũng không biết nói gì. Hơn nữa anh ta mới chia tay, tao đoán… chỉ đơn giản là nhan sắc thu hút mà thôi.”
“Nói cái gì mà nói, mặc sườn xám xẻ tà cao vào, rồi trực tiếp thả thính luôn!” Hi San San xúi giục, “Nói tiếp đi, anh ta thấy mày mặc sườn xám chưa? Có phản ứng gì không?”
Nếu cứ tiếp tục nữa thì bí mật của Liễu Chi Nhàn sẽ lộ ra hết.
Liễu Chi Nhàn đứng dậy đi vào phòng cho khách, “Ngủ sớm đi, bắt đầu từ mai tao đã là dân thất nghiệp, cho tao ngủ ngon một đêm cuối cùng đi.”
“Nè ——” Hi San San đi vào lắc người cô một lúc lâu, mới đầu là Liễu Chi Nhàn giả vờ ngủ, nhưng rồi bị chóng mặt lại thành ngủ thật.
***
Hiệu suất làm việc của Phàn Kha rất cao, khi Liễu Chi Nhàn đến “công ty thiết kế sân vườn Giai Tùng” thì anh đã gần như thỏa thuận xong với chủ thầu, chỉ gặp chút chuyện khó khăn nữa thôi.
Tòa nhà văn phòng có kế hoạch chọn một ngôi nhà tự xây bên cạnh đất nông nghiệp, nhiều năm không có ai ở, chủ nhà bận rộn công việc nên vẫn đang trong quá trình liên lạc.
“Em trai cậu làm việc ở đồn cảnh sát lâm nghiệp hả, hình như tôi có ấn tượng.” Phàn Kha nhắc đến, đọc được sự chế nhạo của Liễu Chi Nhàn thì lập tức đổi lời, “Được rồi, tôi không nói chuyện khác nữa. Nhà là của đồn trưởng, chỉ là muốn hỏi xem em trai cậu có quan hệ thế nào với anh ta, có thể bắc cầu để tôi thúc đẩy tiến độ được không.”
Dường như chỉ cần bước vào trấn Nam Ưng thì bất cứ chuyện gì cũng có thể có liên quan đến Khang Chiêu.
Mà chuyện có liên quan tới lợi ích thì Liễu Chi Nhàn không thể tránh được, bèn nói: “Để tôi hỏi thử.”
Sau khi rời khỏi cơ sở, Liễu Chi Nhàn tạm ở nhà ông ngoại, lái chiếc xe Chevrolet màu đỏ cũ kỹ của Phàn Kha. Cô đem theo chai dầu thuốc của Khang Chiêu, lái đến đồn cảnh sát lâm nghiệp.
Chọn thời gian sau bữa cơm chiều khi trời chưa tối hẳn, Liễu Chi Nhàn thành công “vô tình bắt gặp” Khang Chiêu ở cửa phòng ăn.
“Tiểu Hùng vẫn chưa về.” Đây là câu chào đón đầu tiên của Khang Chiêu.
“À, tôi đến tìm anh. Cái này, cứ quên mãi…”
Liễu Chi Nhàn đưa dầu thuốc tới, đối phương nhận lấy rồi thì bỗng im lặng.
Cô đúng là nói linh thật, cô và anh chẳng có chuyện gì để trò chuyện cả.
Khang Chiêu nhìn lướt qua tòa nhà ký túc xá, Liễu Chi Nhàn cũng đồng thời trông sang.
Ở hành lang tầng hai có ba bốn người, giống như những nam sinh tan học đứng ngoài hành lang nhìn mỹ nữ đi đường, vừa trông thấy “giáo viên chủ nhiệm” thì lập tức chạy biến cả đi.
“Còn có việc gì à?”
“Có thể mời anh qua đây nói chuyện một lát được không?”
Cả hai gần như đồng thanh lên tiếng.
Liễu Chi Nhàn phải cầu cạnh người ta, mà da mặt lại mỏng, thế là vành tai đỏ lên trong câu đuổi khách mơ hồ.
Trên hành lang tầng hai.
“Anh Tiểu Chiêu có chuyện mới hả?”
Đại Chí đè đầu cậu cảnh sát, “Không được tùy tiện tán gẫu chuyện của lãnh đạo.”
Cậu cảnh sát chép miệng, “Ây gu, đa tạ anh Đại Chí đã chỉ điểm. Vậy chứng tỏ là có chuyện thật rồi!”
Đại Chí: “… Tôi đã nói gì hả?!”
Khang Chiêu đưa cô đến văn phòng, khép cửa lại, bảo cô cứ ngồi đại chỗ nào cũng được.
Tất cả các vật dụng xung quanh được đánh dấu bằng các dấu hiệu cảnh sát, hoặc hữu hình hoặc vô hình, Liễu Chi Nhàn nửa đùa nói: “Đây là lần đầu tôi vào văn phòng ở đồn cảnh sát đấy, cảm giác như bị phạt vậy.”
Khang Chiêu đặt ly nước ấm xuống, nhìn cô chăm chú rồi dựa vào bàn làm việc.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Nếu không phải là vì chuyện công thì anh đã lạnh lùng tiễn cô đi rồi.
Liễu Chi Nhàn nghiêm túc, “Là thế này, trước đó chắc đồng nghiệp của tôi đã liên lạc với anh rồi, muốn mượn căn nhà của anh ở thôn Văn Hà, sửa sang lại để làm văn phòng. Đã nhiều ngày rồi, nên muốn hỏi xem anh cân nhắc thế nào.”
Khang Chiêu gật đầu, “Anh Phàn kia có quan hệ gì với cô?”
Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp nên Khang Chiêu luôn nhìn vào mắt cô, ánh mắt gia tăng cảm tình ẩn trong lời nói.
“Bọn tôi là đồng nghiệp của nhau.” Liễu Chi Nhàn lấy danh thiếp mới ở trong túi xách ra, “Tôi từ chức ở công ty cũ rồi cùng bạn thành lập công ty này, cậu ta phụ trách khách hàng, tôi phụ trách kỹ thuật.”
Khang Chiêu nhìn qua, chức vụ chỉ là nhà thiết kế sân vườn đầy khiêm tốn, “Anh ta bảo cô tới giục tôi?”
Không biết rốt cuộc anh muốn hỏi gì, Liễu Chi Nhàn nói thẳng: “Cậu ta chỉ nhờ tôi tìm em trai hỏi hộ.”
“Phàn Kha cũng đàn ông đấy.” Khang Chiêu bật cười đầy khó hiểu, lại mang ý lảng tránh, “Theo tôi đến ký túc xá.”
“Hả?”
“Hợp đồng ở ký túc xá, có vài chỗ cần sửa đổi.”
“Ờ.”
Trong đầu lại nhảy ra hình ảnh khiến người ta máu huyết sôi trào nào đó, nên theo bản năng Liễu Chi Nhàn nảy sinh kháng cự với ký túc xá đồn cảnh sát.
Bỗng người trước mặt dừng bước quay đầu, Liễu Chi Nhàn suýt nữa va vào ngực anh.
“Cô thất thần gì đấy.”
“…”
Liễu Chi Nhàn im lặng lùi ra nửa bước.
Khang Chiêu hỏi: “Ăn tối chưa?”
“Lát nữa về ăn.”
“Hôm nay nhà ăn có sườn non kho tàu.”
“… Thế lát về ăn khuya vậy.”
Khang Chiêu dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm, sau đó mới về ký túc xá lấy hợp đồng.
Người vừa trở lại, tốc độ dùng bữa của Liễu Chi Nhàn tăng rõ nhanh.
“Ăn xong hẵng bàn cũng được, không phải tôi không có thời gian.” Rồi Khang Chiêu dừng lại, “Hay là cô có chuyện?”
“Không có, chỉ là sợ ảnh hưởng đến dì rửa bát.”
Mấy dì ở bếp đã nhìn cô cười cười rất nhiều lần.
Khang Chiêu nói: “Là cô gái đầu tiên ngoài Ni Ni tôi dẫn đến đây dùng cơm, nên dì ấy mới tò mò như thế.”
Liễu Chi Nhàn mắc nghẹn, Khang Chiêu bưng bát canh lên cho cô.
Biểu hiện của anh quá ân cần, cái đuôi nhỏ của Liễu Chi Nhàn vểnh lên, vô thức thăm dò quá đà.
“Bạn gái cũ của anh chưa đến bao giờ à?”
Khang Chiêu không đổi sắc, “Có tới, nhưng không đến đây ăn.”
Cũng đúng, đương nhiên phải ra ngoài ăn mới lãng mạn chứ.
Liễu Chi Nhàn hơi xót, không rõ là ghen vì bạn gái cũ của anh hay là cảm thấy cô đơn do không có bạn trai.
“Cô cứ ăn còn tôi nói, đỡ cô phải gấp gáp.”
“…”
“Chỉ có hai nơi tôi cần thêm. Cấu trúc chính của ngôi nhà không thể thay đổi, cũng không thể phá bức tường rỗng phía nam. Sao nào?”
Liễu Chi Nhàn dùng khăn giấy lau miệng, “Tôi đã xem qua nhà của anh rồi, hình dạng rỗng trên bức tường phía nam khá đặc biệt, đứng trong sân có thể quan sát được người qua đường trên đồng lúa và rặng núi, rất có chất thơ. Đáng tiếc không thể nhìn được từ bên trong. Dù anh không nói thì tôi cũng không muốn sửa chữa gì cả.”
Đôi mắt sáng trong hiện lên ý cười rõ ràng: “Hồi nhỏ tôi rất thích trèo cửa sổ nhìn người ta gánh đồ đi qua, thỉnh thoảng các cô chú sẽ cho tôi bánh trái hoa quả.”
Liễu Chi Nhàn nghĩ đến chuyện khác, cũng cười theo.
Khang Chiêu nói: “Có phải rất giống khỉ trong vườn bách thú không?”
“…”
Lần đầu thì nói trúng tim đen, còn lần này mới là lần đầu Khang Chiêu đùa giỡn không liên quan gì đến cô, khiến cô bật cười.
“Tôi cũng thích ngồi trên đôn đá ngoài cửa nhà ông ngoại, đợi trâu đi ngang qua.”
“Tôi đã đánh dấu những nơi cần thay đổi rồi, các cô thảo lại hợp đồng mới rồi tới tìm tôi sau.” Khang Chiêu đưa tài liệu sang, “Có điều ngày mốt tôi phải vào núi, nếu như các cô gấp…”
Liễu Chi Nhàn vội tiếp lời, “Tối nay tôi về sẽ cho người ta sửa lại ngay, trưa mai đem đến tìm anh.”
“Ăn cơm đi.”
Sườn non kho tàu vẫn còn nhiều, theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, Liễu Chi Nhàn vùi đầu “cực nhọc” ăn uống.
Khang Chiêu như lại trông thấy chú mèo con lần trước, cúi đầu tập trung ăn uống, chỉ có điều lúc này tiêu điểm của anh không phải là cần cổ nõn nà mà là chiếc mũi dọc dừa.
Anh phát hiện đúng như mình nghĩ, lông mi của Liễu Chi Nhàn rất dài, rũ xuống trông như cánh quạt.
“Ăn không hết có thể để dư.”
Liễu Chi Nhàn như được ban ân xá, và nốt chỗ cơm còn lại.
Khang Chiêu thu dọn khay cơm cho cô, “Lần sau không cho cô ăn nhiều như vậy nữa.”
“Tôi chỉ ăn ít cơm thôi, còn thịt ăn nhiều vẫn được.”
Khang Chiêu nhìn xuống cô, “Thấy rồi.”
“…”
Cái người này khi bàn chính sự thì rất nghiêm túc cẩn trọng. Khi cô bắt đầu có hảo cảm thì anh bình tĩnh nhắc đến chuyện tuổi thơ, nhanh chóng gia tăng thiện chí của hai bên. Nhưng đến đây thì anh đột nhanh phanh lại, nghiêm túc bàn chuyện quan trọng.
Bàn xong chính sự thì quay lại dáng vẻ cũ, phải chế nhạo cô vài câu mới chịu.
Nắm nhịp rất khít, làm cô thư thái mà cũng không dám quá đà.
Cô chưa bao giờ phải khiêu chiến người đàn ông nào phức tạp như vậy, dù không thấu được mục đích của anh nhưng vẫn thích điểm đó.
Đúng thế, Liễu Chi Nhàn rất rõ dục vọng của bản thân, cô có hảo cảm với Khang Chiêu.
Vừa gặp đã yêu chỉ là sự hấp dẫn bề ngoài, điều thật sự khiến cô mê mẩn chính là tính cách bí ẩn bên trong.
Cô nghĩ, mình tiêu đời rồi.
“Cô định về thế nào?”
Liễu Chi Nhàn lấy chìa khóa xe ra, “Tự lái.”
Khang Chiêu cười nhạt, “Làm người của sếp, cuối cùng cũng không cần đi xe dù.”
***
Không nói rõ chi tiết cho Phàn Kha, Liễu Chi Nhàn chỉ báo mỗi kết quả, Phàn Kha khen cô một hồi rồi lại vội để bên tư pháp gấp rút làm cả đêm.
Giữa trưa ngày hôm sau, Khang Chiêu ngồi trong văn phòng của mình ký tên lên hợp đồng đã hoàn thành.
Khang Chiêu thong thả ngồi, trông rất điển trai. Liễu Chi Nhàn cố ý nhìn số chứng minh nhân dân của anh, viết số cũng giống như phong cách của anh, không phải chỉ nhìn có mỗi chữ ký.
Lớn hơn cô bốn tuổi, mới 29 tuổi mà đã làm đồn trưởng đồn cảnh sát thì trẻ thật.
Liễu Chi Nhàn nói cám ơn, “Không ngờ lại ký hợp đồng nhanh đến vậy.”
“Tưởng tôi khó xơi lắm à?” Khang Chiêu đi đến bồn rửa tay trong góc, rửa sạch mực in bám trên tay, “Nhà bỏ không mấy chục năm, coi như xài cho đúng tác dụng.”
Vẫn dừng lại ở vấn đề đầu tiên, Liễu Chi Nhàn âm thầm gật đầu.
“Ăn cơm chưa?” Khang Chiêu lau khô tay rồi hỏi.
Liễu Chi Nhàn cất tài liệu, hai mắt sáng lên, “Lại có sườn non kho tàu à?”
“Hôm nay thì không.”
“Có món khác ngon hơn.”
Liễu Chi Nhàn đã đưa ra lựa chọn sai lầm.
Giờ ăn trưa, đồng nghiệp của Khang Chiêu đều có mặt, cô đi theo anh vào ngồi xuống bàn, thu được nhiều ánh nhìn tọc mạch hơn cả tối qua.
Nhà ăn nấu món cá, Liễu Chi Nhàn chậm rãi ăn uống, Khang Chiêu và đồng nghiệp đã dọn khay rồi mà cô vẫn đang chiến đấu.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh có vẻ vội vã, “Anh Tiểu Chiêu, đài truyền hình đến rồi.” Rồi Đại Chí bỗng đổi giọng, “Ố, chị họ Tiểu Hùng lại tới nữa à, có phải cơm ở nhà ăn chúng tôi ngon lắm không!”
Liễu Chi Nhàn nhìn gương mặt tròn vo của anh ta, “Tôi đã thấy từ người anh rồi.”
“Ây dà…” Đại Chí sờ lên hai má phúng phính béo múp của mình.
Khang Chiêu lạnh lùng đứng dậy, “Cô cứ từ từ mà ăn, không vội, tôi ra ngoài xem sao.”
Đại Chí vừa đi vừa ca cẩm: “Lúc sáng nói mười giờ là tới, kết quả bị tắc đường, quay sang nói buổi trưa, giờ tự dưng đến sớm.”
“Người tới thì là khách, chúng ta cứ đón đủ lễ là được.”
Bốn người bước xuống từ xe đa dụng của đài truyền hình, một tài xế, một người quay phim, một trợ lý và một phóng viên.
Mọi người đều biết phóng viên Lý Kinh Mạn, đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt với Đại Chí: Có phải bạn gái, à không, bạn gái cũ của anh Tiểu Chiêu không, hình như hồi trước có đến một lần?
Đại Chí lườm lại: Bớt nói nhảm mà lo làm đi. Thế nhưng tế bào buôn dưa trong người cứ sục sôi, ghét cái là Hùng Dật Châu không có ở đây nên không có ai để buôn.
Nhưng anh ta vẫn nhớ rõ, hình như người trước đó liên hệ đâu phải phóng viên này?
Nhưng người trong cuộc vẫn tỏ vẻ như thường, chào hỏi xong, Khang Chiêu đưa bọn họ ra ngoài ăn.
“Nếu nhà ăn còn cơm thì ra ngoài làm gì cho mệt, vừa hay chủ đề lần này là ghi hình sinh hoạt thường ngày của các anh.” Lý Kinh Mạn nhỏ nhẹ nói, đồng nghiệp cũng tán thành.
Đại Chí nhớ lại, lần trước lúc người đẹp thời thượng này vừa đến là lại đòi quay về thành phố ngay. Quả nhiên làm việc cái là khác liền, dù không thích thế nào đi nữa thì vẫn phải chịu đựng.
Trong nhà ăn chỉ còn lại mỗi Liễu Chi Nhàn.
Lý Kinh Mạn hỏi: “Đây là nữ đồng nghiệp ở đơn vị các anh à?”
Liễu Chi Nhàn mặc váy dài, tóc đen dài để xõa, làm gì giống cảnh sát.
Khang Chiêu bất ngờ thốt lên hai chữ, “Người thân.”
“…”
Miếng thịt cua rơi từ đầu đũa Liễu Chi Nhàn xuống tô cơm.