Sắc Tình Võng Du

Chương 16: Trường ta có văn nghệ




Lại một ngày đi học bình thường như bao ngày nhưng Tiên Âm cũng không cảm thấy quá nhàm chán, bởi vì dạo gần đây, chỗ ngồi của cô có sự biến đổi nhỏ. Chuyện cũng bắt đầu từ quan hệ của cô và Dịch Tuấn hòa hoãn hẳn, cả hai cũng không còn hay đấu khẩu với nhau. Vả lại, tiếp xúc lâu ngày, hai người họ mới phát hiện sở thích của hai bên khá tương tự. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thế là hai kẻ này thản nhiên kết thành bạn thân, bỏ mặc Sở Thiên Vân ngồi nhăn nhó một bên.

-     Này, ăn đi.

Dịch Tuấn đưa món phô mai chiên còn nóng hổi đến trước mặt Tiên Âm đang nằm ngủ gục. Quả nhiên, con mèo nhỏ ham ăn nhanh chóng tỉnh táo, vui vẻ cầm lấy và cho vào miệng.

Quên bật mí, một trong những điểm chung của Tiên Âm và Dịch Tuấn thì là hai kẻ đều thích ăn. Thế nên, gần như ngày nào bọn họ cũng mang theo đồ ăn để… ăn vụn trong giờ học. Cứ như thế, dần dà kẻ nghiêm túc ngồi cùng bàn là Sở Thiên Vân cũng chẳng chịu nổi sức quyến rũ của các món ăn vặt mà nhập hội, thành ra bàn chót trở thành một “cứ điểm ăn vụn” hẳn hoi.

Khi cô vừa ăn xong, cô đã ngó sáng Sở Thiên Vân nở một nụ cười quen thuộc. Người kia hiểu ý, đưa cho cô chai nước lạnh, ánh mắt không che dấu cưng chiều:

-     Không biết em là em gái nuôi của tôi hay là bà của tôi nữa.

Tiên Âm quăng cho hắn cái nhìn khinh bỉ, rồi thản nhiên uống nước. Nhưng lúc cô mới vừa uống được một ngụm, một tin “động trời” đã bay đến lớp, khiến cô suýt chút phun ra:

-     Này, trường ta sắp tổ chức văn nghệ đó. Năm nay, hay là lớp mình diễn kịch đi.

Lớp trưởng vừa báo tin, không quên nở nụ cười tủm tỉm. Bởi vì lớp trưởng lúc còn học phổ thông rất hay viết kịch bản, nên giờ có cơ hội “tỏa sáng” thì đương nhiên vô cùng hài lòng.

Một bạn khác trong lớp tò mò hỏi:

-     Vậy chúng ta diễn vở gì?

Lớp trưởng cười gian xảo:

-     Người đẹp và quái vật.

Cả lớp không khỏi xôn xao. Nếu diễn vở này thì chắc chắn có cảnh hôn trước mặt hàng nghìn người trong truyền thuyết rồi. 

-     Vậy ai là quái vật và ai là người đẹp?

Bầu không khí trở nên căng thẳng hẳn. Làm gì có ai muốn trở thành vai phụ, làm nền cho người khác! Vậy nên, việc phân vai này ắt hẳn sẽ phải dậy sóng một phen.

Vừa nghe diễn kịch, Tiên Âm đã nhanh tay lấy một quyển sách ra che mặt mình, đồng thời co người thu hẹp tồn tại cảm. Đáng tiếc, có một người nào đó đã nhớ và đề cử cô:

-     Hay để Tiên Âm đóng vai người đẹp đi.

Đáy mắt một số bạn nữ của lớp thoáng hiện lên tia không phục. Dựa vào đâu mà cô ta không cần làm gì cũng có thể đóng vai nữ chính chứ? Chẳng lẽ chỉ cần lớn lên xinh đẹp là quyết định hết hay sao!

Tuy vậy, sau khi nghe đề nghị thì các nam sinh lại vô cùng hài lòng. Mặc dù chưa chắc họ có thể dành được vai nam chính, nhưng nếu vận may ập đầu thì có cơ hội hôn môi nữ thần đó nha, làm gì có ai không thích.

Tiên Âm kéo quyển sách xuống, mắt ngấn nước cầu xin:

-     Các cậu thôi đi, tớ không diễn, có chết cũng không diễn.

Thấy thái độ cô quyết liệt như vậy, Dịch Tuấn không khỏi tò mò, quay sang hỏi Sở Thiên Vân:

-     Tại sao Tiên Âm phản ứng kịch liệt thế.

Sở Thiên Vân cười, làm như đã biết hết, giọng không quá lớn nhưng cũng vừa đủ lớp nghe:

-     Thời mẫu giáo, có lần Tiên Âm bị cô giáo phân vai người đẹp trong vở người đẹp và quái thú. Nhưng do trang phục chuẩn bị không vừa người với em ấy, nên em ấy đã đạp trúng váy và té ụp mặt trên sân khấu. Hậu quả là nửa gương mặt bị bầm suốt một tuần.

Ánh mắt hắn loáng thoáng hoài niệm, nhưng dĩ nhiên là Tiên Âm không hề thấy. Trong lòng cô chỉ vô cùng cảm tạ hắn, nhớ được một chuyện đã xảy ra từ năm nảo năm nao để biện hộ giúp cô. Thật ra, cô không muốn đóng kịch, chỉ đơn giản là vì cô không muốn chạm môi nam sinh khác, vậy thôi.

Cả lớp không khỏi quăng ánh mắt đồng tình về phía Tiên Âm. Xem ra, “ác mộng” trong quá khứ đã ám cô đến tận bây giờ. Lớp trưởng hơi nghĩ ngợi, cũng chịu tha cho Tiên Âm khỏi vai người đẹp, nhưng bắt cô phải tự chuẩn bị một tiết mục khác xem như đền bù.

Cô giương đôi mắt long lanh nhìn Sở Thiên Vân:

-     Làm gì đây, phải làm gì đây. Ông anh hờ à, cho em một cái gợi ý đi.

Hu hu, tự dưng sao lại dính vào cái vụ văn nghệ này cơ chứ. Thật tình, cô chẳng muốn tham gia một chút nào đâu.

-     Múa cũng được.

Sở Thiên Vân nghĩ ngợi hồi lâu, rồi phán bừa. Gì chứ đống văn thể mỹ này, hắn chẳng biết được mấy chữ.

Vừa nghe, Tiên Âm đã phủ quyết ngay:

-     Nếu múa đơn thì yêu cầu kĩ thuật cao lắm, không ổn. Em lại lười làm nhiều người.

Thật sự mà nói thì cô múa không tồi, nhưng chỉ dừng lại ở không tồi mà thôi, cách chữ tốt một trời một vực. Mục đích cô học múa cũng chỉ để giữ dáng, chứ đâu phải để biểu diễn đâu mà chăm chỉ rèn luyện.

Dịch Tuấn hiếm khi nói được một câu đáng tin:

-     Vậy đàn kết hợp hát thì sao? Tớ nhớ cậu biết đàn.

Tiên Âm hơi nghiêng đầu, giọng ủ ê:

-     Chắc phải vậy thôi, chứ tớ biết sao giờ. Mà tớ cũng phải tranh thủ thời gian rảnh tập luyện nhiều hơn mới được.

Trong mắt cô lại ánh lên một chút hiếu chiến. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất. Cô nhất định phải chăm chỉ luyện tập để biểu diễn cho ra trò một phen, tốt nhất là nhất cử kinh nhân. Bằng không thế nào cũng có một bọn người chê bai cô chỉ là bình hoa nữa cho xem.

Nhìn thấy cô bừng bừng ý chí chiến đấu như thế, Dịch Tuấn không khỏi ngỡ ngàng, còn Sở Thiên Vân thì nhìn mãi thành quen. Hắn cười cười nhẹ, ánh mắt mang đậm ý cổ vũ:

-     Cố lên nào.