Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 56




Đường trong thôn rất hẹp, xe Cherokee đậu ở đâu cũng nổi bần bật, may là đang đêm nên người qua lại không nhiều.


Cổng sân mở rộng, trên mặt đất lầy lội là một chiếc bàn tròn thấp.


Đai Sao Thổ đang cầm dao phay bổ dưa hấu, còn La Y Vân ngồi trên chiếc ghế mà Khang Chiêu đã ngồi lúc sáng.


Hai người mặc cùng chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay rộng rãi, cổ thít khăn lông mới ráo, trông có khác gì cặp vợ chồng trung niên nào trong làng.


La Y Vân vừa mới gội đầu, suối tóc xõa dài, gương mặt chưa phủ phấn trang điểm khiến ngũ quan trở nên thanh tú lạ thường.


Bà giơ tay chỉ vào Khang Chiêu ở ngoài cửa, nét mặt rạng rỡ như một đứa trẻ muốn chia sẻ phát hiện mới với người lớn.


Đai Sao Thổ không lấy làm bất ngờ, ông cười hì hì, như rằng chuyện hồi sáng chưa từng xảy ra.


“Tiểu Chiêu tới đúng lúc lắm, ăn dưa hấu nào, tôi chọn trái ngọt lắm.”


Một sợi dây xích vô hình kéo anh đi vào, Khang Chiêu ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp đối diện với hai người.


Trước đây trong những tình huống thế này, chắc chắn anh sẽ nói điều gì đó để làm sôi động bầu không khí.


Nhưng bây giờ anh không nói gì mà cũng không có biểu hiện nào.


Không rõ là anh điên hay người điên là bọn họ. Đai Sao Thổ và La Y Vân không có phản ứng gì đặc biệt trước sự đờ đẫn của anh.


Miếng dưa đầu tiên được đưa cho anh.


Đai Sao Thổ mới cắt dưa, mà bàn thì nhỏ, La Y Vân bèn lấy đưa anh, nở nụ cười ngờ nghệch như lúc chia kẹo.


Khang Chiêu cầm lấy, nước dưa chảy dọc theo móng tay, rơi xuống mặt đất khô ráo.


Đai Sao Thổ đã cắt xong nửa trái, ôm nửa còn lại và con dao đi vào bếp.


La Y Vân cầm một miếng, cúi đầu nhấm nháp.


Dưa hấu đã chín, chắc hẳn phải ngọt lắm, nước chảy ngang qua mép dao, qua kẽ tay Khang Chiêu nhỏ xuống đất.


Khang Chiêu nhìn bà, môi mấp máy cố mở lời, nhưng miệng đắng ngắt lưỡi khô khốc, không cất nổi tiếng.


Tới lúc Đai Sao Thổ cất dưa rửa dao đi ra, bên bàn chỉ còn mỗi một mình La Y Vân.


Miếng dưa của Khang Chiêu vẫn còn nguyên vẹn bên cạnh bàn.


Đai Sao Thổ hỏi: “Người đâu rồi?”


La Y Vân khó hiểu ngẩng đầu, “Hở?”


Đai Sao Thổ: “…”


Ra khỏi nhà La Y Vân, Khang Chiêu gặp phải người quen ở Ủy ban thôn.


Người đó hỏi: “Đồn trưởng Khang, tối rồi mà còn đi hỗ trợ muộn vậy sao?”


Khang Chiêu sững ra, kế đó nở nụ cười bất đắc dĩ, cười cười cho qua chuyện.


Suốt đêm hôm ấy, Liễu Chi Nhàn không nhận được tin nhắn trả lời từ Khang Chiêu.


Thông thường nếu anh không lên núi, dù bận tới mấy vẫn nhắn tin chúc ngủ ngon.


Liễu Chi Nhàn gửi tin nhắn thoại vào Wechat của người không online, vừa suy nghĩ vừa kéo chăn đắp lên bụng.


Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, nhưng vừa đi ra đã gặp phải người muốn tìm.


“Tôi còn định tới lâm trường tìm chú.”


Liễu Chi Nhàn gọi Đai Sao Thổ đang đứng nói chuyện với bảo vệ.


Đai Sao Thổ mặc đồng phục màu vàng đất của đội tuần tra, tinh thần phơi phới, hẳn là đang đi làm chứ không phải tan ca.


Trong tay cầm một chiếc túi đựng nước.


Đai Sao Thổ cười cười, “Tối qua Tiểu Chiêu không đến tìm cháu à?”


Đai Sao Thổ đi thẳng vào vấn đề, đâm trúng nỗi lo của Liễu Chi Nhàn, trong lòng cô bỗng có dự cảm không lành.


“Tiểu Chiêu gặp chuyện gì rồi?”


Đai Sao Thổ híp mắt, giữa hàng mi xuất hiện chữ Xuyên (川) rất rõ, trông về phía mặt trời mọc ở xa.


“Tâm trạng Tiểu Chiêu đang không vui, cháu nhớ ở bên cậu ấy nhiều.”


Liễu Chi Nhàn nhạy cảm nhận ra điều bất bình thường đầu tiên: ngày trước Đai Sao Thổ toàn gọi anh là “Tiểu Chiêu Chiêu” hoặc là “anh Tiểu Chiêu”.


Còn hai chữ “Tiểu Chiêu” lúc này tuy vẫn giữ ý thân thiết đó, nhưng ẩn trong ngữ điệu lại là sự cẩn thận.


Một khi đã phát hiện ra điểm khác biệt thì càng nhiều điểm đáng nghi hơn dần lộ rõ.


Liễu Chi Nhàn truy hỏi: “Đã có chuyện gì?”


Đai Sao Thổ nói vòng vo, “Chớ có cãi nhau với cậu ấy.”


Liễu Chi Nhàn nhủ bụng: Thì cũng phải tìm được người đã.


Cô lại hỏi: “Anh ấy ở đâu?”


Đai Sao Thổ lắc đầu, “Chú cũng không biết.”


Bình thường Đai Sao Thổ không có cái chất của bậc trưởng bối, suốt ngày cười toe toét, nên trong tiềm thức Liễu Chi Nhàn coi ông như người đồng lứa.


Giờ trong lòng sốt ruột, vừa nói xong câu là lập tức chạy đi.


“Đã không biết mà chú còn ấp úng, làm tôi lo chết đi được.”


Đai Sao Thổ sờ đầu, do dự mãi. Bỗng Liễu Chi Nhàn đã hiểu ra vì sao phải mất nhiều năm như thế ông mới có thể làm lãnh lão Hùng.


Liễu Chi Nhàn mở miệng: “Nếu chú đã không nói được thì để tôi hỏi, chú chỉ cần đưa ra phản ứng.”


Quả nhiên Đai Sao Thổ cười hề hề, “Tiểu Nhàn Nhàn thông minh quá.”


Liễu Chi Nhàn cắn môi, lưỡng lự nói: “Hôm qua anh ấy đến thôn Đồng Bình.”


Cô nhớ lại chiếc Cherokee ở đầu ngã tư.


Có lẽ Đai Sao Thổ cũng không ngờ cô lại nói trúng trọng điểm, trố tròn con mắt.


Liễu Chi Nhàn hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Đúng là hôm qua mình đã thấy xe của anh mà.”


Đai Sao Thổ: “…”


Liễu Chi Nhàn chợt nhớ lại ở ký túc xá của Khang Chiêu, kẹo mút trong bình thủy tinh trên bàn ngày càng nhiều.


“Anh ấy đi tìm dì La.”


Đai Sao Thổ: “…”


Liễu Chi Nhàn: “…”


Bỗng cô không dám hỏi tiếp nữa.


Bởi như đang rình rập bí mật của Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn cảm thấy khó chịu với cảm giác xâm phạm ấy.


Giống như chôn dưới đất là một vò rượu thối, một khi nhấc nắp lên, mùi thối sẽ khiến ngũ giác đảo loạn.


Cuộc sống của cô bây giờ đang rất suôn sẻ và đầy hy vọng, nên trong tiềm thức cô không vui khi gặp chuyện ngoài ý muốn.


Mặt khác, thật ra mỗi lần Khang Chiêu rời đi là luôn ẩn chứa nhiều nguy hiểm.


Liễu Chi Nhàn không biết tin dữ và anh, vế nào sẽ đến tìm cô trước.


Nhưng bây giờ anh lại không có lý do nào để biến mất, đến nỗi bạn cũ còn thấy lo lắng, Liễu Chi Nhàn ngày càng bất an.


Cô im lặng về phòng, cầm lấy túi xách và chìa khóa xe.


Đai Sao Thổ hỏi: “Cháu đi đâu thế?”


Liễu Chi Nhàn trợn mắt nhìn ông, “Đi tìm anh ấy.”


Mini bắt gặp một chiếc xe quen thuộc ở ngã tư thị trấn – một chiếc BMW khá nổi bật, màu xanh lam lại càng hiếm gặp, Liễu Chi Nhàn đã từng thấy nó một hai lần trước đấy.


Chạy thẳng đến đồn cảnh sát lâm ngịiệp, suy đoán của Liễu Chi Nhàn đã được chứng thực.


Đúng là xe của Khổng Mân.


Liễu Chi Nhàn đậu xe ở ven đường.


Cô vội vã đi vào, tưởng Khang Chiêu cũng sẽ bước xuống xe, nhưng không.


Chỉ có một mình Khổng Mân xách túi xách xuống, ánh mắt trông vẻ bối rối.


Liễu Chi Nhàn đi tới chào.


“Chào dì ạ, tình cờ quá.”


Khổng Mân ngẩn người, “Ừ, dì cũng đến tìm Tiểu Chiêu.”


Đại Chí đi từ văn phòng ra đón, có vẻ bất ngờ.


“Hôm nay anh Tiểu Chiêu nghỉ phép một ngày, không ở đồn, nói trong nhà có chuyện.”


Khổng Mân và Liễu Chi Nhàn nghiêm mặt.


Sự tùy hứng của người trưởng thành luôn ngông cuồng và mong manh, chỉ một sự thật bình thường cũng có thể vạch trần lời nói dối.


Khổng Mân biết con trai nhà mình làm việc luôn có chừng mực, bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.


“Đúng là bố thằng bé có việc tìm nó, dì tới đây tìm A Nhàn, nhân tiện đi thăm bạn cũ.”


Liễu Chi Nhàn cũng gật đầu, không rõ là đồng ý với nửa câu trước hay nửa câu sau.


Đại Chí không hỏi nhiều nữa, cười cười tạm biệt.


Khổng Mân nắm tay cô nhìn thẳng, Liễu Chi Nhàn nhanh trí nói: “Cháu đi tìm anh ấy.”


Khổng Mân ngạc nhiên, “Cháu biết nó ở đâu sao?”


Liễu Chi Nhàn: “… Chắc là vậy ạ.”


Lần đầu tiên hai người gặp nhau ở đồn cảnh sát, Khang Chiêu ra ngoài cứu hỏa trên núi, Liễu Chi Nhàn cũng nói với Khổng Mân như thế: cháu đi tìm anh ấy.


Khổng Mân kéo cô lại, muốn nói lại thôi.


Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng đẩy tay bà ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay.


“Dì à, cháu đi tìm ấy anh, nếu muốn nói thì anh ấy sẽ nói với cháu.”


Hạ quyết tâm cho quyết định vừa rồi: Liễu Chi Nhàn chỉ muốn ở bên anh, không phải truy vấn quá khứ bí mật cũ, nên dĩ nhiên không cần hỏi thăm người khác.


Mặt trời lặn về Tây.


Tóc mai Liễu Chi Nhàn ướt đẫm, cuối cùng cũng tìm được bóng người thân quen.


Hai chân Liễu Chi Nhàn sưng vù, tháo ba lô leo núi nặng trịch xuống, ngồi phịch xuống đất.


Trên đỉnh dốc, tiếng sỏi rơi xào xạc đã đánh động đến người bên dưới.


Khang Chiêu cảnh giác ngoái đầu, hai mắt mở to không che giấu được nỗi kinh ngạc, biểu cảm vô cùng đặc sắc.


Liễu Chi Nhàn mỉm cười, giơ tay quệt mồ hôi trên trán, cả cơ thể khuỵu xuống.


Khang Chiêu đứng dậy, giang hai tay đỡ lấy cô.


Liễu Chi Nhàn thở phào, “Cuối cùng cũng đã tìm được anh.”


Khang Chiêu dìu cô ngồi xuống đá, ngày trước anh luôn cười mỗi khi nhìn thấy cô, nhưng bây giờ mắt anh đỏ ngầu, râu ria xồm xoàm, biểu cảm không rõ là đón nhận hay từ chối, trông vẻ lạnh lùng.


“Em đi lên thế nào?”


Liễu Chi Nhàn nói: “Đi bộ.”


Đôi mắt phức tạp của đối phương càng tăng thêm áp lực khó giải thích.


Cô bổ sung: “Lần trước anh dẫn em đến rồi mà, em nhớ đường.”


Đây là nơi Khang Chiêu “chào đời” – hay nên nói là nơi sống lại.


Anh từng nói mỗi khi buồn phiền sẽ đến đây ngồi.


Hồi nhỏ, Liễu Chi Nhàn cũng có thế giới bí mật của riêng mình.


Ở nhà ông ngoại là một góc trong kho củi; còn ở nhà mình thì lại là tủ quần áo.


Mỗi khi bị người lớn trách mắng, cô thường nhốt mình vào góc hờn dỗi.


Đến lúc lớn lên, con đường tìm kiếm sự an toàn không còn bó hẹp nữa, được phong phú hóa thành những cách xả hơi và trốn tránh khác: mua sắm, du lịch, hoặc thậm chí chỉ là nằm ngủ trong vòng tay của người yêu.


Khang Chiêu đã từng mời cô đi vào thế giới bí mật này.


Liễu Chi Nhàn cảm thấy mình đã không đến nhầm.


Khang Chiêu nói: “Em lên đây một mình, lỡ lạc thì sao?”


“Không đâu, em nhớ đường mà, mà em cũng có mượn điện thoại vệ tinh của cậu rồi, biết anh ở đâu.”


Liễu Chi Nhàn cúi người tới toan ôm eo anh, nhưng Khang Chiêu lại né người tránh.


“Anh bẩn lắm…”


Trước khi lên núi, Liễu Chi Nhàn đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị kháng cự, dẫu không gặp nguy hiểm nhưng nỗi cô đơn trên đường đi cứ đánh thẳng vào hàng phòng ngự tâm lý, cho nên khi bị từ chối như thế thì không khỏi cảm thấy khó chịu.


Cô nói, “Không bẩn.”


Liễu Chi Nhàn ôm lấy anh như bắt được anh, truy đuổi trên môi anh.


Cánh tay của hai người rịn mồ hôi hòa vào nhau, nhiệt độ cơ thể làm nóng lẫn nhau.


Chẳng ai có thể cưỡng lại nụ hôn dịu dàng ấy, thể như đang nếm một chiếc bánh quý giá, cẩn thận không để lớp kem dính quanh môi.


Sự đụng chạm đầy thành kính chứa đựng sức mạnh xoa dịu, nhẹ nhàng êm ái, không bao hàm tình dục, đủ để ủi an tâm hồn đang bất an bồn chồn.


Sau khi yêu, trúc mã trong cơ thể được kích hoạt, “nắng hạn” mấy ngày thì sẽ tự nhiên nảy sinh tình cảm.


Khang Chiêu đáp trả rất quyết liệt, điên cuồng muốn nắm giữ sự dịu dàng này, muốn sở hữu một mình, muốn hủy diệt không để ai khác cướp đi.


Với hai người đang âu yếm đến quên mình mà nói, tảng đá bên dưới rõ là quá nhỏ.


Khang Chiêu đỡ Liễu Chi Nhàn đến bãi cỏ bên cạnh, động tác mạnh bạo như không thể chờ đợi nổi.


Quần áo biến thành vỏ bắp vướng víu, bị kéo mở xộc xệch.


Những chiếc gai cỏ dại đâm vào vùng da không mặc quần áo, trên nền trắng xuất hiện những vết đỏ.


Liễu Chi Nhàn không ngờ lại tiến triển nhanh như thế, trong tiềm thức muốn kháng cự.


Khang Chiêu cảm nhận được sự chống trả của cô, ngay lập tức nhận ra ý thức được cái ham muốn hủy hoại ấy.


Hoặc là cách đây nhiều năm, có một người cũng đã cố kháng cự như thế trong bụi cỏ này, nhưng cuối cùng vẫn bị xâm hại.


Khớp xương Khang Chiêu như bị chai sạn, cử động uể oải, mồ hôi lấm tấm trên khóe mắt, đôi mắt đã mất ngủ cả đêm càng thêm đau nhức.


Anh giật mình nhớ lại đêm đầu tiên, ánh mắt Liễu Chi Nhàn nhìn mình sau cùng – Khang Chiêu cảm thấy bản thân thật ghê tởm, gớm guốc, máu bẩn chảy ròng ròng khắp người.


Anh vốn là một sự tồn tại bị nguyền rủa.


Thân thế này là sự mỉa mai bén nhọn nhất với nghề nghiệp của anh.


Khang Chiêu buông Liễu Chi Nhàn ra, chỉnh lại quần áo xộc xệch của cô, cỏ vụn rơi lên người cô, dáng vẻ xấu hổ ấy như đang cười nhạo anh, chế giễu anh không thoát nổi lời nguyền huyết thống.


Khang Chiêu ngồi phịch xuống đất, đầu cúi gục, thốt lên mấy con chữ xa lạ:


“Chúng ta chia tay đi.”


Ngay giây phút ấy, Khang Chiêu có cảm giác nhẹ nhõm lạ thường.