Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 50: Tôi sẽ nghe lời em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trans: Khánh Khánh

Thẩm Tấn dừng lại vài giây, chậm rãi đến gần cô, cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn như đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó, truyền đến từ một nơi không xa: "Không phải cô nói không nhìn rõ sao?"

Thu Tuỳ chớp chớp mắt, cực kỳ nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, thoáng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của cô trở nên chắc chắn hơn một chút.

"Ừ", Thu Tùy khẽ gật đầu, "Hiện tại nhìn không rõ."

Thu Tuỳ không chút né tránh nhìn thẳng vào Thẩm Tấn, người đang nhìn cô với vẻ đánh giá, thanh âm phát ra thật nhẹ, đặc biệt rõ ràng trong bóng tối yên tĩnh lúc này.

Cô nói: "Cho nên, Thẩm Tấn, anh lại gần đây một chút"

Khoảnh khắc từ cuối cùng được nói ra, Thu Tuỳ cảm thấy một cảm giác đau nhói trên cổ tay phải đang bị Thẩm Tấn nắm.

Thẩm Tấn như nghe được điều gì khó tin, không thể tưởng tượng, trong giây lát anh không khống chế được sức mạnh ở cổ tay mình.

Nhưng cổ tay đau nhức chỉ kéo dài mấy giây, rất nhanh lại trở về trạng thái cũ.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, kìm lại giọng nói.

Cô không chớp mắt dừng ở trên người Thẩm Tấn, vẻ mặt không thay đổi, giống như xuất hiện trước mặt mọi người, thong dong lại trấn định, lý trí mà bình tĩnh.

Thẩm Tấn đứng yên, từ trên cao nhìn xuống Thu Tuỳ, người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Đôi mắt xinh đẹp câu người của anh cong lên thành một vòng cung rất nông, nhưng liền biến mất, như thể không nhịn được cười lên, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

Khoảng cách giữa họ không hề rút ngắn thêm nữa, vẫn vô cùng gần nhau.

Trong không khí yên tĩnh, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, một số cảm giác khó kiềm chế dần dần lan tràn trong lòng.

"Được rồi."

Anh rũ mắt xuống, trầm mặc mấy giây, tựa như đã thỏa hiệp, khóe môi nhẹ cong xuống, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy: "Tôi nghe em."

Thẩm Tấn thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào người mà anh thầm mong nhớ trong lòng nhiều năm đang ngồi trên ghế sô pha, giọng điệu cam chịu cùng vài phần thoải mái, thốt ra năm chữ như đang nói với chính mình.

Giọng điệu của anh rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy trong không gian yên tĩnh và tối tăm này.

Nhưng Thu Tuỳ vẫn nghe thấy.

Cô nghe được năm chữ cuối cùng do Thẩm Tấn thì thầm.

Anh nói: "Tôi sẽ nghe lời em."

Tấm lưng vốn hơi khom của anh từ từ cúi xuống, Thu Tuỳ nhìn khuôn mặt mà cô từng cẩn thận cùng trịnh trọng hôn môi trong giấc mơ, đột nhiên phóng to trong đêm tối, đưa đến ngay trước mắt cô.

Một giây tiếp theo, Thu Tùy cảm giác được Thẩm Tấn kéo cổ tay phải của mình, ấn xuống——

Bàn tay ấm áp của anh ấn lên cổ tay phải của cô, cố định tay của cô vào tay vịn bên phải của chiếc ghế sô pha đơn.

Hơi thở của Thu Tuỳ gần như trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.

Cô cuộn người trên chiếc ghế sô pha đơn, phía sau là vách tường không thể rút lui, trước mặt là Thẩm Tấn, cùng cảm giác chiếm hữu mãnh liệt không thể bỏ qua, mà phía bên phải là cánh tay đang bị Thẩm Tấn cố định, trên cơ bản cũng không thể trốn thoát được.

Phảng phất như thể cô đã mất đi ba phần tư không gian tự do của mình.

Thu Tuỳ chớp mi thật nhanh.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, trước mắt cô giờ đây chỉ còn lại khuôn mặt như tượng tạc của Thẩm Tấn.

Thu Tuỳ biết rất rõ, cô chính là người chân chính đứng phía sau khiến mọi chuyện phát triển đến mức này.

Giống như một con mồi không hay biết gì, Thẩm Tấn đã bước vào cái bẫy mà cô giăng ra.

Nhưng giờ phút này, ái muội mơ hồ sắp bộc phát, trong không khí tràn ngập hơi thở ấm áp.

Thu Tuỳ đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.

Có lẽ.

Cô và Thẩm Tấn đều là thợ săn, cũng là con mồi.

Bọn họ là con mồi của nhau.

Bọn họ dường như đang bình tĩnh quan sát người thợ săn đặt bẫy như thế nào.

Sau đó, lại giả vờ vô tri, chủ động bước vào trong đó.

Những suy nghĩ hỗn loạn này nhanh chóng bị gián đoạn. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Bởi vì ở giây tiếp theo, Thu Tuỳ phát hiện cổ tay trái của cô cũng bị Thẩm Tấn khống chế bằng một lực không nhẹ cũng không nặng.

Cũng giống như bên tay kia, cô bị ấn vào tay vịn bên trái của ghế sô pha đơn bằng một lực tưởng chừng như tuỳ ý nhưng thực ra không thể thoát ra được.

Thu Tuỳ mím môi dưới.

Tay trái và tay phải của cô đều bị Thẩm Tấn cố định vào thành ghế sô pha, không thể cử động, giống như một tù nhân không thể tự do trên chiếc ghế sô pha đơn này.

Không ai biết rằng thực ra chính cô là người cam tâm tình nguyện.

Đôi mắt của Thẩm Tấn không hề di chuyển hay chệch hướng một chút nào, nhiệt độ trong đó ngày càng mạnh mẽ và sáng ngời hơn trong đêm tối, Thu Tuỳ dường như bị đốt cháy bởi sự tập trung đó.

Anh nhếch môi dưới, dùng giọng điệu chân thành trầm thấp hỏi: "Nhìn rõ sao?"

Thu Tuỳ không nói một lời, cô nhìn chằm chằm vào mái tóc đen tán loạn trên trán của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn từ nhỏ đã cực kỳ đẹp, nhưng sau khi gặp lại, ngắm nhìn nét mặt Thẩm Tấn ở khoảng cách gần như vậy.

Có sự khác nhau rất lớn so với Thẩm Tấn thời niên thiếu.

Cũng hoàn toàn khác với Thẩm Tấn mà cô nhìn thấy sau khi gặp lại.

Tựa như một người cao cao tại thượng, lãnh đạm và cấm dục, cuối cùng vào lúc này lại có dục vọng cùng tham luyến.

Thu Tuỳ đột nhiên có một suy nghĩ thú vị.

Cô muốn đưa tay chạm vào dục vọng cùng tham luyến của Thẩm Tấn.

Cô nghĩ như thế nào thì cũng làm như vậy.

Thu Tuỳ xoay tay trái đã bị Thẩm Tấn cố định.

Thẩm Tấn nhướn mày, nhìn lướt qua, không nói gì, chỉ buông lỏng tay đang giam cầm tay cô ra.

Thu Tuỳ cảm thấy chính mình như bị một ý nghĩ nào đó đột nhiên điều khiển, cô chậm rãi đưa tay ra, ngón tay lạnh lẽo bao phủ lấy yết hầu xinh đẹp nhô lên trên cổ áo sơ mi tối màu của Thẩm Tấn.

Cô chớp mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Ừ, lần này là thật sự có thể nhìn rõ."

Một số cảm xúc khó tả dâng trào trong không khí.

Thu Tuỳ không buông tay, cô có thể cảm nhận được, nơi những ngón tay lạnh lẽo của cô đang bao lấy là yết hầu đang cuộn lên xuống.

Thẩm Tấn nhìn cô chằm chằm, đuôi lông mày ngả ngớn: "Còn muốn xem cái gì nữa? Nói đi."

Thu Tuỳ đối mặt với gương mặt tinh xảo của anh, không nói gì.

Chỉ là những ngón tay lạnh ngắt thong thả di chuyển lên trên, dần dần từ yết hầu hướng đến má phải của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn chú ý đến động tác của cô cũng không nhúc nhích, vẫn đặt tay lên tay vịn của ghế sô pha đơn, cúi người xuống để cô tuỳ ý giở trò.

Thu Tuỳ cảm thấy cảnh này có sự hài hòa kỳ lạ.

Cô ngồi, Thẩm Tấn đứng.

Anh không chút để ý mà đặt tay lên thành ghế sô pha, nhốt cô vào một không gian nhỏ hẹp.

Chỉ xét về tư thế, Thẩm Tấn là người có cảm giác xâm lược mạnh hơn.

Tuy nhiên, xét theo hành động, có vẻ như cô mới là người xâm chiếm đối phương.

Thẩm Tấn giống như một con mèo con ngoan ngoãn, đứng trước mặt cô, để cô muốn làm gì thì làm.

Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm thấy hình ảnh một con mèo con ngoan ngoãn không thực sự hợp với Thẩm Tấn.

Nhưng khung cảnh lúc này thực sự khiến cô nhớ đến chú mèo con ở trên đùi cô lười biếng nằm phơi nắng.

Trầm mặc vài giây, Thẩm Tấn tựa hồ sợ cô như cũ nhìn không rõ, liền giải thích với cô: "Đây là má phải mà cô hôn trong lễ nghi má kề má bên hồ Baikal."

Thu Tùy chớp mắt: "Ừ."

Ngón tay của cô dừng lại một lúc, lướt qua má phải của Thẩm Tấn và đặt lên tai phải của Thẩm Tấn.

Thu Tùy thấp giọng hỏi: "Cái này thì thế nào?"

Giọng Thẩm Tấn trầm thấp khàn khàn: "Tai phải bị em hôn cách đây không lâu."

"Hai lần", Thu Tuỳ như vô tình véo tai phải của anh, nhìn vào mắt Thẩm Tấn, nghiêm túc nói thêm: "Tổng cộng là hai lần."

Cách đây không lâu, cô còn nằm trên lưng Thẩm Tấn, cúi mặt xuống hôn lên vành tai phải của Thẩm Tấn.

Khi còn là thiếu niên, cô đứng ở bên phải Thẩm Tấn, ngẩng đầu lên hôn lên vành tai phải của Thẩm Tấn.

Đó không phải là một nụ hôn thực sự.

Nhưng đây quả thực là lần đầu tiên cô và Thẩm Tấn tiếp xúc gần gũi.

Kể từ ngày đó trở đi, một ít tình ý ngây thơ dường như cuối cùng cũng đã bị chọc thủng, bén rễ và nảy mầm, không ai có thể ngăn cản được.

Thẩm Tấn hơi sửng sốt, ánh mắt có chút lơ đãng, có lẽ đang nghĩ tới chuyện gì đó trong quá khứ.

Một lát sau, anh thu hồi ánh mắt, trong bóng tối, không biết vì sao, vẻ mặt vô cảm của anh dịu đi rất nhiều, giống như được thêm vào một bộ lọc làm mờ, mang theo dáng vẻ hồi ức mông lung.

"Ừ", Thẩm Tấn cụp mắt cười rộ lên, "Tổng cộng hôn hai lần."

Khóe môi của Thu Tuỳ hơi cong lên.

Cô vẫn chưa quên những gì đã xảy ra khi còn đi học và Thẩm Tấn cũng vậy.

Có lẽ là hai câu đối thoại tuy không rõ ràng nhưng cả hai đều hiểu, đã phá vỡ sự trầm tĩnh.

Mọi việc Thu Tuỳ làm sau đó như nước chảy mây trôi, lại đúng tình hợp lý.

"Đây là gì?"

"Má trái em đã hôn khi khôi phục lại hiện trường vụ án."

"Cái này thì sao?"

"Tai trái của tôi còn chưa được em hôn."

Thu Tuỳ chỉ đơn giản "Ồ" một tiếng, hiểu rõ gật đầu.

Cô chạm vào tai trái của Thẩm Tấn, dùng giọng điệu có chút đáng thương nói: "Thật đáng thương, lần sau có cơ hội sẽ bù đắp."

Sau khi lời nói rơi xuống, Thu Tuỳ nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô như mất đi đầu óc, mất đi khả năng suy nghĩ trong đêm dài vô tận này.

Nói như vậy, chẳng phải rõ ràng là cô đang nói với Thẩm Tấn, từ việc chào hỏi má kề má đến việc khôi phục hiện trường vụ án, cho đến nụ hôn vô tình lên tai phải đều là do cô lên kế hoạch sao?!!!

Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Mỹ nhân thật sự sẽ làm con người ta mất! trí!

Thẩm Tấn lặng lẽ nhìn cô, không vạch trần, chỉ cười nhạt nói: "Sẽ có cơ hội, không thể để nó cô đơn được."

Thu Tuỳ: "..."

Cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tấn, cảm xúc trong đó quá phức tạp để cô có thể hiểu được, cô chỉ cảm thấy tim đập nhanh cùng hoảng hốt.

Ngón tay của Thu Tùy chậm rãi chuyển động, Thẩm Tấn lặng lẽ nhắm mắt lại, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng che lấy mắt Thẩm Tấn.

Đó là nơi mà cô chỉ cần nhìn qua một lần sẽ liền chìm sâu vào trong.

Khoảnh khắc cô rút tay lại đặt lên tay vịn bên trái, người đàn ông bất động trước mặt cô từ từ mở mắt.

Sau đó, Thu Tuỳ ngả người về phía sau tựa lưng vào đệm sô pha, bình tĩnh nhìn khoảng cách giữa Thẩm Tấn và cô đang dần dần gần hơn.

Cô vẫn ung dung như thể đang chờ đợi một khoảnh khắc nào đó sắp đến.

Cho đến khi chóp mũi Thẩm Tấn chạm vào mũi cô, gần như cạnh nhau.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức Thu Tuỳ chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm vào đôi môi mà cô đã từng hôn trong mơ.

Phảng phất như mộng đẹp đêm trước trở thành sự thật.

Thu Tuỳ kiên nhẫn chờ đợi điều tiếp theo. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất

Sau một khắc, cô nghe thấy Thẩm Tấn bình đạm nói chuyện, giọng nói rất nhẹ, lọt vào tai cô, mang theo hơi thở độc đáo của anh: "Tuỳ Tùy, may mắn chúng ta sống ở tầng năm, tôi chỉ cõng em lên tầng năm thay vì lên tầng mười sáu."

Thu Tuỳ sửng sốt, có chút mơ hồ: "Tầng mười sáu xảy ra chuyện gì?"

"Chỉ là leo lên tầng năm đã giúp tôi tiết kiệm rất nhiều sức lực", Thẩm Tấn lười biếng cong môi dưới, "Việc tiếp theo sẽ không chậm trễ đâu."

Tâm trí của Thu Tuỳ choáng váng một lúc trước khi cô rốt cuộc cũng nhận ra "tiết kiệm sức lực" theo như lời Thẩm Tấn là đang nói đến phương diện tiết kiệm sức lực nào.

Thu Tuỳ vô thức liếm môi dưới, cô đã đoán được đây là lời xác nhận cuối cùng của Thẩm Tấn với cô trước khi giấc mơ của cô thành hiện thực.

Thu Tuỳ tay chân luống cuống đầy khẩn trương, cô chớp mắt, hít một hơi thật sâu, không trốn tránh nữa, cô bắt gặp ánh mắt nặng nề đang cố khắc chế cảm nào đó của Thẩm Tấn.

"Ừ", Thu Tuỳ gật đầu, lông mi run rẩy, nhưng giọng nói vẫn trấn định như cũ, "Mất điện chỉ là một sự kiện có xác suất nhỏ, về sau chúng ta ngồi thang máy, sẽ không lãng phí sức lực của anh."

Khóe môi của Thu Tuỳ hơi cong, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trước mắt là người đàn ông đang cúi xuống giam cầm cô trên chiếc ghế sô pha đơn này.

Thẩm Tấn.

Cô nghĩ.

Giữa cô và anh, nếu không tận dụng thời cơ, thì cơ hội sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Chúng ta ở nơi xa xa kia cũng chỉ còn ba bước cuối cùng.

Chúng ta có tương lai về sau.

Chúng tôi còn một chặng đường dài để đi.

Lời nói của cô giống như một câu thần chú.

Lời vừa dứt, hơi thở nóng bỏng trong không khí dường như càng lúc càng nóng, Thẩm Tấn nhìn về phía cô, nơi đáy mắt một mảnh tối sầm.

Thu Tuỳ nhéo ngón tay của mình, trước khi đôi môi nóng bỏng sắp rơi xuống, cô dường như cảm nhận được điều gì đó, thận trọng lại chậm rãi nhắm hai mắt.

Trước khi mi mắt trên của cô tiếp xúc hoàn toàn mật thiết với mi mắt dưới.

Đôi mắt của Thu Tuỳ theo bản năng lóe lên, đèn trên trần phòng khách bật sáng.