Ngày hôm sau có mấy hạng mục cần kiểm tra, Liễu Chi Nhàn mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình chạy đi chạy lại mấy nơi.
Trong bệnh viện người chật như nêm, có thể so sánh với cổng trường trong giờ tan học.
Hi San San tới thăm, khách sáo vài câu với Lý Kinh Mạn rồi quay sang xì xào với Liễu Chi Nhàn.
Hi San San nắm chặt hai tay, làm động tác cổ vũ.
“Bạn thân mến, tao phát hiện mặt mộc của mày đủ ăn đứt cô ta, cố lên! Kỳ vọng vào mày hết đấy!”
Liễu Chi Nhàn dở khóc dở cười, “Mày đúng là vô lương tâm, tao đang nằm viện mà còn phải PK với người ta à.”
Hi San San nói: “Phụ nữ ganh đua ở đâu chẳng được.”
Đợi già thêm 30 năm nữa vẫn còn so xem ai sẽ đi gặp Thích Ca Mâu Ni trước.
Ở bệnh viện kị bàn chuyện sống chết, Hi San San nuốt vào nửa câu sau.
Cô ấy nói tiếp: “Ban nãy tao đi ngang qua bàn y tá, nghe được hai cô y tá đang bàn tán về mày đấy.”
Cô ấy giả giọng bắt chước:
“Uầy, người ở giường 25 có phải là bạn gái của anh con trai bảnh bao trưởng khoa nhi Khổng không?”
“Đúng rồi, tôi nghe đồng nghiệp ca tối nói, con trai trưởng khoa vừa tan làm đã đến đón người về, sáng hôm sau mới tới.”
“Thế giường 26 không phải là bạn gái cũ của anh ta à?”
“Đúng, người ta đẹp trai quen nhiều bạn gái cũng bình thường thôi.”
“Trưởng khoa cũng gặp rồi, chắc sắp cưới rồi đấy.”
Hi San San mỉm cười: “Cảm giác gặp mẹ chồng tương lai thế nào?”
Nói thật thì rất khó nhận ra thái độ Khổng Mân thiên về bên nào, giờ lại còn đang trong trường hợp đặc biệt, quan hệ với bà càng giống bác sĩ bệnh nhân bình thường hơn.
Liễu Chi Nhàn nói rõ: “Không biết.”
Nghĩ lại thì cô và Khang Chiêu cũng chỉ mới bắt đầu, chưa biết sẽ đi được đến giai đoạn nào nên cũng không quan tâm nhiều.
“Chuyện xa xôi quá, để sau này hẵng nói.”
Đêm đó Khang Chiêu có việc nên không thể tới, Liễu Chi Nhàn bảo anh ngày mai cũng không cần đến, dẫu sao mẹ cô cũng đến chăm sóc cô rồi.
Khang Chiêu gửi tin nhắn thoại: “Anh đang rảnh, tưởng em tạm thời không muốn gặp bố mẹ?”
Hai chữ “đang rảnh” thốt ra từ miệng một cảnh sát nhân dân nghe đáng quý biết bao.
Liễu Chi Nhàn không có lý do để từ chối.
Cô gõ chữ: Em sợ bọn họ nói lời khó nghe, làm khó anh
Khang Chiêu nói: “Khó nghe đến mấy cũng không bằng cái tát của em được.”
Liễu Chi Nhàn rúc vào chăn trên giường bệnh, vừa tức vừa buồn cười, bất giác duỗi thẳng chân.
Sao anh cứ nhắc chuyện này vậy, không lẽ muốn bị em tát nữa sao?
Khang Chiêu: “Tát mặt thì không muốn, nhưng tét mông thì có thể cân nhắc.”
“…”
Không biết đang ở đâu mà có thể trắng trợn nói ra câu đó như vậy.
Cô gửi đi biểu tượng cảm xúc xấu hổ.
Vào buổi sáng của ca phẫu thuật, Liễu Chi Nhàn phải nhịn ăn nhịn uống.
Lý Kinh Mạn vào phòng phẫu thuật trước, tức là Liễu Chi Nhàn phải đợi ít nhất một tiếng nữa.
Cảm giác căng thẳng quấn lấy cô, cô muốn tìm thứ gì đó để phân tán chú ý, nhưng tới điện thoại cô cũng không được cầm.
Hùng Lệ Cẩn an ủi cô, bảo bên nhà mình ai cũng từng phẫu thuật tuyến giáp, giờ công nghệ xâm lấn tối thiểu rất phát triển, đừng lo nữa, cứ thư giãn đầu óc đi.
Bà nói rất nhiều nhưng Liễu Chi Nhàn lại không nghe lọt chữ nào.
Liễu Tân Giác im lặng ngồi yên một bên, thế mà trông lại rất có vẻ thấu tình đạt lý.
Lý Kinh Mạn vừa vào phòng giải phẫu thì Khang Chiêu cũng đến.
Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa bạn trai và bố mẹ lại diễn ra ở bệnh viện, Liễu Chi Nhàn cũng chẳng biết cảm giác lúc này của mình là gì nữa.
Liễu Tân Giác đứng dậy khỏi ghế, Hùng Lệ Cẩn đang ngồi bên giường cũng đứng lên.
Khang Chiêu lễ phép chào hỏi.
Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn gật đầu đáp lại.
Khang Chiêu hỏi tình hình của Liễu Chi Nhàn, Liễu Tân Giác lại nhắc đến chuyện hỗ trợ chuyển viện lần trước, đích thân cám ơn Khang Chiêu.
Hùng Lệ Cẩn cũng cường điều nhấn mạnh.
Khang Chiêu khiêm tốn trả lời.
Chủ đề tuy khô khan nhưng lại an toàn, Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn thể hiện khiêm tốn với người cấp trên trước mặt, quả là một trời một vực sự khi đem so với sự hà khắc với Liễu Chi Nhàn, khiến Liễu Chi Nhàn cảm thấy bùi ngùi khó tả.
Ghế dựa chỉ có một, đưa ai ngồi cũng không thích hợp.
Ba người lúng túng đứng quanh giường bệnh.
Dĩ nhiên cảm giác lúng túng cũng chỉ là Liễu Chi Nhàn tự thấy thế, còn Khang Chiêu thì vẫn bình tĩnh.
Liễu Chi Nhàn bảo Hùng Lệ Cẩn thuyết phục Liễu Tân Giác về đi, dù gì cũng có người rồi.
Hùng Lệ Cẩn cũng cho rằng nên có người ở nhà nấu nướng, thế là đỡ Liễu Tân Giác xuống lầu ra về.
Liễu Chi Nhàn thở phào một hơi.
Khang Chiêu kéo ghế lại gần, vòng tay ôm vai cô, dịu dàng tựa vào trán cô.
“Tiểu phẫu thôi, đừng căng thẳng.”
Liễu Chi Nhàn nghĩ lung tung, tuy giờ không còn căng thẳng nữa nhưng lại bị cảm giác chờ đợi dày vò.
Liễu Chi Nhàn vòng hai tay quanh hông anh.
Khang Chiêu nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, càng ôm chặt lấy cô.
Lý Kinh Mạn quấn chặt chăn đệm màu xanh lá, nằm trên giường bệnh được đẩy về phòng, nửa người trên trần trụi chỉ được che bằng áo bệnh viện.
Hai mắt nhắm nghiền, không biết chuyện gì.
Liễu Chi Nhàn không còn tâm trạng mà nhìn nữa, cô đói lả lắm rồi, ăn tạm gói đường glu-cô rồi đợi vào phẫu thuật.
Y tá trưởng đến xác nhận thông tin lại với cô, Khang Chiêu cũng có quen y tá trưởng nên chào một tiếng.
Không thể mặc đồ của mình trong đồ bệnh viện được.
Quần?
Có thể.
Vòng tay?
Tốt nhất là tháo ra, lỡ trong quá trình phẫu thuật bị thiệt hại thì bọn họ sẽ không bồi thường.
Liễu Chi Nhàn kéo mãi mà không kéo vòng ra được, cứ như bị dán chặt vào cổ tay.
Cô nhìn Khang Chiêu với vẻ đáng thương: “Lỡ lát nữa hư thì sao đây?”
Y tá trưởng mỉm cười: “Hư thì để bạn trai mua cái nữa cho cháu.”
Khang Chiêu cũng cười, “Mua.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Thế là chiếc vòng yên vị trên tay.
Quá trưa mới đến lượt cô, Liễu Chi Nhàn đi bộ vào, ngồi xe lăn đi ra.
Tuy chỉ là tiểu phẫu nhưng việc gây tê cục bộ cũng khiến người bệnh đau nhói ở vai và lưng. Sau khi được Khang Chiêu bế trở lại giường, Liễu Chi Nhàn cắm máy đo điện tâm đồ và ống thở oxy, chìm vào giấc ngủ mê man.
Đến tận tối khuya mới thực sự hết buồn ngủ.
Trước đó có tỉnh giấc mấy lần.
Lần đầu tỉnh là vì đau lưng quá, Khang Chiêu lắc đầu giường, đệm chăn bông cho cô.
Lần thứ hai là buồn tiểu.
Liễu Chi Nhàn mở mắt ra thì không thấy Hùng Lệ Cẩn đâu, Khang Chiêu nói mẹ cô đã về nhà tắm rửa ăn uống, tối sẽ đến chăm bệnh.
Khang Chiêu hỏi cô khó chịu ở đâu.
Liễu Chi Nhàn suy nghĩ, lúc trước y tá có dặn phải chuẩn bị bô để tránh bất tiện khi đi tiểu sau cuộc phẫu thuật.
Cô khoanh chân lại, hình như có thể chịu đựng được một lát nữa.
Phải sáu giờ sau hậu phẫu thì mới được tháo dụng cụ xuống giường.
Cô hỏi còn bao lâu, giọng khản đặc.
Khang Chiêu nói ba tiếng.
Cô đáp không sao.
Khang Chiêu nhìn cô, bỗng trong một chớp mắt, cô cảm thấy anh đã nhìn thấu sự xấu hổ của mình.
Anh thường xuyên có khả năng ấy.
Hơn nữa, vừa rồi anh còn tự tay dúi hai túi đường glu-cô vào người cô.
Liễu Chi Nhàn nhắm mắt giả chết.
Khang Chiêu không nói gì, ngồi lại xuống ghế, bảo cô có việc gì thì cứ gọi anh.
Một phút nữa trôi qua.
Như có quả bóng nước bị nhét vào trong người Liễu Chi Nhàn, không ngừng nở ra chực chờ nổ tung.
“Sao thế?”
Khang Chiêu cúi người lại hỏi.
Liễu Chi Nhàn khó chịu cựa quậy, nhưng động tác không dám quá mạnh.
“Hả?”
Liễu Chi Nhàn: “Bao giờ mẹ em đến?”
Khang Chiêu: “Chắc cũng phải tối, có chuyện gì thì nói với anh.”
Liễu Chi Nhàn nhắm hai mắt, lí nhí như con thú bị nhốt.
“Em muốn… đi vệ sinh.”
Khang Chiêu ngẩn ra, sau đó đứng dậy nhét điện thoại vào túi quần. Anh lấy ra cái bô màu xanh mà cô mua hôm qua ở dưới giường, tựa một cái bồn cầu xổm mỏng.
Khang Chiêu vén chăn, cởi dây lưng quần bệnh nhân cho cô.
Liễu Chi Nhàn giãy giụa lần cuối, “Anh không được nhìn…”
Khang Chiêu dãn mặt, đôi mắt đòa hoa chứa đựng ý cười, Liễu Chi Nhàn thấy mình sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.
Cô khóc không ra nước mắt, “Không được cười…”
Nhưng Khang Chiêu vẫn cười, “Có phải chưa từng thấy đâu.”
Liễu Chi Nhàn sắp chạm đến giới hạn mất tôn nghiêm nhất trong đời rồi.
Đôi tay quyến rũ ấy kéo quần bệnh nhân và quần lót xuống, để lộ đôi chân ngọc. Nhẹ nâng eo lên rồi đặt chiếc bô xuống bên dưới.
Liễu Chi Nhàn xấu hổ lẩm bẩm, “Chăn… che lại…”
Khang Chiêu làm theo.
“Anh… xoay người lại đi…”
Khang Chiêu lại bật cười, “Nếu sau này sinh con thì cũng trải qua lần nữa thôi mà.”
Liễu Chi Nhàn: “Anh câm miệng!”
Khang Chiêu ngoan ngoãn xoay người.
Liễu Chi Nhàn bứt rứt, rõ ràng có đốm lửa đấy nhưng trước sau chẳng thể thắp được củi.
Cô lại nghẹn ngào, “Không được…”
Khang Chiêu quay lại, “Còn muốn không?”
Liễu Chi Nhàn đầu hàng, “Lấy xuống đi…”
Bỗng bàn tay rộng rãi lùa vào trong chăn, ma sát dưới thắt lưng cô.
Như những gợn sóng tê dại lan ra từng vòng, đánh vào điểm yếu của Liễu Chi Nhàn.
Liễu Chi Nhàn duỗi chân, nói: “Đừng…”
“Vẫn không được?”
“Lấy ra đi.”
Khang Chiêu đành rút ra, thắt lại lưng quần cho cô.
Liễu Chi Nhàn ủ rũ, “Có thể rút máy đi hết được không, em cảm thấy mình rất bình thường.”
Khang Chiêu gọi y tá, y tá nhìn Khang Chiêu một lúc rồi hỏi rõ nguyên nhân.
“Đi tiểu thì có thể dùng bô, người nhà có chuẩn bị không?”
Liễu Chi Nhàn giành mở miệng, “Ngồi trên giường không tiểu được…”
Bàn luận chuyện này trước mặt bạn trai mới quen chỉ khiến Liễu Chi Nhàn rơi vào vùng tối tăm nhất của cuộc đời.
Dẫu trước mặt nhân viên y tế thì không phân biệt giới tính, nhưng an ủi như vậy cũng không thấm vào đâu.
Nếu như được, cô rất hy vọng có thể giải quyết xong vụ phẫu thuật lần này trước khi chắc chắn quan hệ với Khang Chiêu.
Bởi nếu anh đến thăm bệnh cô, chí ít cô có thể tô son chứ không đến mức xanh xao như này.
Nhưng đấy lại là một mệnh đề giả, nếu không phải Khang Chiêu nhận ra nó thì đến bây giờ cô cũng không phát hiện được khối u ấy.
Y tá hỏi: “Không tiểu được chút nào hả?”
Liễu Chi Nhàn ảo não: “Không được…”
Y tá nói đợi một lát, đoạn xoay người đi gọi y tá trưởng.
Y tá trưởng xác nhận lại tình hình, Liễu Chi Nhàn lúng túng lặp lại, suýt thì chết lặng.
Cuối cùng hai người họ rút ống kim ra, tháo máy điện tâm đồ.
Khang Chiêu đặt dép cho Liễu Chi Nhàn, cô chậm rãi xỏ chân vào dép, cả người ê ẩm cứng đờ không khác gì thi thể.
Khang Chiêu đỡ cô đến bồn cầu trong nhà vệ sinh, dùng bông gòn lau quanh bồn cầu.
“Cần anh giúp không?”
“Không cần.”
Cô lại chun mũi.
Khang Chiêu rửa tay đi ra ngoài, cài cửa lại cho cô.
Cuối cùng Liễu Chi Nhàn cũng thở phào một hơi, lúc này chỉ có mỗi cảm giác xấu hổ khó tả.
Cô ngồi im một lúc lâu, Khang Chiêu đứng ngoài gõ cửa hỏi cô có được không.
Liễu Chi Nhàn a lên, xách quần đứng dậy.
Đến trước bồn rửa tay soi gương, Liễu Chi Nhàn lại lần nữa muốn độn thổ.
Trong gương là cô gái hai mắt sưng vù tinh thần uể oải, tóc tai rối bù, vì tóc nhiều nên nhìn qua trông như đội một mớ rong biển khô.
May mà không có gàu, không thì đúng là rong biển ngâm muối.
Liễu Chi Nhàn tháo dây buộc tóc ra, chải tóc lại rồi buộc ra sau đầu.
“Anh còn tưởng em không đứng dậy nổi.”
Khang Chiêu đứng ở cạnh cửa nói, đỡ cô về giường.
Liễu Chi Nhàn không còn buồn ngủ nữa, Khang Chiêu nâng đầu giường cô cao lên.
Anh hỏi cô muốn ăn gì, Khang Mạn Ni và Hùng Dật Châu đang ở bên dưới, có thể thuận tiện đem lên.
Liễu Chi Nhàn không muốn ăn mà cũng không có gì để ăn, chỉ đáp đại ăn cháo cũng được.
Một lát sau, đội ngũ thăm bệnh kéo đến, đem theo mùi thịt nướng thơm nức mũi.
Không chỉ đám anh em nhà mình mà Hi San San cũng đến, nói đi thang máy thì tình cờ gặp Hùng Dật Châu, nhiều năm rồi không gặp, suýt nữa đã không dám nhận nhau.
Một chiếc túi lớn được đặt lên bàn, mấy que nhọn lộ ra, chắc chắn là xiên que thịt nướng rồi.
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Bây giờ tôi ăn cũng không được, mọi người đem nó đến làm gì?”
Hùng Dật Châu đáp: “Đúng thế, đây là đồ bọn em ăn, còn của chị đây.”
Từ trong túi lớn cậu xách ra một chiếc túi nhỏ – là một bát cháo.
“Đây mới là của chị.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Hi San San và Khang Mạn Ni bật cười.
Hùng Dật Châu mở túi lớn ra, lại mở từng nắp hộp một ——
Thịt.
Toàn là thịt.
Còn là thịt Liễu Chi Nhàn thích ăn.
Lại có thêm mấy chai Coca ướp lạnh nữa.
Mùi thơm càng thêm đậm, con sâu đói trong bụng rục rịch ngo nghoe.
Hùng Dật Châu nói: “Bọn em cũng đã ăn gì đâu.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Ngay đến đôi mắt hoa đào kia cũng ẩn ý cười.
Liễu Chi Nhàn trợn mắt với Khang Chiêu, anh đưa tay xoa sau đầu cô.
“Mai xuất viện là ăn được rồi.”
Hùng Dật Châu chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
“Giọng nói kim cương” Hi San San cũng đeo bao tay vào, xé một miếng nhỏ từ xâu thịt bò nướng Hùng Dật Châu đưa, cho vào miệng nếm thử.
“Ngon quá đi.”
Liễu Chi Nhàn tức tối: “Cẩn thận bỏng họng đấy.”
Khang Mạn Ni: “Ăn xíu có sao đâu, lát uống trà lạnh là được.”
Hi San San quay sang cười tán dương cô nàng, “Đúng thế.”
Một tiếng người của người đẹp đủ làm Khang Mạn Ni choáng váng, cô nói như say: “Đại MC Hi ơi, chị ký tên cho em đi, trong lớp em có mấy đứa học trò thích chị lắm.”
Hùng Dật Châu nói xen vào: “Đứa học trò mà bà nói là bà chứ gì?”
Khang Mạn Ni lườm cậu, giơ tay huých cùi chỏ.
Hùng Dật Châu lắc người né tránh, cười hì hì để lộ chiếc răng khểnh, tiếp tục đánh chén xâu thịt nướng.
Hi San San: “Đừng nói là một, chị đây có thể ký cho em mấy chục bản.”
Khang Mạn Ni: “Hay quá!”
Hi San San rút một xâu cánh gà nướng tẩm mật ong, mật ong vàng óng phết ngoài lớp da giòn rụm không một vết cháy, lại rắc thêm mè trắng tô điểm.
Cô nàng đưa đến trước mắt Khang Chiêu.
“Anh đẹp trai, anh cũng chưa ăn cơm đúng không?”
Liễu Chi Nhàn hết nhìn Hi San San, cánh gà rồi lại nhìn Khang Chiêu.
Cuối cùng tầm nhìn dừng ở trên mặt Khang Chiêu, cho anh ám thị mạnh mẽ: nếu anh dám nhận em sẽ đánh anh, nếu anh dám ăn em sẽ chia tay anh.
“Cám ơn.”
Khang Chiêu nhận lấy, nhìn Liễu Chi Nhàn, trong mắt vẫn ngập ý cười.
“… Tôi ghét các người!”
Liễu Chi Nhàn ôm vải quấn trên cổ, ngã nhào xuống giường như bị trúng đạn.
Cánh gà đưa đến bên miệng cô, Khang Chiêu dụ dỗ: “Có muốn không?”
Vừa nãy y tá trưởng đã dặn phải ăn uống thanh đạm, không được ăn đồ quá cứng.
Liễu Chi Nhàn quay phắt đầu đi.
Khang Chiêu: “Nếm vị thôi cũng không sao đâu.”
Mùi thơm xộc vào mũi, từ 8 giờ tối qua Liễu Chi Nhàn chẳng có giọt nước nào vào bụng, miệng đã nhạt thếch, nào đâu chịu thấu.
Cô ngồi dậy, nắm tay lại, “Em chỉ ăn một xíu thôi…”
“Ồ ——”
Hùng Dật Châu và Khang Mạn Ni đồng thanh la lên, khẩu hình khoa trương, biểu cảm quái dị.
Hi San San cũng che miệng cười.
Liễu Chi Nhàn lườm bọn họ, “Tất cả câm miệng, mấy đứa đúng là đáng ghét.”
Hùng Dật Châu đưa cho Khang Mạn Ni một chai Coca, “Cạn ly ——”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô đẩy cánh gà ra, “Không ăn.”
Khang Chiêu: “Không ăn thật?”
Liễu Chi Nhàn: “Không ăn!”
Khang Chiêu: “Da dầu quá, anh xé thịt bên trong cho em nhé.”
Liễu Chi Nhàn ngẩn ra, đoạn vui vẻ đáp: “Được đó.”
Hùng Dật Châu: “???”
Khang Mạn Ni: “!!!”
Khang Chiêu đeo bao tay dùng một lần, lột da gà ra, xé nhỏ phần thịt bên trong cho vào bát cháo bí đỏ của cô.
“Tự dưng thấy xâu thịt mất cả con…”
Hùng Dật Châu cắn thật mạnh một miếng cuối cùng, cắm cây xiên vào túi rác.