Cánh đàn ông trên khán đài lần lượt đứng dậy, chuẩn bị đi ăn cùng nhau.
Liễu Chi Nhàn lấy cớ chỉ có mình cô là nữ nên từ chối lời mời của Khang Chiêu.
Rửa tay xong, Liễu Chi Nhàn lấy túi giấy ở trong túi xách ra, bỏ điện thoại và đồng hồ của anh vào rồi đem trả.
Khang Chiêu mở ra nhìn, đoạn lấy làm ngạc nhiên, cầm hộp kem dưỡng tay lên.
“… Thu đông trời hanh khô, chắc là anh sẽ cần.”
Liễu Chi Nhàn hết vuốt tóc rồi lại quấn lọn tóc bên tai, cuối cùng buông ra, hai tay xuôi thẳng.
Hội đàn ông đã khoác vai nhau đi trước.
Hùng Dật Châu ngoái đầu kêu: “Anh Tiểu Chiêu, bọn em đi trước nhá, không kịp thì em gói đem về cho anh.”
Đám đông cười phá lên.
Phàn Kha cũng ngoái nhìn.
Có vẻ như vừa nãy Khang Chiêu muốn nói gì đó nhưng lại bị ngắt lời, Liễu Chi Nhàn nói trước:
“Nè anh, đi nhanh lên.”
Khang Chiêu thả hộp kem vào trong túi, “Đi thôi.”
“Tôi đã bảo là không ăn mà…”
“Thì đi ra khỏi trường.”
“…”
Con đường chính mấy chục mét rợp bóng hàng cây, côn trùng vang râm ran lúc thanh lúc chìm.
Trên đường đi gặp phải vài giáo viên có quen biết, Khang Chiêu gật đầu chào hỏi.
Lại có hai cô học trò đi ngang qua, cũng gật đầu theo quán tính, vậy mà bọn họ lại đáp “chào thầy ạ”.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Không nỡ làm lơ các em học sinh, Liễu Chi Nhàn đáp lại một tiếng.
Khang Chiêu bỗng mở miệng, “Không chạy nhanh lên, sắp trễ giờ rồi đấy.”
Quả nhiên hai cô bé kéo tay chạy đi, tiếng nói chuyện mơ hồ vọng lại.
“Thầy giáo mới hả, sao mình chưa gặp bao giờ.”
“Không biết dạy gì nữa, đẹp trai thật.”
Liễu Chi Nhàn đi tới chiếc Chevrolet đậu ven đường, Khang Chiêu nói: “Tạm biệt cô giáo Liễu.”
“…”
Liễu Chi Nhàn ngồi vào xe rồi hạ cửa kính xuống, cũng làm mặt dữ: “Còn không mau lên, sắp trễ rồi đấy.”
Khang Chiêu cười dặn nhớ chú ý an toàn, rồi cầm chiếc túi đuổi theo cánh đàn ông đi trước.
Liễu Chi Nhàn chậm chạp khởi động xe, sực nhớ Khang Chiêu chưa nói “cám ơn”, không biết là do không thích hay là đã coi cô là người thân…
Liễu Chi Nhàn lái xe về thôn Văn Hà. Tiện tay vén tóc mái ra sau tai, chợt cảm thấy ngón trỏ như không thuộc về mình, trên đó vẫn lưu lại cảm giác thoang thoảng lúc cầm.
Liễu Chi Nhàn ngồi trong bóng tối mỉm cười, quay về ngôi nhà không một bóng người.
Sau chín giờ, có tiếng bật đèn ở dưới lầu.
Liễu Chi Nhàn đi đến cửa sổ phòng bên nhìn, thì ra là Hùng Dật Châu chở Phàn Kha.
Cô đi dép lê chạy xuống lầu, Phàn Kha đã mở cửa ra.
Hùng Dật Châu giơ chiếc túi trong tay lên, “Chị, em đoán chị chưa ngủ nên đem đồ ăn đêm cho chị đây.”
Tối nay Liễu Chi Nhàn chỉ ăn bánh quy lót dạ nên giờ rất đói, cô vội nhận lấy mở ra đặt lên bàn trà.
Sợi phở nhúng trong nước canh ấm, trong túi còn có một chai sữa chua quen thuộc.
Liễu Chi Nhàn mở sữa chua uống trước, “Giỏi, còn nhớ chị thích ăn gì kia à.”
Hùng Dật Châu thuận miệng đáp: “Anh Tiểu Chiêu bỏ vào đấy.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Phàn Kha ngâm nga câu hát mơ hồ, cười cười ngã vật ra ghế sô pha dài.
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Uống bao nhiêu thế?”
Phàn Kha không muốn trả lời, Hùng Dật Châu đáp thay: “Tóm lại là không ít, anh ấy muốn về huyện nhưng không có ai chở về, em bèn đưa ảnh tới đây.”
Hùng Dật Châu dặn dò mấy câu rồi lái xe rời đi.
Liễu Chi Nhàn ăn phở, thỉnh thoảng uống sữa chua.
Phàn Kha vòng tay trở mình, híp mắt cười nhìn cô.
Nếu không phải con người anh vốn chính trực, thì gương mặt đỏ gay lúc này trông chẳng khác gì một gã lưu manh.
Phàn Kha nói: “Con người Khang Chiêu thú vị đấy, ha ha ha.”
Liễu Chi Nhàn ngoái đầu nhìn đồ thần kinh kia.
Phàn Kha nói tiếp, “Cũng có hứng thú với cậu…”
“…”
Liễu Chi Nhàn dừng đũa, chờ mãi mà không thấy nói tiếp, nhìn Phàn Kha thì thấy hắn ta đã ngáy từ bao giờ.
Cô gọi liền ba tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước mà vẫn không phản ứng.
Liễu Chi Nhàn dọn dẹp đồ ăn thừa, đắp cho Phàn Kha áo khoác mà nông dân trồng hoa để lại rồi lên lầu đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy thì đã chẳng thấy bóng dáng Phàn Kha đâu, chiếc áo khoác cũng đã được treo về chỗ cũ.
Ăn trưa xong, Khang Chiêu gọi Liễu Chi Nhàn đến xem mèo.
Chú mèo con được nuôi trong chiếc lồng màu hồng, bên trong có lót chăn và bồn cát mèo.
Lồng đặt ở văn phòng công cộng, cảnh sát trong đồn thay phiên chăm sóc nó.
Khang Chiêu vừa vào cửa, hai đồng chí cảnh sát trẻ tuổi đang ở trong phòng nở nụ cười mờ ám, lấy cớ rời đi.
Liễu Chi Nhàn ngồi cạnh lồng mèo lập tức thẳng lưng dậy, bất chợt Khang Chiêu nâng nhẹ cằm cô, cũng giống với những lần trước đó, bụng ngón tay khô ráp nhưng lại ấm áp, ánh mắt hững hờ lẫn khiêu khích.
Khác với trước đây là lần này có mùi thơm phảng phất, giống như mùi kem bôi trên tay cô.
Liễu Chi Nhàn còn chưa kịp nhận dạng thì nhiệt độ đã biến mất, mùi hương thoảng lửng lỡ giữa không trung.
Khang Chiêu hỏi: “Thơm không?”
Liễu Chi Nhàn chun mũi, “Tôi đã chọn thì đương nhiên thơm rồi.”
Nhìn kỹ, làn da của bàn tay đẹp ấy có vẻ mềm mại hơn, có lẽ nếu được anh bao bọc thì sẽ càng ấm hơn.
Khang Chiêu ừ một tiếng, “Cũng giống cô.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ không thoa…”
Khang Chiêu đáp: “Có người tặng, sao tôi lại không cần.”
Liễu Chi Nhàn bật cười, đúng lúc này mèo con trong lồng kêu meo meo, Khang Chiêu bế nó ra cho cô, bắt đầu đút sữa dê.
Liễu Chi Nhàn bế bằng hai tay, mèo con lăn thật mạnh như không xương, móng vuốt gầy guộc duỗi ra khép lại như một con nhện trắng khiến cô không dám dùng sức.
“Tôi sợ siết nó quá…”
Khang Chiêu rút ống tiêm, nửa cười nửa không: “Là cô thì đúng là có thể.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
“Trở ngược lại, uống sữa nào.” Liễu Chi Nhàn điều chỉnh tư thế cho mèo con xong, Khang Chiêu nhét ống tiêm vào tay cô, “Cô thử đi.”
Liễu Chi Nhàn dùng một tay đỡ mèo con, vô cùng cẩn thận đẩy ống tiêm.
Mèo con chụp ống tiêm mút chùn chụt, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong một ống.
Liễu Chi Nhàn: “Có vẻ cũng đơn giản nhỉ.”
Khang Chiêu nói: “Đút sữa thôi mà, có gì khó.”
Uống xong ba ống như thế, mèo con lại cuộn tròn đi ngủ.
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Là đực hay cái thế?”
Khang Chiêu vừa dọn dẹp vừa đáp: “Đực.”
“Sao anh biết?”
Khang Chiêu lau khô tay, giữ lưng mèo con rồi ấn nhẹ phần đuôi xuống.
“Thấy hột đậu nhỏ chưa?”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu lại nói: “Đợi lớn lên xíu nữa, biến thành lục lạc lông là cô sẽ hiểu.”
Sao cô lại hỏi cái vấn đề này chứ.
Nhưng đối phương chẳng có vẻ gì lúng túng, chất giọng nghiêm túc như đang thảo luận vấn đề học thuật.
Liễu Chi Nhàn chọc vào bụng mèo con: “Lớn lên cũng đừng có thành mèo khốn đấy.”
Khang Chiêu: “Đến lúc đó đưa nó đi triệt sản.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Chiêu giải thích không ít, tựu chung là giảm can thiệp hormone sinh dục có lợi cho sức khỏe của nó.
Ấn tượng về việc nuôi mèo của Liễu Chi Nhàn chỉ dừng lại ở con mèo nhà được ông ngoại nuôi thả hồi bé, cô nghe mà sững sờ, nhất thời không tiếp nhận nổi, cũng không biết nói gì.
Khang Chiêu cũng không bắt cô phải đồng ý, chỉ nói: “Cứ nuôi trước đi.”
***
Trong khoảng thời gian rảnh bên ngoài công việc, Liễu Chi Nhàn liên tục làm công tác chuẩn bị để đón mèo con về, xem không ít bài viết chia sẻ kinh nghiệm nuôi mèo.
Khang Chiêu nói là do anh nhận nuôi nên việc ăn uống của nó anh sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng Liễu Chi Nhàn vẫn sốt sắng mua không ít đồ dùng cho mèo.
Nội dung trò chuyện bỗng nhiều lên.
Thỉnh thoảng cô hỏi Khang Chiêu:
Ổ mèo này thế nào, mùa đông chắc hẳn ấm lắm;
Gậy trêu mèo này thì sao, liệu nó có thích chơi không;
Có cần chuẩn bị một hũ bạc hà mèo gây phê không, thỉnh thoảng cho nó ngửi…
Khang Chiêu trả lời từng câu một:
Ổ mèo rất đẹp, nhưng mùa đông nó thích lên giường ngủ với người hơn;
Gậy đồ chơi đàn hồi được đấy, chuẩn bị thêm nhiều đầu cần câu đi, lông gà dễ bị nhổ rụng;
Cũng chuẩn bị kem mượt lông nữa, còn bạc hà mèo thì cô có thể chọn loại mình thích;
Đừng quên cây lăn lông mèo, quần áo tối màu càng dễ dính lông.
Có lúc trả lời ngay, có lúc đang nói chuyện thì biến mất mấy tiếng, sau đó mới nói tiếp.
Liễu Chi Nhàn hí hoáy sửa soạn, còn hưng phấn hơn cả bà mẹ tương lai đang chuẩn bị gói đồ đi sinh.
Khang Chiêu đề nghị chớ nuôi thả, đầu tiên là dễ chạy mất, thứ hai là mèo sau khi triệt sản cũng hay bị ăn hiếp.
Liễu Chi Nhàn định giới hạn hoạt động ở vườn ươm, mảnh đất mấy chục mẫu cũng đủ để nó tung hoành ngang dọc.
Cô bắt đầu kiểm tra hàng rào, đảm bảo không có lỗ hổng lớn nào để nó có thể thoát ra ngoài.
Đang kiểm tra giữa chừng, mấy người nông dân trồng hoa phụ trách bón phân tranh thủ trò chuyện vu vơ, lời nói vô tình lọt vào tai cô.
“Tôi nghe người ta nói cô ấy rất thân với Tiểu Chiêu, thường xuyên thấy cổ ngồi xe của cậu ấy, còn tới đồn tìm người nữa.”
“Tiểu Chiêu? Là Tiểu Chiêu nhà Thụ Dương hả?”
“Không phải cậu ấy thì là ai vào đây nữa, trấn Nam Ưng có bao nhiêu Tiểu Chiêu đâu, cô đúng là già rồi lẩm cẩm.”
“Không phải cổ đang cặp với anh chủ sao? Tối qua anh chủ còn ở đây, sáng nay tôi thấy ảnh đi ra từ chỗ này mà.”
“Ai bảo người ta đẹp, có vốn liếng mà. Tôi mà có được cái mã ấy, đừng nói hai người, đến năm sáu bảy tám người cùng chơi luôn.”
“Không chừng còn được cho tiền…”
Tiếng cười trộm phát ra.
Hầu hết nông dân trồng hoa đều những người phụ nữ ở lại quê, cuối cùng có ngày cuộc sống khô khan đã được thêm vào hương liệu mạnh mẽ, càng nói càng quá đáng.
Đối mặt với những cây con lặng im, Liễu Chi Nhàn có đến cả trăm cách để “thuần hóa” chúng, nhưng trước những mối quan hệ phức tạp của con người thì cô lại tỏ ra rụt rè. Cô nghe thấy gần hết, nhưng chỉ quay người bỏ đi không nói một lời.
***
Phàn Kha vẫn thường xuyên chạy đi chạy về trấn Nam Ưng, chỉ chơi bóng rổ và ăn bữa cơm mà đã nhanh chóng trở thành khách quen ở trấn trên.
Anh không ở qua đêm trong nhà mới lần nào nữa, thực tế Phàn Kha cũng chưa từng đặt chân lên tầng hai.
Cứ đến tết trùng cửu là công tác phòng chống cháy rừng lại bận rộn, cùng với việc bắt đầu đợt hộ tống chim di cư hàng năm vào mùa thu và mùa đông, Liễu Chi Nhàn có được lý do hoàn hảo để tránh bị nghi ngờ, cô không đi tìm Khang Chiêu nữa.
Phàn Kha đã đàm phán thành công mấy đơn hàng, đến trấn Nam Ưng tìm Liễu Chi Nhàn ăn mừng.
Liễu Chi Nhàn vừa xuống lầu được mấy bước thì nghe thấy tiếng anh nói chuyện ở trong vườn.
Đã đến giờ tan ca, mấy cô nông dân trồng hoa lấm bụi ra về, ai oán liếc Liễu Chi Nhàn.
“Cậu mới nói gì với họ vậy?”
Liễu Chi Nhàn đoán được một hai, nhưng vẫn không khỏi tò mò.
Phàn Kha nói: “Tôi nói là bọn họ chưa bão hòa với công việc, tưởng giống ở nhà chăm con hay sao mà tụ tập nói chuyện.”
Bỗng chốc cô không biết tiếp lời thế nào.
Phàn Kha lại bảo: “Trong thôn toàn mấy người nhiều chuyện, nghe được lời tầm phào gì cũng đừng để ý. Cậu cũng là chủ, lúc cần thiết phải dùng khí thế của bà chủ để ra oai với bọn họ.”
Đúng là trước đó cô đã bỏ lỡ cơ hội khiển trách.
“Miệng mọc trên người bọn họ…”
“Nhưng bọn họ dám ngang ngược trên địa bàn của chúng ta.”
Liễu Chi Nhàn chưa bao giờ thấy Phàn Kha nghiêm túc đến vậy, đang định khiêm tốn học tập thì bỗng đối phương đổi đề tài.
Phàn Kha trêu: “Tạo tin đồn giữa tôi với cậu chẳng qua là muốn tôi chết không được tử tế, rõ ràng theo đuổi cậu là Khang Chiêu kia mà. Ngộ nhỡ anh ta tin vào tin đồn mà rút lui thì sao?”
“… Cậu đúng là còn lắm lời hơn người ta, đồ quỷ.”
Phàn Kha cũng chẳng phủ nhận, mặt dày nói: “Thật mà, giờ ai ai cũng bảo thế, nói Khang Chiêu đang theo đuổi cậu.”
Liễu Chi Nhàn rất muốn hỏi anh nhận thấy điều đó từ đâu, nhưng lời đến bên mép lại hóa thành hai chữ: “Thần kinh.”
Phàn Kha nói: “Khang Chiêu có nguồn tài nguyên phong phú, cậu phải hợp lý lợi dụng… à không, ý tôi là ứng dụng, sử dụng.”
“Hiến thân vì sự nghiệp?”
Phàn Kha nghiêm túc như muốn thức tỉnh cô: “Tôi thấy mỗi lần cậu ở chung với anh ta là lại vui vẻ không khác gì cô ngốc cả.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
***
Cuối tháng, người theo đuổi cô trong truyền thuyết ngược nắng hoàng hôn tiến đến, trong ngực là tín “miêu” định ước đầy khả nghi.
Cứ hai ba hôm là Khang Chiêu lại đăng video về mèo con, nhưng Liễu Chi Nhàn vẫn ngạc nhiên khi gặp lại nó.
“Lớn thế này rồi kia à!”
Liễu Chi Nhàn giơ tay muốn bế, nhưng mèo con lại nhe nanh múa vuốt, cô xấu hổ rụt tay về: “Con trai anh dữ thật đấy, hay là để xuống đất đi.”
Mèo con bắt đầu ngang ngược ở trên mặt đất, ngửi đông ngửi tây.
“Lại đây.” Liễu Chi Nhàn ngồi xuống vươn tay dụ dỗ, mèo con bất động, thậm chí còn chạy ngược về bắt lấy dây giày của Khang Chiêu chơi.
Khang Chiêu xách gáy nó lên, đưa tới trước mặt Liễu Chi Nhàn, “Nhìn cho rõ đây là ai.”
Mèo con kêu meo meo như thể nghe hiểu.
Liễu Chi Nhàn cũng meo theo, trong hành động có sự mập mờ bé nhỏ.
Mèo con như tìm được cảm giác đồng minh, quay đầu nhảy về phía Liễu Chi Nhàn.
“Ngoan nào ——”
Liễu Chi Nhàn lại vươn tay ra, nhưng vừa chạm vào sợi lông mềm mại thì cậu con trai kiêu căng của Khang Chiêu bỗng cắn một phát vào hổ khẩu của cô, bốn vó cào cấu.
Răng của mèo con khá nhọn, tuy không mạnh nhưng vẫn ghim chặt như lưỡi câu.
Liễu Chi Nhàn thét lớn, Khang Chiêu vội tách mèo ra, trên đôi tay trắng nõn xuất hiện vết máu, một giọt máu đỏ tươi rỉ ra.