Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 38




Lờ mờ cảm thấy lực sức mát-xa mạnh ngang cỡ đấm bóp, Liễu Chi Nhàn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra.
Không có ai đánh thức, cô uể oải hé nhìn.
Bỗng bên ngoài có giọng nói vang lên ——
“Ấy, anh Tiểu Chiêu, đang gội đầu cho vợ đấy à!”
Liễu Chi Nhàn giật mình run lên, mở bừng mắt tỉnh dậy.
Khang Chiêu nghiêng đầu cười mắng: “Biến!”
Liễu Chi Nhàn nhổm mình dậy, bóng dáng ở cửa đã nhanh chóng biến mất.
“Anh, anh đến từ bao giờ vậy.”
“Đừng ngồi dậy, vẫn còn bọt.”
Đầu biến thành cây nấm bơ, hình tượng sụp đổ, Liễu Chi Nhàn ủ rũ nằm xuống.
“Tới mà không nói gì…”
“Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ.”
“… Ban nãy là ai vậy?”
“Đại Chí.”
Liễu Chi Nhàn đan hai tay đặt lên bụng, lại gác chân lên.
Khang Chiêu cảm thán: “Tóc em nhiều thật.”
Liễu Chi Nhàn cười: “Mợ em lỗ lắm đấy, gội cho em bằng hai lần người ta.”
Khang Chiêu vặn vòi tưới nước ấm, bắt đầu xả bọt.
Đầu tiên chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt hếch lên, Khang Chiêu đột nhiên cúi đầu, cả khuôn mặt hiện ra trước mắt, vẻ nam tính khiến đầu óc Liễu Chi Nhàn ong ong.
Anh cào nhẹ vào má cô, “Lúc gội đầu em cũng thường nhìn người ta như thế à.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Nếu đẹp trai bằng anh…”
Khang Chiêu bật cười, rất hưởng thụ trước lời khen vòng vo ấy.
Dùng khăn quấn tóc, Khang Chiêu hôn nhẹ lên trán cô.
Liễu Chi Nhàn vẫn chưa kịp phân biệt là độ ấm từ nước hay từ đâu tới, chỉ bắt được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Khang Chiêu nâng cổ cô, đỡ cô ngồi dậy.
Nhìn xung quanh yên ắng, Liễu Chi Nhàn chỉ vào môi mình, “Ở đây.”
Khang Chiêu cười, cúi người in dấu, lại cắn nhẹ một cái.
“Đã hài lòng chưa?”
Mọi bực dọc lúc sáng đã tan biến trong nụ hôn ngọt ngào, Liễu Chi Nhàn chắc chắn sẽ không nhắc đến nó nữa.
“Cũng bình thường.”
Khang Chiêu nắm lấy ngón tay cô, “Thứ đồ chơi này…”
Là móng tay mới sơn, lấp lánh như những vì sao.
Cô giơ tay nâng cằm anh, “Đẹp không?”
“Người đẹp hơn.”
“… Chiêu nịnh hót của Ni Ni là học từ anh chứ gì.”
Tay anh đặt sau cổ cô xoa ấn, thô ráp nhưng lại ấm áp, Liễu Chi Nhàn như biến thành một chú mèo, để mặc anh túm gáy.
Khang Chiêu nói: “Lại sấy tóc đi.”
Liễu Chi Nhàn không ngờ còn có đãi ngộ trọn gói thế này, “Anh sấy cho em?”
Khang Chiêu đã cắm phích máy sấy, gỡ khăn trùm trên đầu cô xuống, bấm nhẹ dái tai dưới tóc, khuyên tai đã được gỡ trước khi gội đầu, giờ nơi đó tựa như những trái nho mềm mọng nước, chỉ cần bóp là sẽ vỡ ra.
Anh nhìn cô trong gương, “Tối nay đến lượt em?”
Mấy giây sau Liễu Chi Nhàn mới hiểu ra, mặt đỏ tía tai, “Đồ lưu manh.”
Tiếng ồn ào của máy sấy cản trở cuộc trò chuyện, Khang Chiêu nghiêm túc sấy tóc cho cô, ngón tay mảnh khảnh lùa vào, mái tóc dày xoăn giống như ruộng lúa đang chờ thu hoạch.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn vào gương, đợi anh phát hiện thì cười né đi.
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu chơi trò mèo vờn chuột bằng mắt, chẳng mảy may phát hiện mình lọt vào ống kính của người khác.
Mợ cầm điện thoại lén quay video, gửi cho Hùng Dật Châu.
Hùng Dật Châu lười bấm vào, chỉ nhìn qua ảnh thumbnail.
XYZ: Tiệm mới nhận trai vào gội đầu à? Nhìn từ sau đẹp đấy
Ma ma đại nhân: Đã biết vì sao con không có bạn gái rồi, nhớ học tập cấp trên của con nhiều vào
XYZ: …
Hùng Dật Châu không thể không bấm vào, Khang Chiêu đang vén tóc sấy cho Liễu Chi Nhàn, nụ cười của hai người trong gương quả thật chói mắt.
Cậu lập tức gửi cho Khang Mạn Ni.
XYZ: Chia cho bà nửa cơm chó ăn
Money: Hôm nay tôi làm mèo, từ chối.jpg
XYZ: Mèo nhà bọn họ cũng lên chức bố rồi, bà còn không bằng một con mèo
Money: Bạn đã bị Money block, xin gửi 99 đồng để khôi phục quan hệ bạn bè
Vừa sấy tóc xong thì mợ xuất hiện, Liễu Chi Nhàn lấy ra hai đồng 5 tệ trong túi xách, “Đúng lúc có tiền lẻ.”
Tấm kính cửa kéo của tiệm hớt tóc có ghi rõ giá “10 tệ sấy gội”, lúc đầu mợ không chịu, nhưng do Liễu Chi Nhàn đến đây thường xuyên nên bà cũng nhận tâm ý.
Mợ chỉ lấy một đồng 5 tệ, cười nói: “Đồng còn lại đưa cho bạn trai cháu đi, mợ chỉ gội có một nửa.”
Liễu Chi Nhàn đổi hướng, đưa tới trước mắt Khang Chiêu.
“Cho đấy.”
Khang Chiêu cúi đầu nhìn.
Mợ thức thời cúi đầu chơi điện thoại.
Liễu Chi Nhàn nhét vào túi quần sau anh, vỗ một cái coi như xác nhận, “Cất đi, bạn gái cho anh đấy.”
Khang Chiêu chặn ngang trước người cô, mùi hương và sức nóng đặc biệt trên người đàn ông bao trùm lấy cô.
“Hai bên cũng có túi, em nhét vào đâu thế.”
Liễu Chi Nhàn ngước mắt nói, “Em thấy chỗ đó thuận mắt, không được à?”
Khang Chiêu nghiêng người ôm hờ hông cô, vỗ nhẹ một cái mang tính trừng phạt.
“Không thấy bên trong thì thuận mắt cái gì.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Liễu Chi Nhàn nói mình phải về, Khang Chiêu ngồi xuống ghế bên cạnh, “Anh phải hớt tóc đã.”
Cô cố ra vẻ thất vọng, “Thì ra không phải cố ý đến thăm em.”
Khang Chiêu nói: “Anh nhìn thấy xe em, sực nhớ ra mình cũng phải cắt tóc nên mới vào.”
Nói rất có lý, cũng thành công lấy lòng Liễu Chi Nhàn.
“Anh gội đầu cho em giờ em cắt tóc cho anh, coi như trả lễ, thế nào?”
Khang Chiêu nhìn cô qua gương với vẻ nghi ngờ.
Liễu Chi Nhàn tiếp tục tự đề cử, nói trước: “Không phải là đầu húi cua sao, dùng máy cạo cạo là được, nguyên lý giống với dùng máy cắt cỏ thôi mà.”
Khang Chiêu quay sang gọi mợ Liễu Chi Nhàn một tiếng “dì ơi”.
Mợ mỉm cười nghe hai người họ đốp chát xong thì mới đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều còn có việc nên Liễu Chi Nhàn không nán lại lâu, xoay người rời đi.
Cô dừng bước ở cửa, Khang Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Cô mỉm cười rời đi.
Ban nãy định hỏi anh tối nay có đến không, nhưng rồi lại nghĩ có hỏi cũng như không, chuyện đột xuất của anh còn nhiều hơn thời khóa biểu trong ngày.
Thế là dứt khoát thôi.
***
Liễu Chi Nhàn vẫn bận bịu tới tận tối hôm.
Tiếng động cơ xe Jeep Grand Cherokee cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Cô ra mở cửa đón, “Em đang bận, anh vào trong ngồi đi.”
Tóc ngắn đi chút, trông càng gọn gàng hơn.
“Bên cửa có dép mới, giặt rồi.”
Ở tầng một chỉ có phòng làm việc là đang sáng đèn, Liễu Chi Nhàn bèn bảo anh lên lầu đợi.
Khang Chiêu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Nghĩ tới việc sắp thân mật, con tim Liễu Chi Nhàn bỗng đập mạnh, cố làm vẻ bình tĩnh.
“Chút xíu nữa thôi, em không muốn để đến mai.”
Khang Chiêu xoa nhẹ cằm cô, “Anh đợi em.”
Liễu Chi Nhàn quay về trước bàn làm việc, rõ ràng có thể hiểu được mỗi con chữ viết trên danh sách, nhưng khi ghép chúng lại thì bỗng không hiểu gì.
Cô day huyệt thái dương, cố ý đợi một lúc lâu rồi mới rời khỏi văn phòng, ít nhiều có ý trừng phạt Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng đi lên lầu.
Sắp tới tháng năm, nhiệt độ ban ngày vẫn còn đọng làm bầu không khí trở nên oi bức.
Trong nhà không bật máy điều hòa, chỉ có tiếng quạt xoay vù vù.
Khang Chiêu ngồi bên mép giường, chống khuỷu tay lên đầu gối, điện thoại đặt một bên cắm sạc.
Cô đã âm thầm để ý ngay từ trong video lần trước, trên tay và cổ Khang Chiêu không có vết cháy nắng chỗ trắng chỗ đen, làn da rám nắng màu lúa mạch tạo nên một vẻ tự nhiên từ đầu tới chân.
Anh gập người, bụng tạo ra bóng mờ nhìn không rõ lắm, nhưng cô biết ở đó có cơ bụng sáu múi.
Tấm lưng rộng rãi cường tráng khiến cô liên tưởng đến một chú tuấn mã đang lao nhanh, bắp thịt linh hoạt mạnh mẽ, vừa đẹp lại quyến rũ.
Rãnh dưới xương sống như thác nước chảy xuống đầm sâu dưới thắt lưng, dụ người nghĩ miên man.
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.
Liễu Chi Nhàn trở tay đóng cửa, khẽ cười giễu, “Ngoan quá, này cũng đâu cần quần áo, sao không cởi quần luôn đi.”
Khang Chiêu đặt điện thoại xuống, “Đợi em ra tay.”
Liễu Chi Nhàn dừng lại bên bàn đọc sách, cách anh mấy bước.
Sườn xám điểm hoa tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, sắc màu trắng nõn ẩn hiện bên dưới chỗ tà xẻ, cô im lặng cúi người, hình giọt nước ở cổ áo tựa như một cái miệng nhỏ, muốn nói lên điều gì đó với anh.
Ngón tay mảnh dẻ quanh quẩn nơi tà xẻ, rồi như con rắn bạc lẻn vào trong sườn xám.
Đôi mắt hoa đào híp lại, ý cười lộ ra, vừa nguy hiểm lại đầy khiêu khích.
Liễu Chi Nhàn cười hờ nhìn anh.
Vạt váy được vén lên, cả chân tắm trong ánh đèn, hai vạt váy trước sau khẽ đung đưa, trong khe hở lộ ra một màu đen ren huyền bí.
Cô móc lấy hai đầu, ren đen như một lá cờ cầu hòa dần hạ xuống dọc cột cờ trắng sứ, hai màu đối lập của ren đen và trắng ngọc gây nên một tác động thị giác mạnh mẽ.
Vẻ mặt Khang Chiêu vừa trầm ngâm vừa mong đợi.
Liễu Chi Nhàn nâng chân lên, ren đen gặp giày cao gót tạo nên hình ảnh cực kỳ sắc sảo.
Cô khẽ nâng cằm, cười ngạo nghễ xoay người lại, mảnh vải nhỏ tựa như một lá cờ uy nghiêm.
Chớp mắt tiếp theo, cô kéo căng một đầu ra như ná cao su.
Rồi đột ngột cô buông tay, ren đen nảy lên người Khang Chiêu.
Khang Chiêu giơ tay đỡ lấy, vân vê, trên vải vẫn còn hơi ấm.
Liễu Chi Nhàn xoay người rảo bước vào phòng tắm, “Em muốn tắm trước.”
“Vội cái gì, lát nữa cũng tắm lại thôi.”
Khang Chiêu đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, chỉ còn lại bóng đen trên kính mờ.
Anh bỗng thấy vui vui, gõ cửa hai lần rồi xoay nắm tay cửa, “Mau lên đi.”
Câu cảnh báo như tụng kinh vang lên: “Sốt ruột sẽ không được ăn đậu hủ nóng.”
Thực ra hồi chiều khi từ vườn ươm về, Liễu Chi Nhàn đã tắm một lần.
Khi bạn trai bận rộn công việc, cô tìm được cách cân bằng khá hữu hiệu là dùng thời gian nghĩ về anh để ăn mặc đẹp hơn, bận rộn hơn.
Tắm xong xuôi, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, thắt lưng buộc lỏng.
Cô ngồi trước gương thực hiện công cuộc trang điểm cuối cùng.
Vốn cô định mặc sườn xám nhưng rồi lại sợ bị anh xé rách, vẫn là áo ngủ an toàn hơn, lại còn nhanh gọn.
Chỉ cần cô khẽ cúi người là sắc xuân thấp thoáng ở cổ áo sẽ hiện rõ mồn một.
Vừa mở cửa ra, Liễu Chi Nhàn rơi vào vòng tay đầy hơi thở nam giới.
Khang Chiêu cúi đầu cọ vào cô, như thể không đợi nổi, lại thể như mặc kệ tất cả, chỉ muốn đem nỗi nhớ nhung khi tạm chia tay tan vào giữa răng môi.
Liễu Chi Nhàn nếm được vị bạc hà thanh mát, anh chà xát người cô, để da thịt chạm vào nhau.
Liễu Chi Nhàn bắt đầu chê áo ngủ vướng víu, cô muốn được dán lên lồng ngực vững chãi của anh, như mùa đông mặc đồ cánh chui vào trong chăn ấm.
Bàn tay người đàn ông ấm áp, từ sau lưng chu du lên bờ vai, hổ khẩu của anh đi lên trên, nhẹ nhàng cố định cằm cô.
Bỗng Liễu Chi Nhàn bật cười, Khang Chiêu hồ nghi tựa vào trán cô.
“Xin lỗi… Nhưng anh làm thế, cứ như bóp cổ em, giống lần đầu đó.”
Khang Chiêu làm như xin chỉ dạy, “Như thế nào?”
Liễu Chi Nhàn cầm cổ tay anh, hướng dẫn lặp lại động tác vừa rồi.
“Thế này?” Khang Chiêu như đã hiểu ra, so với hồi nãy, lòng bàn tay mềm mại và cũng khiêu khích hơn. Đôi mắt trầm lặng, không có sự hài hước như xưa, trái lại còn nảy sinh sức mạnh áp chế.
Liễu Chi Nhàn bị giam cầm trong sức mạnh ấy, ngẩn ngơ nhìn anh, cổ họng khô rát.
Cô nuốt nước bọt, Khang Chiêu dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục đi lên.
Ngón cái nhẹ nhàng đồ theo môi cô, rồi anh bỗng đè tay xuống, đôi môi căng mọng tạo thành độ cong cứng đầu.
Liễu Chi Nhàn hé môi, ngón tay rục rịch.
Ánh mắt Khang Chiêu khẽ biến đổi, tính chiếm hữu của người đàn ông ập tới như vũ bão.
Lòng bàn tay thô ráp không chỉ dừng lại ở bộ phận giới hạn dưới ánh đèn mờ, kiêu ngạo muốn thăm dò vào trong áo lụa.
Liễu Chi Nhàn cũng đắm trong cơn mê khám phá dãy núi bên dưới ở sau lưng anh, kéo anh về phía mình, vô tình cố ý khiêu khích măng đá trong dãy núi.
Đương khi cả cơ thể cô được bao bọc bởi nhiệt độ mềm mại đến mức sắp tan chảy, bất thình lình điện thoại ở đầu giường đổ chuông.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Liễu Chi Nhàn lập tức hừ một tiếng, “Kệ nó…”
Có lẽ lờ mờ cảm nhận được mối nguy, Liễu Chi Nhàn càng trở nên ác ý, dứt khoát tháo dây nịt thắt lưng của anh ra.
Tiếng chuông quấy nhiễu khiến Liễu Chi Nhàn không khỏi buông anh ra, nổi giận nói, “Anh nghe máy đi.”
“…”
Khang Chiêu chửi thề, đi tới nhận điện thoại.
Áo ngủ bị kéo biến dạng, thân hình xuân sắc xộc xệch.
Liễu Chi Nhàn đi tới ôm anh từ phía sau, nhưng lại bị Khang Chiêu kéo tới trước, một tay bấm vào cô, tay kia trượt vào trong cổ áo, quấn chặt lấy cô.
Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu trừng mắt với anh, Khang Chiêu dùng mắt và tay đồng thời cảnh báo, đừng có giở trò. Cô lại coi như không thấy, cố ý sáp đến, như măng mọc ở khe đá sau cơn mưa, như mũi dao cứa vào rãnh cạn của quả đào.
Cô xấu xa chà xát lên xuống, bóc măng, bổ đào.
Khang Chiêu: “…”
Anh ngắt mạnh vào quả mọng bé nhỏ kia, muốn trị cô nghiêm chỉnh lại.
“Ở đâu?” Khang Chiêu nói vào điện thoại, trong ống nghe loáng thoáng có tiếng nói, hình như là giọng nam.
Liễu Chi Nhàn dừng lại, muốn rời khỏi vòng tay anh.
Khang Chiêu ngừng trêu, khép chặt cánh tay không để cô thoát, kê cằm lên đầu cô như trấn an.
“Hiểu rồi, tôi đang ở thôn Vân Hà, qua ngay đây.”
Vừa cúp máy, Liễu Chi Nhàn quay đầu sang, nét mặt ẩn chứa ba phần tức giận, bảy phần bất đắc dĩ, cười mắng: “Đi lẹ đi, khách làng chơi vô tình vô nghĩa.”
Khang Chiêu mặc quần áo vào, nghiến chặt răng: “Lần nào em tắm cũng dở chuyện, lần tới quyết sẽ khiến em ba ngày không tắm nổi.”
“… Anh có chắc mình làm được hai mươi phút không?”
“Không chắc, nhưng anh có thể làm em phải cầu xin anh tiến vào.”
“… Đồ lưu manh.”
Một chiếc gối bay tới, Khang Chiêu nhẹ nhàng chụp lấy đặt nó xuống giường, coi mình là chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Anh đã ăn mặc gọn gàng, trở lại làm cảnh sát lâm nghiệp nghiêm túc ngày thường, một tay vỗ lên tuyết đào đầy đặn, mơn trớn cằm cô để lại nhiệt độ cuối cùng.
Liễu Chi Nhàn gối tay, nhìn vào mắt anh khẽ bật cười, nửa là bất lực nửa là khiêu khích.
“Chờ anh vậy…”