Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 19




Mèo con về lại lồng, Khang Chiêu xối nước rửa tay cho Liễu Chi Nhàn, lấy chai cồn khử độc trong hộp y tế ra, cuối cùng chở cô đến bệnh viện trong huyện tiêm vắc-xin bệnh dại.
Còn cần tiêm thêm mấy mũi nữa, Khang Chiêu dự tính lên lịch hẹn tương ứng, đến lúc đó sẽ chở cô đi.
Nếu Liễu Chi Nhàn thể hiện không muốn nuôi nữa thì Khang Chiêu cũng hiểu thôi, anh sẽ đem mèo về.
Nhưng trên đường đi, ngoài vấn đề cần thiết ra thì Liễu Chi Nhàn không nói gì, biểu cảm vẫn bình thường.
Về đến nhà, Liễu Chi Nhàn mở lồng thả mèo con ra, con mèo đứng lên cũng chỉ lớn bằng nửa quả bưởi, lông xù, thực khó mà khiến người khác phòng bị.
Liễu Chi Nhàn ngồi trên ghế, còn chưa vẫy mèo con mà chú ta đã nhảy lên đầu gối cô, dụi mình vào ngực cô.
… Không lẽ tính chịu đòn nhận tội??
Liễu Chi Nhàn nhanh chóng quên đi chỗ đau, cứ chọc chọc vào cái đầu nhỏ của nó.
Bất thình lình mèo con ngáp dài, miệng há to như rắn, mùi hôi bốc lên.
Liễu Chi Nhàn bật cười, quay đầu đi, “Thối chết đi được.”
Mèo con lại vươn vai một cái, thân thể oằn xuống tạo thành hình chữ S, hai chân trước gác lên ngực Liễu Chi Nhàn.
Liễu Chi Nhàn: “Ha, mày làm gì vậy!”
Con mèo con cúi đầu cắn ngực, hai bàn chân trước lần lượt nhào nặn những phần mềm nhất như đang nhào bột, rồi nhắm mắt rên rỉ say sưa.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô vẫn không dám động tới nó, hai tay cứng đờ giữa không trung.
Khang Chiêu cầm gói đồ dùng cho mèo đến thì trông thấy cảnh tượng kỳ lạ ấy.
Liễu Chi Nhàn dở khóc dở cười: “… Nó, đang làm gì vậy?”
Khang Chiêu đặt gói đồ sang một bên, vỗ tay, mỉm cười thốt ra hai chữ.
“Nhào ti.”
Vành tai Liễu Chi Nhàn đỏ bừng.
… Sao, sao lại, nhục dục vậy chứ.
Khang Chiêu như đọc hiểu suy nghĩ của cô, “Là danh từ riêng, biểu hiện mèo con yêu mẹ, cô cứ thử tưởng tượng thời điểm mèo con bú sữa mẹ đi…”
Cần mát-xa ti của mèo mẹ để kích thích tiết sữa tốt hơn.
Dù là lời giải thích nghiêm túc tới đâu, thì khi ghép với gương mặt tuấn tú cùng âm thanh quyến rũ ấy là Liễu Chi Nhàn lại thất thần.
Khang Chiêu còn nói: “Nó đang hạ mình mát-xa cho cô đấy.”
Liễu Chi Nhàn sẵng giọng: “Tôi không cần nó mát-xa.”
—— Cũng chẳng nhìn xem là chọn vị trí nào, trường hợp nào!
Cô nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ nuôi nó béo tốt trắng múp.”
Không chỉ thế, cô còn đã nghĩ được cái tên cho mèo rồi, dùng nó đăng ký một tài khoản Weibo mới.
***
Mèo con trở thành người vận chuyển trữ tình cho Liễu Chi Nhàn.
Hễ cứ rảnh là cô lại chụp rất nhiều ảnh, chọn tấm thích hợp chế thành ảnh meme, từ động đến tĩnh đều có đủ, thỉnh thoảng dùng khi nói chuyện với Khang Chiêu.
Lâu lâu Khang Chiêu cũng gửi meme, có qua có lại.
Nhưng khi ở trong nhóm chat thì anh cực kỳ nghiêm túc, trầm mặc ít nói, ngay đến một dấu chấm câu cũng không thiếu.
Tài khoản Weibo mới lập cũng có cách dùng mới.
Cô đăng ảnh mèo lên Weibo, chế độ người xem chỉ có một mình Khang Chiêu.
Lúc Khang Chiêu vào núi cô sẽ cập nhật thường xuyên hơn, cảm giác xa cách đối thoại với anh trở nên mãnh liệt.
Người vừa về, cô lập tức gửi hết ảnh mèo cho anh, sau đó sẽ đăng Weibo sau.
Chuyển giao mùa thu đông, Liễu Chi Nhàn đã mua một chiếc mũ len yêu thích bấy lâu, chụp một tấm tự sướng đặt làm ảnh chân dung.
Nhìn lui nhìn tới, thích đến mức cứ cầm nó mãi, cuối cùng đội cho mèo rồi chụp thêm tấm nữa.
Mèo mới được hơn ba tháng, đầu vẫn quá nhỏ so với mũ dành cho người đội, thế là toàn bộ mình nó lọt thỏm vào trong mũ.
Liễu Chi Nhàn chụp rất lâu, đến khi sợ mèo cào xước len thì mới thôi, cuối cùng chọn ra một tấm gần giống ảnh chân dung của mình nhất.
Liễu Chi Nhàn cập nhật ảnh chân dung Weibo.
Khang Chiêu lại vào núi.
Khí trời trở lạnh, nhiệt độ sáng tối trong núi chênh lệch rất lớn, vì vậy cũng cần đem theo nhiều đồ đạc hơn.
Liễu Chi Nhàn đã thấy túi leo núi của hội Khang Chiêu, đựng nhiều đồ tới mức căng phồng, thế mà bọn họ còn phải đeo nó để băng đèo vượt núi.
Thái Viện Viện nửa trêu nửa xót, “Dù gì sau này cũng phải cõng cô dâu xuống lầu, coi như luyện tập trước.”
Đại Chí nói: “Cô dâu còn nặng hơn đấy nhiều.”
Kết quả tất nhiên là bị đánh một trận.
Bước vào tháng Mười một, tiền gửi ngân hàng của Liễu Chi Nhàn đang ở mức báo động.
Tuy cô không đến mức xài tiền phung phí, nhưng chỉ vừa đi làm một năm, số tiền tiết kiệm được rất ít.
Đợt trước vì Liễu Tân Giác nằm viện nên Liễu Chi Nhàn đã ứng trước một khoản, tiền bảo hiểm hoàn trả được cô gửi vào tài khoản của Liễu Tân Giác, về sau cô cãi nhau với nhà, thế là khoản cứu tế trong dự trù đã “không cánh mà bay”.
Đợt thanh toán đơn hàng cuối cùng của công ty chỉ có thể về sau Tết Dương lịch, áp lực không có thu nhập cố định gần nửa năm nay càng đè nặng.
***
Khi số tiền trong thẻ ngân hàng của Liễu Chi Nhàn đang bị đe dọa, Khang Chiêu trở về.
Anh gửi cho cô tấm ảnh mèo.
Lúc anh vào núi, Liễu Chi Nhàn đã chụp tấm ảnh mũ đè thấp cho mèo, mèo con chỉ lộ mỗi mũi và miệng, cằm hơi ngước lên trông như một quả bóng.
Hình như trong ấn tượng Liễu Chi Nhàn chưa gửi ảnh cho anh bao giờ.
Lại có thêm một tấm ảnh bé bé dài dài.
Liễu Chi Nhàn bấm mở ra, là hình mờ của Weibo mèo con.
@Tiện Miu Khang Tiểu Chiêu Không Tới 30 Cân Không Đổi Tên
Liễu Chi Nhàn: “…”
Thanh niên nghiêm túc lại còn biết cắt ảnh nữa cơ đấy*.
(*Mỗi khi đăng ảnh lên Weibo thì ở dưới tấm ảnh sẽ tự động thêm hình mờ (hay watermark) tên tài khoản người sử dụng, trong trường hợp này là Khang Chiêu đã cắt nhỏ phần hình mờ trong tấm ảnh mà Liễu Chi Nhàn đã đăng lên Weibo.)
Liễu Chi Nhàn giả chết, quay lại Weibo của mình, thấy số người theo dõi đã tăng +1, có hơn 27 thông báo lượt thích bài viết, trùng hợp tương đương với số bài đã đăng.
Một tài khoản ba không “không ảnh đại diện, không biệt danh, không trạng thái” bấm thích từng bài một.
Cô bấm vào xem, thế mà lại theo dõi rất nhiều người.
Bỗng có thêm một tin nhắn mới.
Đến từ hội viên Sina, thông báo cô đã trở thành hội viên thường niên nổi bật.
Hả, không lẽ bỏ tiền cho cô đổi tên?*
(*Người dùng Weibo không phải là hội viên chỉ có thể được đổi tên mỗi năm một lần; còn nếu là thành viên cấp 7 hoặc hội viên thường niên thì được đổi 5 lần mỗi năm.)
Liễu Chi Nhàn cắt bức ảnh có hình mờ thành những bức nhỏ hơn, gửi lại cho Khang Chiêu.
Không Tới 30 Cân Không Đổi Tên
Không Đổi Tên
Không Đổi
Không
Khang Chiêu trả lời: Tiếp tục cập nhật.
Cô quay trở lại Weibo, theo dõi lại tài khoản ba không kia.
Cheese Không Ngọt: Sao anh phát hiện ra tôi??
Khang Chiêu: Bạn chung.
Cheese Không Ngọt: …
Khang Chiêu: Gửi ảnh gốc cho tôi.
Liễu Chi Nhàn nghe lời gửi sang.
Một lúc sau, ảnh chân dung bàn tay vạn năm không đổi ở bên trái khung chat đã biến thành hình ảnh cô vừa gửi.
Thoạt nhìn trông như ảnh chân dung đôi, ngay cả góc độ của hàng chữ trên vành mũ cũng giống hệt nhau.
Liễu Chi Nhàn bấm vào ảnh, nhìn đi nhìn lại.
Người dùng nó đã đặt cho bức ảnh một ý nghĩa mới toanh, dường như đến chính cô đã không còn nhận ra bức ảnh này nữa.
Bỗng không biết phải nói chuyện tiếp thế nào, không nói thì có vẻ lạnh nhạt, mà nói thì có vẻ mập mờ.
Vừa lúng túng lại vừa kích thích.
Nếu không có tin nhắn mới ở góc trên bên trái, sợ là Liễu Chi Nhàn không biết phải rời khỏi hộp trò chuyện như thế nào.
Hùng Dật Châu gửi một tấm ảnh chụp màn hình, nguyên hình không cắt xén.
Ba người theo thứ tự từ trên xuống dưới là: Khang Mạn Ni, Liễu Chi Nhàn, Khang Chiêu.
Ảnh chân dung của người thứ hai và thứ ba trông không khác gì cặp đôi.
Không rõ dòng tin nhắn trong hộp đối thoại được ghim lên đầu là của Khang Mạn Ni hay là của cậu: Tôi đã sớm cảm thấy hai người họ có gian tình mà
Hùng Dật Châu gửi thêm biểu tượng cảm xúc “tiếng thét”.
Liễu Chi Nhàn kéo vành tai đã đỏ ửng, trả lời: Thì ra người cậu ghim lên đầu lại là Ni Ni
Cô trả ngược biểu tượng cảm xúc lại cho cậu.
Hùng Dật Châu nhắn liền ba tin:
Đúng thế, chị bị em đuổi ra khỏi danh sách ghim rồi
Ai bảo chị sắp thoát ế
Còn không cho phép đám ế bọn em ôm nhau sưởi ấm à
Cheese Không Ngọt: Ờ, thế hai đứa ôm nhau đi
Hùng Dật Châu: Đỏ mặt.jpg
Tuy Khang Chiêu không phản đối tên mèo, nhưng cái tên “Khang Tiểu Chiêu” không còn xuất hiện trong đoạn chat giữa hai người nữa, Liễu Chi Nhàn như đi đường vòng lại bày tỏ phí công, cuối cùng nhận được lại là dấu hiệu friendzone.
Chán nản mấy hôm, Liễu Chi Nhàn đưa mèo đến đồn cảnh sát, cô cần về thành phố hai ngày.
Hùng Dật Châu vừa vuốt mèo vừa lải nhải: “Ôi miu miu đáng thương, mẹ con muốn vứt bỏ con rồi kìa.”
Đã cùng đường bí lối thì lấy đâu ra kinh phí.
Liễu Chi Nhàn nửa đổi chủ đề, nửa giải thích cho mình: “Chị có công chuyện.”
Khang Mạn Ni cũng đang ở đây, nói với giọng giống thế, “Ôi bé ngoan, để dì đem con đi chơi, đồ hộp của mều đều có cả. Chỉ có thứ con không ngờ chứ không có gì con không ăn được.”
Hùng Dật Châu ngơ ngác, “Sao bà lại thành dì của nó rồi?”
Khang Mạn Ni: “Tôi gọi mẹ nó là chị A Nhàn còn gì!”
Bỗng Khang Chiêu giơ tay xách con mèo từ trong tay Hùng Dật Châu, “Con trai ngoan.”
Hùng Dật Châu trợn trắng mắt: Quỷ quái gì thế này.
Khang Mạn Ni: Được rồi tôi sai rồi, không phải dì mà là cô.
Liễu Chi Nhàn máy móc lấy ra mấy thứ đồ dùng, thức ăn cho mèo đóng hộp, lược chải lông cho mèo và thậm chí cả một cây lăn.
Khang Chiêu đặt mèo xuống, cầm cây lăn nhìn mấy lần.
“Quần áo tối màu dễ dính lông.”
Liễu Chi Nhàn chỉ vào bộ đồng phục cảnh sát màu lam trên người Khang Chiêu, đúng như dự đoán, vạt trước đã dính mấy sợi lông mèo màu trắng.
Khang Chiêu dùng cây lăn lăn mấy cái, trước ngực sạch sẽ trở lại, lại còn quay sang lăn cho Hùng Dật Châu.
Hùng Dật Châu cúi đầu nhìn, cầm cây lăn lăn khắp ngõ ngách như ghiền tới nơi.
“Thứ này dùng hay quá!”
“Dùng xong thì để trên bàn anh.” Khang Chiêu vẫy tay, “Con trai lại đây, cho con khui hộp.”
“…”
Hùng Dật Châu đột nhiên có cảm giác số mệnh, tương lai khả năng cao sẽ không nhìn thấy cây lăn này nữa.
Thế là dứt khoát lăn trước lăn sau.
Hùng Dật Châu hỏi: “Anh Tiểu Chiêu, con mèo này tên gì?”
Khang Chiêu đang khui hộp, “Hỏi chị cậu ấy.”
Hùng Dật Châu quay sang chớp mắt với Liễu Chi Nhàn.
Liễu Chi Nhàn: “Tên… Quất Tọa, Quất trong cam quất.”
Hùng Dật Châu: “Cục tọa??”*
(*Quất Tọa và cục tọa là từ đồng âm, cục tọa còn có nghĩa là cục trưởng.)
Liễu Chi Nhàn: “Em xem, nó là mèo vàng.”
Hùng Dật Châu khoanh tay, trầm ngâm gật đầu, “Có tiền đồ.”
Khang Chiêu nói: “Được lắm, con trai cũng trèo lên đầu tôi rồi.”
Liễu Chi Nhàn: “… Hậu sinh khả úy mà.”
Khang Mạn Ni: “Cô chủ Nhàn nói đúng, mèo thường trèo chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp.”
Khang Mạn Ni chỉ vào mèo rồi nói với Hùng Dật Châu: “Sau này ông thấy nó thì phải gọi ‘lãnh đạo’, không được kêu meo meo miu miu bậy bạ nữa.”
Hùng Dật Châu nghĩ ngợi, “Không đúng, rõ ràng tôi là cậu của nó.”
Nói xong lại càng thấy không đúng, thế chẳng phải gián tiếp tuyên bố mình là em vợ của cấp trên trực tiếp, đồn trưởng Khang à?!
Hùng Dật Châu lại nhìn sang chị cậu, vẻ mặt quái gở.
Khang Mạn Ni nháy mắt, chọc khuỷu tay vào cậu.
Lon đập vào mâm sứ, kêu cái *keng*.
Khang Chiêu ngước mắt cười, nói: “Tùy chị cậu, gọi gì cũng được.”
Một câu hai nghĩa lại còn mờ ám, Liễu Chi Nhàn chẳng biết phải tiếp lời thế nào, bèn lấy cớ rời đi.
Khang Mạn Ni gọi cô lại đợi mình với, rồi sau đó đi rửa tay, cuối cùng vừa lấy hộp kem dưỡng ra vừa đi về cùng.
Hùng Dật Châu kêu lên, “Bà cũng dùng kem dưỡng tay của hiệu này à!”
Khang Mạn Ni xoa tay, cười cảm kích với Liễu Chi Nhàn, “Đúng thế, cô chủ Nhàn tặng tôi đấy!”
Hùng Dật Châu nói: “Chị ấy cũng cho tôi một hộp, Phàn Kha cũng có!”
Khang Mạn Ni: “Viện Viện cũng có! —— Anh, anh có nhận được không?”
Khang Chiêu đứng dậy, nhìn lướt qua Liễu Chi Nhàn với thâm ý, cô gái cúi đầu nhổ lông mèo dính trên tay áo, mái tóc đen óng ả bóng mượt, khiến người ta vô thức muốn vuốt ve.
“Có, nắng cũng tỏa đến.”
Chẳng những tỏa đến mà anh còn ở phía đông của sa mạc Sahara, nơi có nhiều ánh nắng mặt trời nhất.
Hũ của anh to gấp đôi hũ trong tay Khang Mạn Ni.
***
Liễu Chi Nhàn không về nhà mà đến thẳng nhà trọ của Hi San San.
Sau khi cãi nhau với người nhà, Hi San San đã đánh cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng, cũng gọi phòng ngủ phụ là “phòng của mày”.
Liễu Chi Nhàn đến từ sớm, mới ngồi chưa nóng ghế đã xách túi giấy rón rén đi ra ngoài, Hi San San vẫn chưa dậy.
Không lâu sau khi đến quán trà sữa trong trung tâm thương mại, hai phụ nữ trẻ kéo ghế ra ngồi đối diện với cô, một người búi cao tóc và một người tóc ngắn.
Người búi tóc nom rất quen, Liễu Chi Nhàn ngẩn ra trong thoáng chốc, khuôn mặt xinh xắn đó trùng khớp với một cái tên và danh tính: Lý Kinh Mạn, bạn gái cũ của Khang Chiêu.
Không rõ có phải Lý Kinh Mạn cũng nhận ra cô hay không, ánh mắt dò xét âm thầm quan sát.
Hi San San cũng thường mang ánh mắt tương tự khi đối mặt với những đối thủ ngang ngửa, Liễu Chi Nhàn đã quá quen.
Cô gái tóc ngắn chỉ vào điện thoại, “Tôi vừa gọi điện cho cô đấy, có đem theo đồ không?”
May mà chỉ là thỏa thuận mua bán.
Liễu Chi Nhàn trưng ra thái độ như mỗi lần đi gặp khách hàng với Phàn Kha, vừa lịch sự nhưng không quá thân mật, “Cô nhìn xem.”
Nói rồi, cô đặt một chiếc túi có lớp giấy nilon bọc kín miệng túi lên bàn.
Cô gái tóc ngắn nói với Lý Kinh Mạn: “Chị, chị là chuyện gia, nhìn giúp em xem có phải là hàng hiệu không.”
Đấy là chiếc túi xách đầu tiên Liễu Chi Nhàn mua sau khi tốt nghiệp, cũng là chiếc duy nhất có giá tiền vượt quá năm con số, được giữ gìn cẩn thận, nay bán giảm giá 20%.
Cô xem nó là “túi chiến”, đã từng xách nó đến quầy bar rồi gặp phải Khang Chiêu, ngay cả khi gặp tai nạn cũng nghĩ đến nó đầu tiên.
Nay lại nằm trên thớt để bạn gái cũ của Khang Chiêu kiểm tra.
Lý Kinh Mạn kiểm tra trong ngoài một lúc lâu, im lặng.
Cô gái tóc ngắn nóng lòng giục, “Sao thế chị, có được không?”
Lý Kinh Mạn nói: “Có biên lai không?”
Liễu Chi Nhàn lập tức lấy ra, cô rất trân trọng những vật có giá trị, cho nên giữ nguyên vẹn mọi thứ có liên quan đến nó.
Lý Kinh Mạn lại nghiên cứu một hồi.
Đáng nhẽ Liễu Chi Nhàn nên nói gì đó để tăng độ tin cậy của chiếc túi hàng hiệu.
Nhưng cô chẳng hề lên tiếng.
Không muốn nói gì cả.
Cô gái tóc ngắn lại giục tiếp, Lý Kinh Mạn phớt lờ.
Có tiếng sột soạt dưới bàn, cô gái tóc ngắn bỗng chấn động.
Cô nhìn xung quanh, lặng lẽ rung chân.
Đột nhiên, khuôn mặt của cô gái tóc ngắn sửng sốt, tầm mắt cố định ở một hướng.
Sau đó xán đến bên tai Lý Kinh Mạn, thì thầm với âm lượng không quá nhỏ.
“Đó không phải là bạn trai cũ của chị à, bên cạnh là ai thế, mẹ anh ta hả?”
Liễu Chi Nhàn nghiêng đầu, bên ngoài hàng rào cao nửa người, Khang Chiêu đang đi dạo cùng một người phụ nữ trung niên, cầm trên tay vài túi giấy mua sắm.
Khang Chiêu vừa quay đầu lại nói chuyện với người phụ nữ trung niên, vô tình liếc mắt trông thấy cảnh bên này.
Lý Kinh Mạn lập tức đặt tờ biên lai xuống, cầm chiếc túi mới có cùng nhãn hiệu ở trên đùi rồi đứng dậy.
“Đừng lấy nó nữa, không phải hàng hiệu, like auth thôi.”
Nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
“Hả?!” Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên, hết nhìn chiếc túi bị vứt lên bàn rồi lại nhìn bóng người rời đi vội vã, sau đó cũng đứng dậy chạy đi như gió.
“Chào dì Khổng!” Lý Kinh Mạn dừng bước cạnh người phụ nữ trung niên, cười tươi chào nói, “Gặp dì ở đây đúng là tình cờ.”
Khổng Mân đẩy mắt kính, toát lên vẻ thanh lịch học thức.
“Ồ, không phải là Mạn Mạn đây sao? Đi dạo phố với bạn hả?”
Cô gái tóc ngắn lịch sự lên tiếng “chào dì”.
Lý Kinh Mạn liếc mắt nhìn chỗ vừa ngồi.
Liễu Chi Nhàn bọc lại chiếc túi xách của mình bằng màng nhựa, cúi xuống bỏ nó vào túi giấy bên cạnh chân.
Sau đó cầm ly trà sữa còn một nửa lên, xách túi giấy rời đi.
Sống lưng ưỡn thẳng, dáng đi thanh thoát, khiến những người khác phái ở bàn bên cạnh vô tình cố ý ngẩng đầu ngó nhìn.