– Chủ yếu là đêm qua nó… bận trực ban, giờ ngủ dậy đói bụng bị bà kéo đi mua thịt ăn nên trông mới xuềnh xoàng thế.
Bà Trần thanh minh tiếp:
– Chứ bình thường nó chăm chút chuyện ăn mặc dữ lắm, toàn diện com lê đặt may cả đấy. Bà mà biết hôm nay gặp được cháu thì bà nhất định bắt nó lên đồ lồng lộn như diễn viên điện ảnh.
Trang Khiết vẫn cười suốt từ nãy đến giờ, bà cụ này thú vị quá đi mất.
Khi bà Trần hỏi thăm công việc, Trang Khiết đều trả lời hết không giấu giếm gì. Biết cô đã ở Thượng Hải nhiều năm, bà Trần đâm lo, thấy không nắm chắc chút nào. Sau đó, bà hỏi cô có ý định về quê phát triển không?
Trang Khiết cười lắc đầu, bảo không tính về quê.
Mặt bà Trần không giấu nổi vẻ mất mát, bà gượng buôn thêm vài câu với Trang Khiết rồi xách bịch gà mới rán xong đi ra. Vừa trông thấy cháu trai đứng chờ mình ở ngã tư, mắt bà đỏ hoe ngay, sau đó bà chớp chớp mắt, đi sang tiệm trà sữa bên cạnh đứng xếp hàng chờ mua. Trang Khiết quả đúng là cô cháu dâu trong mơ của bà, trước đây bà chỉ mong cháu mình tìm được một người chăm sóc nó song người nọ trông ra sao thì bà chưa định hình được cụ thể. Hôm nay gặp Trang Khiết, bà chợt muốn cháu dâu mình phải giống y như cô, nên lúc trước bà phấn khởi bao nhiêu thì giờ lại buồn bã bấy nhiêu.
Trần Mạch Đông bước lại hỏi bà mua trà sữa làm gì. Bà Trần đưa bịch gà rán cho anh, chẳng buồn đáp. Mua trà sữa xong, bà cầm đi đưa cho Trang Khiết, bảo nếu hai đứa không thể làm người yêu thì làm bạn cũng được, trước khi về còn khen cô thêm mấy câu nữa.
Trần Mạch Đông im lặng đi theo bà, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn mặt bà là đoán ra ngay chuyện này không thành. Anh tiến lên một bước, gãi ót nói:
– Bà mới biết người ta thôi mà, có lẽ cô ấy không tốt như bà tưởng đâu.
Nghĩ cả buổi lại an ủi thêm:
– Mẹ cô ấy có hai đời chồng, chân trái cô ấy lại bị đoạn chi…
– Nếu bà không rành mấy chuyện đó thì rõ phí công cắm rễ ở thị trấn này mấy mươi năm.
Bà Trần nói:
– Nó mà không tàn tật thì còn độc thân đến giờ chắc? Tàn tật là chuyện nhỏ, tính cách với nhân phẩm ra sao mới đáng bàn. Mẹ con bé đảm đang lắm, tục ngữ đã dạy mẹ nào con nấy còn gì, hơn nữa con bé lại lanh thế, người lanh luôn có nhiều lối ra.
Trần Mạch Đông không đồng ý với bà.
– Cháu cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội mắt kém.
Bà Trần đánh giá anh.
…
– Gặp được người như thế phải tán liền tay chứ, thật uổng công hai đứa là bạn học.
…
– Cháu không thích kiểu con gái như thế.
Trần Mạch Đông cãi bà.
Cách Trang Khiết nhìn anh trên tàu cao tốc khiến anh đánh giá cô là người tùy tiện. Anh thích kiểu con gái hiền dịu bụng đầy chữ nghĩa cơ.
– Bởi vậy bà mới bảo mắt cháu kém. Con bé này xởi lởi lắm, nghe bà bảo giới thiệu bạn trai cho nó, phản ứng đầu tiên của con bé là bật cười chứ không thẹn thùng chút nào.
Bà Trần nói:
– Thôi, mỗi người một gu, đời cháu cháu tự liệu lấy.
Trần Mạch Đông gục gặc đầu chiếu lệ, bà nói gì cũng đúng cả. Sau khi ăn vội mấy miếng gà rán, anh thay quần áo đến nhà tang lễ.
Bà Trần ngồi một mình chốc lát, đoạn lấy điện thoại ra gọi cho con trai, vừa mở miệng đã đòi ông ta gửi 300,000 tệ. Con bà không nói gì mà chuyển luôn 500,000 tệ. Bà cầm sổ tiết kiệm ra ngân hàng, sau khi nghe nhân viên ngân hàng báo rõ con dư trong tài khoản thì mới yên tâm hẳn.
Bà cảm thấy đầu óc mình đã lẩm cẩm hơn, đến lúc lo đường lui cho cháu mình rồi.
*
Trang Khiết bận mãi tới sẩm tối mới ngơi tay, ngẩng lên thì thấy em gái Hà Niễu Niễu đang đứng sát cửa, chỉ ló đầu vào nhìn cô. Lúc mẹ sinh em, Trang Khiết đang thi Đại học, sau khi đến Thượng Hải thì một năm cô chỉ về quê hai ba lần nên hai chị em không có thời gian thân thiết với nhau, thế mà đứa em gái này lại bám dính lấy cô như sam.
Hà Niễu Niễu nói:
– Chị ơi, mẹ nói chị đi đón anh ạ.
– Trang Nghiên mua vé mấy giờ thế?
Trang Khiết vừa lau tay vừa hỏi.
Trang Nghiên lên thành phố học cấp Ba, hễ được nghỉ là sẽ bắt tàu cao tốc về nhà.
– 6 giờ 20 ạ.
Trang Khiết xem đồng hồ, cởi bộ đồ lao động ra bảo:
– Cũng sắp rồi.
Lúc leo lên xe máy chuẩn bị ra ga tàu cao tốc, thấy Hà Niễu Niễu đứng trước cửa, cô bèn hỏi:
– Em có muốn đi không?
Mới đầu Hà Niễu Niễu gật đầu, sau lại lắc bảo:
– Anh còn cái vali nữa, không có chỗ ngồi.
Trang Khiết thoáng cân nhắc rồi vỗ ghế sau nói:
– Cứ lên xe đi, tới đó tính sau.
Hà Niễu Niễu chầm chậm chạy tới, leo lên ghế sau.
Trang Nghiên vừa ra cổng nhà ga, liếc một cái đã thấy Trang Khiết đang vẫy mình. Cậu kêu một tiếng “chị” rõ to, kéo vali chạy tới, mừng rỡ nói:
– Nghe mẹ bảo chị về nghỉ phép em còn tưởng mẹ lừa em chứ!
– Mập lên rồi này, xem ra đồ ăn ở trường không tệ ha.
Trang Khiết bẹo má em nói.
Trang Nghiên cười tít, chê thua xa tay nghề chị.
Ba chị em quay lại bãi đỗ xe, Trang Khiết nhìn chiếc vali mà nẫu ruột, đúng là xe máy không chở nổi thật. Cô nhìn khắp xung quanh, hễ thấy ai trông quen quen đi ngang là hỏi họ đi đâu, xem có tiện đường chở hộ chiếc vali về tiệm gà rán ở trung tâm thị trấn không.
Xử xong chiếc vali, cô chở thẳng em mình tới tiệm ăn vặt trong thị trấn, gọi một phần lẩu cay, một phần mì chua cay cho hai đứa còn mình chỉ ngồi uống sữa bò ngắm chúng ăn.
Trang Nghiên hỏi sao cô không ăn, cô nói dạ dày khó chịu nên dạo này phải ăn kiêng. Ăn xong, ba người về nhà. Sân kế bên thắp đèn sáng trưng, Liêu Đào với mấy người làm công thời vụ đang hút chân không.
15 thùng gà rán hút chân không đã được chất lên xe chở hàng. Một thùng gồm 100 con, nếu bán đắt hàng thì hai ba ngày là hết. Trang Khiết muốn vào phụ nhưng Liêu Đào bảo cô đi kiểm tra bài vở hai em, nhất là Hà Niễu Niễu, sao mà cái con bé này nó dốt Toán lạ lùng.
Trang Khiết hỏi:
– Chú Hà đâu ạ?
– Ông ấy có việc ra ngoài rồi.
Liêu Đào nói:
– Lát con ngủ trễ chút, mẹ xong việc có chuyện muốn bàn với con.
Trang Khiết về phòng kiểm tra bài tập của Hà Niễu Niễu, con bé đưa bài thi nhờ cô ký tên. Cô nhìn điểm số: 79. Nhưng xem kiểu gì cũng thấy sai sai, bởi cả bài chỉ đúng được ba câu, đào đâu ra 79 điểm.
Cô cũng không vạch trần trò mèo của Hà Niễu Niễu, cầm lấy ký lên góc phải rồi kiểm tra từng bài một.
Khi thấy một đề trắc nghiệm yêu cầu chọn đáp án ABC mà con bé lại khoanh D, Trang Khiết nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi, đành chỉ vào đề hỏi:
– Sao em chọn D vậy?
Hà Niễu Niễu nhìn cả buổi mới lè lưỡi phán:
– Em đọc lộn đề.
Trang Khiết xem liên tục mấy bài liền, phát hiện Hà Niễu Niễu đã dốt hết thuốc chữa. Trang Nghiên ngồi cạnh vừa làm bài vừa nói chen vào:
– Con bé sắp lên cấp Hai rồi, mẹ mình còn tính cho nó lên thành phố học, với thành tích này thì…
Trang Khiết tự dưng thấy đau đầu, cô không đời nào đủ kiên nhẫn dạy kèm, mà chủ yếu là cũng không rảnh. Hà Niễu Niễu ngồi trên sô pha cạy móng tay, than:
– Em cũng muốn học giỏi lắm chứ, nhưng em chẳng hiểu cô giáo dạy thêm nói gì cả.
– Em đăng ký học thêm theo lớp à?
– Lớp ấy do cô giáo bọn em giới thiệu, có 26 bạn cả thảy.
– Em làm sao mà học theo lớp nổi, phải học kèm riêng thì may ra mới theo kịp các bạn.
Trang Khiết nghĩ ngợi rồi lấy xe chở con bé ra đường tìm trung tâm gia sư.
Dọc đường, cô trông thấy Trần Mạch Đông mặc com lê đi giày da ở ven đường.
Trang Khiết giẫm phanh dừng lại trước mặt anh, nhướng mày nhìn anh rồi nghiêng đầu bắt đầu cười ha hả.
Trần Mạch Đông chẳng hiểu mô tê gì.
Trang Khiết nhớ lại mấy câu chém gió của bà Trần rồi lại nhớ cô trong tiệm kể bà Trần chỉ thiếu nước địu lương khô đi kiếm cháu dâu nữa thôi nên không kìm được mà ngoác miệng cười hết ga hết số.
Trần Mạch Đông nhìn cô một cái, đứng dạt ra, phớt lờ cô.
Trang Khiết hỏi anh:
– Này anh đẹp trai, hay mình quét Wechat nhau phát nhỉ?
– Thôi khỏi, cảm ơn.
Trần Mạch Đông chối phăng.
Trang Khiết nghỉ cười, giẫm ga phóng vút qua người anh. Trần Mạch Đông phủi bụi bắn lên người mình, bực bội chửi thề một tiếng.
Đăng ký lớp xong về nhà, Trang Khiết báo cho Liêu Đào hay. Liêu Đào hỏi học kèm hết bao nhiêu tiền? Trang Khiết bảo bà hỏi Hà Niễu Niễu, con bé lừng khừng mãi mới móc biên lai ra báo:
– 1 tiết 400 tệ, chị con đăng ký 27 tiết, một tuần học 2 tiết.
– Cất cho kỹ biên lai vào, chị học từ cấp Một tới cấp Ba cũng chưa hết 10,000 tệ đâu.
Trang Khiết cười nói.
– Cái trung tâm ấy ăn dày thế, phải bán bao nhiêu con gà rán mới bù nổi đây!
Liêu Đào than.
– Con bé bị hổng kiến thức nặng nên không theo kịp bài giảng trên lớp, chú với mẹ lại không kèm nó được, cứ tìm người dạy kèm một thời gian xem sao.
Trang Khiết nói.
Liêu Đào bảo Trang Nghiên và Hà Niễu Niễu đi ngủ, bà có chuyện muốn bàn với Trang Khiết. Trang Nghiên đòi ngủ chung với Trang Khiết, Liêu Đào làm bộ tính đánh cậu ta:
– Con là trẻ lên ba đấy à?
Trang Nghiên hụt hẫng về phòng, Hà Niễu Niễu giở bài nhõng nhẽo:
– Mẹ ơi, con sợ tối.
– Hai đứa chúng mày muốn ăn đòn cả lũ đúng không?
Liêu Đào đe.
– Nếu em chịu đi tắm thì tối nay chị cho ngủ chung với chị.
Trang Khiết dỗ em.
Hà Niễu Niễu không thích tắm rửa, một tuần ráng lắm mới được ba lượt.
Phía bên kia, Liêu Đào pha trà xong đi ra sân, châm điếu thuốc, ngồi xuống nói:
– Mẹ với chú Hà mày tính thuê nhà xưởng trong khu công nghiệp. Bọn mẹ muốn mở rộng kinh doanh, bán gà rán hút chân không online. Bây giờ vẫn làm mọi khâu trong nhà nên nhà luôn ám mùi tiết gà, bị hàng xóm quở mãi.
– Vâng, thế cũng tốt ạ.
Trang Khiết nói.
– Giờ giá thuê nhà xưởng nhỏ rẻ lắm, chỉ 20,000 tệ một năm.
– Đúng là rẻ thật.
– Thị trấn đang cố gắng phát triển, chính quyền bảo chỉ cần không gây ô nhiễm thì muốn làm gì cũng được.
Liêu Đào rít thuốc, nói tiếp:
– Mấy năm nay tình hình quản lý bảo vệ môi trường rất căng, thành ra nhà xưởng nói bỏ hoang là bỏ hoang thật, nên giờ chỉ cần bỏ ra ít tiền đã thuê được.
– Nghe khả thi đấy mẹ.
Trang Khiết gật đầu đồng tình.
– Ngành du lịch của thị trấn mình đã bão hòa rồi. Năm nay các tuyến đường dẫn đến làng Hạ Khê đều được tu sửa hết, mới nửa năm đã có tận 5 cái homestay được mở thêm. Trước đây mẹ cũng tính chen chân vào mảng ấy, nhưng thấy có vẻ chua bèn thôi luôn.
Liêu Đào nói:
– Mẹ chán ngấy việc rán gà rồi, cả ngày cứ bận luôn tay luôn chân mãi, nhưng lại chẳng có tài cán gì để đổi nghề đành phải yên phận làm nghề cũ.
– Hai tháng trước, Niễu Niễu livestream ăn gà rán, không ngờ lại có hơn chục người xin link, mẹ cũng không biết link là gì.
– Livestream ăn gà rán ấy ạ?
Trang Khiết hỏi lại.
– Chẳng biết nó học ai mà lên cái nền tảng kia livestream, lại còn tải Tầu In Tầu Ín gì về nữa.
Trang Khiết bật cười, bảo đó là Douyin, không phải Tầu In.
Liêu Đào nói nếu thuê nhà xưởng thì phải mua một ít máy móc thiết bị rồi linh kiện linh tinh nữa, chắc giai đoạn đầu sẽ tốn từ 200,000 đến 300,000 tệ.
Trang Khiết đã hiểu đại khái, nói trong thẻ mình còn tiền, có thể chuyển khoản cho bà bất cứ lúc nào, chủ yếu là vì nhà cô mới mua hai căn hộ nên nhất thời không xoay được tiền. Hai mẹ con bàn xong thì mạnh ai nấy đi ngủ, hôm sau còn dậy lo chuyện lễ Quốc Khánh.
Sau Quốc Khánh là đến hội chùa, Liêu Đào dựng sạp ngoài phố, chặt mấy con gà rán mời mọi người ăn thử. Chủ tịch Hội phụ nữ Ô Chiêu Đệ đi ngang qua, bà ta khá thân với Liêu Đào bèn đứng lại buôn chuyện, nhân thể nhìn Trang Khiết một cái, sau đó lấy cuốn sổ con trong túi ra ghi tên cô vào.
Sau khi Ô Chiêu Đệ đi khỏi đó, Trang Khiết hỏi bà ta ghi tên cô làm gì? Liêu Đào bảo thị trấn đang lên danh sách thanh niên làm việc bên ngoài, muốn mời họ bữa cơm.
– Thị trấn mời bọn con ăn làm gì?
Trang Khiết lấy làm khó hiểu.
– Năm ngoái thị trấn đã bắt đầu thống kê rồi, do con không về thôi.
Liêu Đào nói.
– Thống kê bọn con làm gì cơ?
– Mày đi thì biết, mẹ có tham gia đâu mà rõ.
Trang Khiết nghĩ không ra, sau cũng không rảnh mà nghĩ nữa, vì số người đi trẩy hội chùa dần đông lên, mấy bà cụ túm tụm trước mặt cô đã ăn sắp sạch số gà rán rồi.
Liêu Đào bèn về nhà chặt thêm mấy con mang ra, chưa được bao lâu thì con gái ông Vương chen qua đám đông lại đây. Cô ta ăn thử một miếng trước rồi cách đám đông đút cho anh chàng mặc đồng phục cảnh sát một miếng.
Người nọ mắc cỡ nên nhất quyết không chịu chen vào. Thế là con gái ông Vương cứ ăn một miếng lại đút cho anh ta một miếng qua đám đông. Bấy giờ có một đứa bé chen vào, đứa bé kia nếm mỗi vị một miếng, sau đó nó với con gái ông Vương bắt đầu rì rầm nhận xét, gì mà mặn quá, gì mà chưa rán kỹ linh tinh.
Trang Khiết cạn lời, đã ăn chùa còn ý kiến ý cò.
Hai người thì thầm xong, con gái ông Vương hỏi anh chàng đứng bên ngoài đám đông:
– Thường Thường, anh muốn ăn vị gì?
– Ngũ vị hương đi.
Anh chàng mặc đồng phục cảnh sát đáp.
Con gái ông Vương bèn mua một con ướp ngũ vị hương, một con ướp cay, một con ướp nước tương, sau đó khẽ đề nghị Trang Khiết:
– Gà nhà cô không ngon lắm, hơi béo, ăn dễ ngấy lắm.
…
– Cô đừng mua gà công nghiệp nữa, sang làng Vô Lương mua gà thả vườn ấy, gà ở đó chắc thịt lắm.
Trang Khiết gật đầu cười, tỏ vẻ mình sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện đó.
Con gái ông Vương đang nói dở thì bị Chủ nhiệm Hội phụ nữ phát vào lưng, mắng cô ta suốt ngày chạy khắp nơi, đi đâu cũng thấy mặt cô ta cả.
Mẹ con nhà họ Vương vừa đi thì chưa đầy một phút sau, đứa bé kia quay lại, nói với Trang Khiết như người lớn:
– Chị ơi, em có một phi vụ muốn hợp tác với chị.
– Phi vụ gì thế?
– Làng Hạ Khê có nhiều khách du lịch lắm, em có thể bán gà rán hộ chị, mỗi con chị chỉ cần trả em…
Nó chưa kịp dứt câu thì đã bị anh chàng mặc đồng phục cảnh sát xách ra ngoài.
Trang Khiết cười vang, cô biết đứa bé này là ai.
Chiều đến, bà Trần kéo Trần Mạch Đông ra phố đi dạo, vừa thấy Trang Khiết đã hớn hở lại buôn chuyện với cô. Trần Mạch Đông đang nhìn chằm chằm người thổi tò he phía đối diện thì Trang Khiết lén chọt anh một cái rồi lia mắt về một hướng. Trần Mạch Đông dõi theo ánh mắt cô, thấy một cô nàng tới tuổi lấy chồng đang đứng đó.
Trần Mạch Đông nhìn cô một cái, móc điếu thuốc đưa lên miệng, chắn gió rít một hơi, rồi lại nhìn cô lần nữa, hỏi:
– Còn muốn quét Wechat tôi không?
Anh mới nói xong đã bị bà Trần giật mất điếu thuốc trong miệng, sau đó còn bị bà đét cho mấy cái vào vai rồi xẵng:
– Bày đặt chảnh hả? Sao giờ không chảnh nữa đi!