Trans: Khánh Khánh
Bùi Tân Tắc đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Thu Tuỳ.
Anh hít một hơi, đột nhiên có một dự cảm không lành: "Cô sẽ không lại đến đây để thu tiền thuê nhà chứ? Tôi nhớ rõ chưa đến hạn trả tiền thuê nhà."
Thu Tuỳ: "..."
Lần trước cô và Thẩm Tấn tới thu tiền thuê nhà của Bùi Tân Tắc rốt cuộc đã để lại bao nhiêu bóng tối tâm lý cho anh vậy?
"Không phải", Thu Tuỳ giải thích, "Nhưng để tiện hơn trong việc thu tiền thuê nhà, tôi đã chuyển đến sống ở phòng 502 đối diện. Đúng rồi, nếu không có việc gì, tôi hiện tại đi về."
Bùi Tân Tắc:?
Thực sự chuyển đến?
Thẩm Tấn đi Nga, sao đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy?
Anh sửng sốt vài giây, sau đó quay lại hỏi Thẩm Tấn, lại thấy Thẩm Tấn đặt ly lên bàn, đứng dậy đi về phía cửa.
"Không, Thẩm Tấn", Bùi Tân Tắc gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, "Sao cậu lại theo Thu Tùy đi về?"
Thẩm Tấn: "Đưa cô ấy về, cùng cô ấy bàn bạc về việc sau này sẽ thu tiền thuê nhà như thế nào."
Bùi Tân Tắc: "..."
Cuộc sống này không có cách nào vượt qua.
Dù đã nói vậy nhưng trên đường đưa Thu Tuỳ về nhà, hai người không nói gì.
Mãi cho đến khi xe dừng trước cửa khu chung cư nơi Thu Tuỳ ở, Thu Tuỳ mở cửa muốn xuống xe, vô tình nhìn thấy Thẩm Tấn đang tháo dây an toàn, cô mới lên tiếng ngăn cản: "Không cần, vali của tôi bên trong chỉ là quần áo, không nặng lắm, cứ để ở đây đi."
Thẩm Tấn dừng một chút, nhướn mày, nhớ tới vali của Thu Tuỳ quả thực không nặng nên cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi vào ghế lái, mở cốp xe.
Sau khi lấy vali ra khỏi cốp xe, Thu Tuỳ dừng lại.
Ngày mùng một Tết, trước cửa khu chung cư hầu như không có ai, nhà nào cũng sáng đèn, mơ hồ còn nghe thấy giọng nói câu chữ rõ ràng của MC trên TV, cùng tiếng ồn ào của một gia đình đang cùng nhau chơi mạt chược...
Thu Tuỳ cắn môi dưới, từ từ tiến lại gần gõ vào cửa sổ xe.
Ánh mắt giao nhau, Thu Tùy lén lút siết chặt lòng bàn tay, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Tấn.
Cô giả vờ bình tĩnh tuỳ ý mở miệng.
"Bà con xa không bằng láng giềng gần", Thu Tùy vẻ mặt không thay đổi nói: "Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, anh không thể ném tôi đi mà mặc kệ tôi."
Thẩm Tấn đặt ngón tay thon dài trắng nõn lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau mới nâng cằm lên, chậm rãi hỏi: "Cô có thể xảy ra chuyện gì?"
Thu Tuỳ chớp chớp mắt: "Tôi sợ bóng tối, sợ côn trùng, sợ sấm sét."
Thẩm Tấn nhướn mày, nhìn cô thật sâu, không trả lời, chỉ là ý tứ đầy ẩn ý: "Vậy cô quả thực khá khó chiều."
Anh quay đầu đi, không nói gì, khởi động xe rồi lái đi.
Trong suốt bảy ngày nghỉ Tết Âm lịch, Thu Tuỳ về cơ bản không có kế hoạch gì, dù sao Tết là ngày đoàn tụ gia đình, ngay cả Trương Gia Ninh cũng không thể rảnh rỗi để gặp cô nên cô chỉ đành phát ngốc ở thu thập hành lý.
Phòng làm việc là nơi cuối cùng cô dọn dẹp.
Phía trên giá sách là một chồng sách nhiều năm không đụng đến nhưng không nỡ vứt đi, Thu Tuỳ đứng trên ghế, lấy chồng sách trên cao xuống.
Có rất nhiều sách, có mấy cuốn trực tiếp tuột khỏi tay cô rơi xuống thảm trên mặt đất, gây ra một lớp bụi mỏng cùng âm thanh không quá chói tai.
Thu Tuỳ lần lượt cất đi những cuốn sách vương vãi trên sàn, khi ánh mắt chạm vào một cuốn sách nhỏ lăn đến cửa thư phòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Đó là nhật ký của cô từ thời trung học.
Đôi mắt của Thu Tuỳ rơi vào cuốn nhật ký đầy bụi, một lúc sau, cô cẩn thận nhặt nó lên, phủi bụi, ngồi khoanh chân trên mặt đất, lật đến trang cuối cùng có ghi chép.
Trang giấy đã bị xé rách nhưng đã được dán lại cẩn thận.
Trên đó có một dòng chữ viết tay tinh tế tỉ mỉ——
"Hy vọng có thể học cùng trường với cậu ấy, nếu có thể cùng nhau đỗ vào trường đại học B liền không có gì tốt hơn."
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Dòng chữ này được viết một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên của cô.
Thu Tùy nhìn chằm chằm dòng chữ viết tay xuất hiện lại trước mặt sau nhiều năm, ánh mắt không khỏi có chút mất tập trung.
Nhiều người, có lẽ tò mò hoặc có thiện chí, đã hỏi cô tại sao lại trượt kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô trước sau đều trả lời, cô thể hiện không tốt vì quá mức lo lắng.
Chỉ có một người biết là Trương Gia Ninh, chuyện không phải như vậy.
Ngày thứ nhất của kỳ thi tuyển sinh đại học, môn Hán ngữ thi đầu tiên, cô không hề bước vào phòng thi.
Thu Tuỳ chớp mắt, nhớ lại buổi chiều trước kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên.
Cô mang theo tâm trạng hồi hộp, phấn khích trở về nhà, lại thấy Du Thiệu Huy và Lê Nhàn ngồi cạnh nhau một cách vô cảm trên ghế sofa trong phòng khách, trên bàn là cuốn nhật ký mà cô cẩn thận đặt trong ngăn kéo, đang mở ra nằm ngổn ngang, trong đó có một trang không biết đã bị ai xé đi.
Thu Tuỳ dừng bước chân, sự tức giận không thể kìm nén cùng những cảm xúc không có nơi nào để trút giận cùng nhau dâng trào.
Mặc dù trong nhật ký của cô không viết nội dùng gì khó xem, nhưng không ai thích nhật ký của mình bị đọc một cách công khai, cứ như vậy không một chút riêng tư bị mọi người xem qua.
Chỉ là đối với bọn họ, Thu Tuỳ không nói được cũng không dám phát giận.
Cô mím môi dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố mẹ, con cất nhật ký đi trước, ngày mai thi đại học rồi, con về phòng ôn bài."
"Đứng lại!" Du Thiệu Huy quát một tiếng chói tai: "Mày còn muốn học ở trường đại học B? Có biết học phí ở trường đại học B là bao nhiêu không?"
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, lại là tiền.
Cô quay người nhìn thẳng vào ba mẹ nuôi đang ngồi trên ghế sô pha, cố nén sự suy sụp trong lòng, dùng hết khả năng nhẹ nhàng giải thích: "Bố mẹ, trường đại học B ở Thượng Hải, nếu con vào trường đại học B thì ít nhất có thể tiết kiệm được không ít tiền vé tàu, hơn nữa, mặc dù học phí của trường đại học B rất cao nhưng đây là trường top đầu cả nước, hệ thống học bổng của họ cũng rất hoàn thiện. Con sẽ học tập chăm chỉ để có được học bổng, chờ khi tốt nghiệp, sẽ trả lại tiền cho hai người."
"Không cần", Lê Nhàn thiếu kiên nhẫn ngắt lời cô, "Mày cũng biết em gái mày hiện tại đang học nghệ thuật, sau này sẽ theo học trường điện ảnh, không thể bỏ lỡ bất kỳ khóa đào tạo nào như nhảy múa, ca hát và piano. Trong nhà nào có nhiều tiền như vậy cho mày đi học?"
Bà ta dừng một chút rồi nói thêm: "Thu Tuỳ, thành tích của mày ở trường rất tốt, nhưng trường đại học B lại tập hợp những sinh viên đứng đầu cả nước. So sánh thành tích của mày với những học sinh ở trường trung học hay những học sinh được tuyển chọn kĩ càng ở đại học B xem có tốt hơn không? Mày có đảm bảo bản thân sẽ nhận được học bổng của trường đại học B không? Có khi mày còn không thể thuận lợi tốt nghiệp ở trường đại học B! Mày cũng sắp 18 tuổi, em gái mày nơi này vẫn cần tiền để học nghệ thuật. Tao và Du Thiệu Huy đã tìm cho mày một công việc ở nhà máy gần nhà, ngày mai mày không cần đi thi, tuần sau tao sẽ đưa mày đến nhà máy nộp đơn."
Thu Tuỳ hoài nghi tai mình có khả năng xảy ra vấn đề.
Phụ huynh nào lại lén lút xem nhật ký của con mình một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, rồi đơn phương cấm con mình thi đại học vào ngày hôm sau?
Trong lúc nhất thời, cô thậm chí còn không có thời gian để cảm thấy tức giận hay buồn cười, chỉ nghe thấy Lê Nhàn quay người đi về phía cửa, để lại một câu nhàn nhạt: "Thức ăn thừa trong tủ lạnh, tự mình hâm nóng lại. Giờ chúng ta đưa Nhiễm Nguyệt đi học piano."
Khi Thu Tuỳ kịp phản ứng, Du Thiệu Huy và Lê Nhàn đã rời đi, để cô một mình trong căn phòng trống.
Thu Tuỳ mở tủ lạnh ra, nhìn chằm chằm vào thức ăn thừa trong tủ lạnh một lúc, lời nói của Du Thiệu Huy và Lê Nhàn vẫn văng vẳng bên tai cô, một linh cảm chẳng lành cứ quanh quẩn trong lòng.
Nhưng ngày hôm sau là kỳ thi tuyển sinh đại học, Thu Tuỳ hâm nóng thức ăn, cắn vài miếng, buộc bản thân phải đè nén cảm giác bất an trong lòng.
Du Thiệu Huy và Lê Nhàn chắc chắn chỉ đang thảo luận với cô, bọn họ sao có thể không cho cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học?
Mãi đến 6 giờ ngày hôm sau, theo đồng hồ sinh học đúng giờ tỉnh dậy, cô mới nhận ra một sự thật kinh hoàng, Du Thiệu Huy và Lê Nhàn thực sự không có ý định để cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bởi vì Thu Tuỳ hoàn toàn không thể mở được cửa phòng ngủ.
Trước khi Du Nhiễm Nguyệt chào đời, Thu Tuỳ cũng từng sống trong phòng công chúa được trang trí từng chi tiết màu hồng nhạt, nhưng thời gian cô được ôm trong lòng bàn tay không kéo dài được bao lâu.
Sau khi Du Nhiễm Nguyệt được sinh ra, mọi thứ danh chính ngôn thuận đều bị lấy đi, Thu Tuỳ thậm chí không thể sinh ra cảm giác căm hận.
Cô là con gái nuôi, Du Nhiễm Nguyệt là con gái ruột.
Cô là chị gái, Du Nhiễm Nguyệt là em gái.
Về tình về lý, cô đều phải nhượng bộ.
Gia đình Du Thiệu Huy và Lê Nhàn không hề chuẩn bị cho sự ra đời của Du Nhiễm Nguyệt, trong nhà chỉ có ba phòng, sau khi Du Nhiễm Nguyệt được sinh ra, Thu Tuỳ phải đến ở một phòng chứa nhỏ bên cạnh Du Nhiễm Nguyệt.
Phòng chứa nhỏ đúng như tên gọi của nó, không có ánh sáng mặt trời, thông gió không tốt, thậm chí cả cánh cửa cũng được làm bằng sắt.
Thu Tuỳ từng cảm thấy cửa sắt không có vấn đề gì, dù sao một khi cửa đóng lại, đó chính là thế giới nhỏ bé của cô.
Mãi cho đến lúc bị Du Thiệu Huy và Lê Nhàn khoá cửa nhốt trong phòng, cô mới đột nhiên ý thức được, so với cửa gỗ, vấn đề lớn nhất của cửa sắt chính là.
Nếu cô dùng sức phá cửa thì có thể phá được cửa gỗ, nhưng cửa sắt thì không thể được.
Ngay cả chiếc điện thoại di động chỉ dùng để gửi tin nhắn của cô cũng đã bị Du Thiệu Huy và Lê Nhàn thần không biết quỷ không hay lấy đi vào ban đêm.
Lần đầu tiên Thu Tuỳ có cảm giác tay chân luống cuống, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, tim đập nhanh như thể không phải của mình, ngón tay không khỏi run rẩy, cô rơi vào khốn cảnh kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
So với sự suy sụp của cô, Du Thiệu Huy và Lê Nhàn rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.
"Thu Tuỳ", Lê Nhàn nói với cô qua cánh cửa sắt, "Đừng uổng phí sức lực Chúng ta để đồ ăn nhẹ cho con trong phòng, khi nào đói thì ăn. Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học hai ngày nữa kết thúc, mẹ sẽ đưa con đến nhà máy để nộp hồ sơ."
"Mẹ!" Thu Tuỳ muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được, giọng nói run run, hoảng sợ không nói được một câu hoàn chỉnh. Đồng hồ treo tường trong phòng chứa đồ, từng phút tích tắc, thông báo rõ ràng. Thời gian trôi qua giống như thông báo cho Thu Tuỳ, thời gian đếm ngược đến lúc bắt đầu môn thi Hán ngữ đầu tiên.
"Con thề, con nhất định sẽ nhận được học bổng!"
"Con không cần tiền của mẹ, một đồng cũng không cần, thực sự!"
"Con có thể tự lo học phí và chi phí sinh hoạt."
"Về phần học phí phụ đạo nghệ thuật của Nhiễm Nguyệt, con có thể làm việc bán thời gian! Thật đấy!"
"Mẹ ơi, mở cửa cho con đi!"
Cô khàn giọng hét lên bên trong cánh cửa sắt, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh gì đó phát ra từ cổ họng của Lê Nhàn, có lẽ đang uống một cốc sữa đậu nành hoặc thứ gì đó tương tự. Sau đó, Lê Nhàn vỗ nhẹ vào cánh cửa sắt.
"Đừng nghĩ tới chuyện đó", Lê Nhàn nói, "Ba mẹ đưa Nhiễm Nguyệt ra ngoài học hát. Con ở bên trong có thể ngủ hoặc làm cái gì cũng được."
Vài giây sau, Thu Tuỳ nghe thấy tiếng cửa bên ngoài đóng sầm lại.
Mọi thứ lần nữa trở nên bình tĩnh lại.
Ngôi nhà này vẫn trống vắng như ngày hôm qua, chỉ còn lại một mình cô.
Dường như mọi chuyện chưa quyết định cũng đã có kết quả, đồng hồ trên tường đã đưa ra tuyên cáo phán quyết.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học, buổi sáng.
Đối với bài thi Hán ngữ, dù bây giờ cô ra ngoài, đến trễ cũng không được vào trường thi, mọi chuyện giờ như ván đã đóng thuyền.
Nửa giờ sau, Thu Tuỳ từ phòng Du Nhiễm Nguyệt, rời khỏi nơi gọi là nhà này.
Phòng chứa đồ nơi cô ở nằm cách vách với phòng ngủ của Du Nhiễm Nguyệt, lưới chống trộm trên ban công của hai phòng thông nhau, Thu Tuỳ giẫm lên lưới chống trộm trên ban công, từ ban công phòng trèo qua phòng Du Nhiễm Nguyệt, cô mở cửa sổ trong phòng ngủ Du Nhiễm Nguyệt, đi vào phòng Du Nhiễm Nguyệt, cuối cùng mới được tự do.
Tuy nhiên, việc đến muộn là một sự thật đã định.
Khi Thu Tuỳ đi trên đường, khắp nơi đều có phụ huynh mặc trang phục màu đỏ may mắn, xe cộ trên đường sẽ tự động giảm tốc độ, khi đi qua phòng thi hoặc trường học sẽ tự động ngừng bấm còi.
Tất cả trông thật ấm áp nhưng mọi thứ chẳng liên quan gì đến cô.
Đại học B là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, cô trượt phần thi Hán ngữ cũng đồng nghĩa là trượt trường đại học B.
Thu Tuỳ chán nản bước đi trên đường, nhìn những chiếc xe buýt nối tiếp nhau chạy qua, đột nhiên không hiểu sao cô lại nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.
Cô nhảy lên một chiếc xe buýt trong số đó.
Chiếc xe buýt kia sẽ đi ngang qua một trường tổ chức thi tuyển sinh đại học.
Không phải trường thi của cô mà là trường thi của Thẩm Tấn.
Lúc đó, cô đột nhiên muốn gặp Thẩm Tấn.
Nhà họ Du cách trường thi của Thẩm Tấn khá xa, chỉ là khi Thu Tuỳ khởi hành, thời gian đã muộn.
Vì vậy, sau khi xuống xe, cô chỉ đợi khoảng nửa tiếng ở cổng trường thi của Thẩm Tấn, liền nghe thấy tiếng chuông kết thúc phần thi.
Một lúc sau, một đám học sinh mặc đủ kiểu dáng quần áo tiến về phía cửa.
Kỳ lạ thay, ngay cả khi ở cổng một ngôi trường xa lạ, nhìn thấy một nhóm những gương mặt xa lạ đang lao về phía mình, Thu Tuỳ vẫn nhìn thấy chàng trai đặc biệt bắt mắt trong số họ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trước cổng trường có một nhóm phụ huynh háo hức chờ đợi, cô đứng giữa họ, ánh mắt lạc lõng.
Lúc đó cô cũng không cao lắm, chỉ cần nhóm phụ huynh đứng ở phía trước, trên cơ bản họ đã có thể che khuất mọi tầm nhìn của cô.
Thu Tuỳ kiễng chân lên, tầm mắt dừng trên người Thẩm Tấn, mím môi dưới, đang muốn chạy về phía anh, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Tấn sáng lên, anh đi về phía một cặp vợ chồng khí chất xuất chúng, ăn mặc cao quý.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy cặp vợ chồng cùng Thẩm Tấn băng qua đường, đi về phía một chiếc ô tô mà lúc đó cô không nhìn thấy nhãn hiệu nhưng chiếc xe như viết lên thân hai chữ rất quý.
Bước chân của Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.
Cô đang đứng trong một đám người, cách Thẩm Tấn không xa, nhìn Thẩm Tấn nghiêng đầu để lộ quai hàm sắc bén, cùng với cha mẹ ôn tồn lễ độ bên cạnh.
Cho dù cách nhau một con đường, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt hăng hái của thiếu niên, có thể cảm nhận được tâm trạng thoải mái, phấn khích của anh, đồng thời cũng có thể đoán được anh chắc hẳn đã làm bài thi rất tốt.
Nhưng vào lúc đó, cô lại một lần nữa rõ ràng ý thức được, khoảng cách giữa cô và Thẩm Tấn tuyệt đối không đơn giản như cách nhau một con đường.
Vào lúc đó, Thu Tuỳ tràn ngập những cảm xúc phức tạp, buồn bã và vui mừng, ghen tị và bối rối.
Cô mừng cho Thẩm Tấn, buồn cho chính mình, ghen tị với những cô gái tốt hơn cô ở trường đại học mà Thẩm Tấn có thể gặp, và bối rối không biết phải làm gì.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, suy nghĩ của cô dần dần lấy lại tinh thần, mảnh giấy bị Du Thiệu Huy và Lê Nhàn xé ra đã được cô dán lại sau kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Cô đã giữ cuốn nhật ký này cho đến ngày nay, nhưng chưa bao giờ viết thêm một chữ nào trong đó.
Mảnh giấy đó trở thành câu cuối cùng trong cuốn nhật ký này.
Tâm trí của Thu Tuỳ đột nhiên nhớ lại những lời Thẩm Tấn đã nói với cô khi anh đến gặp cô sau kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên.
Anh ngồi dưới giá bóng rổ, chỉ vào tai mình và nói với cô: "Nếu cậu muốn học lại thì sau khi thi xong đến trường học của chúng ta, lại đóng dấu cho tôi."
Thu Tuỳ chớp mắt, cầm lấy một cây bút, lật qua trang giấy rách, tìm một trang trống khác.
Cô cúi đầu viết cẩn thận, từng nét một.
"Hy vọng năm nay, có thể đem lỗ tai bị chọc năm đó, một lần nữa đến gần Thẩm Tấn."
Ngày kí hợp đồng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Âm lịch.
Tối hôm đó, cô xách vali chuyển đến phòng 502 ở Bạc Duyệt Loan.
Suy nghĩ một lúc, Thu Tuỳ vẫn là gửi tin nhắn báo cáo cho chủ nhà.
Thu Tuỳ: [Gửi vị trí: Toà nhà Bạc Duyệt Loan.]
Vài giây sau, Thẩm Tấn cũng gửi cho cô một địa điểm: [Gửi vị trí: Lâm Thành.]
Thu Tuỳ: "..."
Có vẻ như anh đang đi công tác.
Ngày hôm sau là ngày làm việc đầu tiên sau bảy ngày nghỉ Tết, khối lượng công việc dồn nén suốt bảy ngày được đẩy nhanh và tăng gấp bội trong ngày làm việc đầu tiên, từ nhà tư bản cho đến người làm công, không ai trốn thoát được.
Cụ thể, trong quá trình Thu Tuỳ và Thẩm Tấn báo cáo lẫn nhau, chưa có một ngày nào, hai người cùng đồng thời ở Thượng Hải.
Cũng không biết có phải vì Thu Tuỳ bắt đầu gửi vị trí hay không, hồ sơ trò chuyện giữa họ thường đề cập đến việc chia sẻ vị trí.
Thẩm Tấn: [Gửi vị trí: Giang Thành.]
Thu Tuỳ: [Gửi vị trí: Bình Thành.]
Thẩm Tấn: [Gửi vị trí: Nam Thành.]
Thu Tùy: [Gửi vị trí: Việt Thành.]
...
Công việc liên tục kéo dài suốt mười ngày, mới rốt cuộc có chút chuyển biến.
Thu Tuỳ vừa kết thúc công việc phiên dịch ở một nơi khác, sau khi máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải, cô lấy điện thoại di động ra và gửi vị trí của mình cho Thẩm Tấn như thường lệ. wattpad @MyTrn0027
Thu Tuỳ: [Gửi vị trí: sân bay Thượng Hải.]
Thẩm Tấn: [Gửi vị trí: Bạc Duyệt Loan.]
Thu Tuỳ sửng sốt, hiếm khi cô và Thẩm Tấn không đi công tác một ngày.
Có vẻ như khối lượng công việc dồn nén trong bảy ngày Tết đã được giải quyết.
Thu Tuỳ lần này đi công tác không mang theo vali, cô chỉ xách một chiếc ba lô lớn đựng vài bộ quần áo để thay, không cần đợi ở băng chuyền hành lý mà đeo ba lô trên lưng trực tiếp đi ra cửa.
Trước khi cô kịp đăng nhập vào ứng dụng gọi xe trên điện thoại, từ bên cửa có một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cô: "Tuỳ Tuỳ bảo bối, surprise*!"
*Tiếng Anh: bất ngờ chưa?
Trương Gia Ninh từ ngoài cửa nhảy ra ôm lấy cô: "Ây da, cuối cùng cũng bắt được một ngày Tuỳ Tuỳ rảnh rỗi, cùng đến nhà tớ uống chút rượu đi."
Thu Tuỳ sửng sốt: "Bây giờ?"
"Đương nhiên", Trương Gia Ninh gật đầu, "Thứ sáu không uống rượu, sống cũng quá uổng phí. Hơn nữa, ngày mai là thứ bảy chủ nhật, chẳng phải cậu cũng được nghỉ sao?"
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút: "Ừ, hôm nay là thứ sáu, hai ngày sau tớ được nghỉ, vậy chúng ta đi thôi."
Cô khoác tay của Trương Gia Ninh, gửi tin nhắn cho Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ: [Tôi đến nhà Trương Gia Ninh trước.]
Suy cho cùng, ở nhà đối diện nhau, tương lai còn dài, bây giờ cũng không vội chờ một chút.
Công ty Minh Dật.
Trần Duệ gõ cửa ba lần, nghe thấy bên trong thấp giọng nói "Vào đi", liền mở cửa bước vào.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, máy điều hòa được bật hết tốc lực, Thẩm Tấn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu, vẻ mặt không chút biểu cảm, từ xa toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.
Anh trông có vẻ thờ ơ, trên bàn có vài chồng tài liệu chất cao.
Điều hiếm thấy là ánh mắt Thẩm Tấn không hề rơi vào tài liệu nào mà nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trên bàn, anh cúi đầu, cảm xúc không rõ, trầm mặc không nói gì.
Trần Duệ không dám lại gần xem tin nhắn trong điện thoại của Thẩm Tấn, chỉ cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Thẩm Tấn tựa hồ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh hơi ngả người ra sau, thoải mái dựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh như thể mọi chuyện đều khống chế trong lòng bàn tay.
"Tối nay", Thẩm Tấn giơ tay gõ lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, "Tăng ca."
Trần Duệ có chút bối rối: "Công ty Minh Dật tăng ca không phải là bình thường sao? Chỉ cần cho tôi đủ tiền làm thêm giờ là được."
Thẩm Tấn liếc anh một cái, nói thêm vài câu giải thích: "Là chuyện riêng tư của tôi, tiền thưởng của anh tháng này sẽ tăng gấp đôi, tiền làm thêm giờ tính như bình thường, sẽ bị trừ vào tài khoản cá nhân của tôi."
Trần Duệ không hỏi thêm nữa, không nói một lời liền đồng ý: "Không thành vấn đề, nhưng nội dung công việc là gì?"
"Nơi làm việc ở Bạc Duyệt Loan", Thẩm Tấn không trả lời câu hỏi của Trần Duệ, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Khi đến Bạc Duyệt Loan cậu sẽ biết."
Sau khi Trần Duệ rời đi, Thẩm Tấn mở điện thoại ra, một lúc sau mới mở hộp thoại WeChat của Bùi Tân Tắc.
Thẩm Tấn: [Tôi cho cậu một lời khuyên, tối nay tìm khách sạn ở bên ngoài đi.]
Bùi Tân Tắc: [Tôi không.]
Thẩm Tấn: [Tuỳ cậu, tối nay Bạc Duyệt Loan sẽ cúp điện.]
Bùi Tân Tắc: [Mẹ kiếp? Mất điện! Sao có thể?! Tôi không thấy thông báo cúp điện trong nhóm chủ sở hữu Bạc Duyệt Loan, cậu chờ tôi kiểm tra tin nhắn nhóm một chút.]
Thẩm Tấn: [Sẽ không mất điện ở Bạc Duyệt Loan, nhưng tòa nhà nơi chúng ta ở sẽ bị mất điện.]
Một phút sau, có hai tin nhắn hiện lên.
Bùi Tân Tắc: [......]
Bùi Tân Tắc: [Thẩm Tấn! Chết tiệt!! Cho tôi làm người đi!!!]
Sáu giờ chiều, trước đèn đỏ ở ngã tư Bạc Duyệt Loan, Trần Duệ xoa xoa tai nghi ngờ mình nghe nhầm.
Trần Duệ do dự mấy giây, vẫn là nhịn không được xác nhận: "Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn tôi tắt công tắc nguồn điện của một tòa nhà ở Bạc Duyệt Loan? Một giờ sau bật lại?"
Thẩm Tấn: "Ừ."
Trần Duệ: "Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của những người dân khác sao?"
"Sẽ không", Thẩm Tấn bình tĩnh nói: "Trong tòa nhà đó chỉ có ba người, à, hiện tại ở đó chắc chỉ có hai người thôi."
Trần Duệ: "Vậy tôi hỏi một chút, ngoài anh ra, còn có ai sống ở đó?"
Thẩm Tấn không trả lời, anh gõ đốt ngón tay lên mép kính xe, một lúc sau mới mở điện thoại ra.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện với Thu Tùy, chợt nhớ tới hai câu phẫn nộ của Bùi Tân Tắc.
Bùi Tân Tắc: [......]
Bùi Tân Tắc: [Thẩm Tấn! Chết tiệt!! Cho tôi làm người đi!!!]
Thẩm Tấn thu hồi suy nghĩ, thờ ơ đưa mắt nhìn màn hình điện thoại.
Vậy thì, cho cô một cơ hội cuối cùng.
Thẩm Tấn bấm vào hộp thoại của Thu Tuỳ, vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng Thu Tuỳ gửi——
[Tôi đến nhà Trương Gia Ninh trước.]
Anh xoa xoa giữa mày, ngón tay nhanh chóng nhảy lên bàn phím màn hình, như sợ giây tiếp theo mình sẽ đổi ý.
Vài giây sau, một tin nhắn được gửi đến hộp thoại của Thu Tuỳ.
Thẩm Tấn: [Tối nay Bạc Duyệt Loan cúp điện, nếu không muốn về nhà thì hãy ở lại nhà Trương Gia Ninh trước.]
*
Thu Tuỳ đã đến nhà Trương Gia Ninh không dưới mười lần, Trương Gia Ninh từ nhỏ đã là con quỷ nghiện rượu, khi còn nhỏ, cô đã trộm rượu do gia đình mình nấu dưới gầm giường của ông nội. Lớn lên thì càng ngày càng không thể cứu vãn, cô cố ý mua một chiếc tủ lạnh để đựng rượu mua từ khắp nơi trên thế giới.
Trước mặt người ngoài, Thu Tuỳ không dám nói bản thân uống nghìn ly không sau, nhưng ở nhà Trương Gia Ninh, Thu Tuỳ lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Phải biết rằng, Trương Gia Ninh đã từng đánh giá cô: "Thu Tuỳ, đừng nói tớ, Lý Bạch* thậm chí còn không thể uống qua cậu."
*Ông cùng người bạn Đỗ Phủ trở thành hai biểu tượng thi văn lỗi lạc không chỉ trong phạm vi nhà Đường mà còn trong toàn bộ lịch sử Trung Hoa, thậm chí toàn bộ khu vực Đông Á đồng văn. Giới thi nhân bấy giờ rất kính nể tài uống rượu làm thơ bẩm sinh của ông, nên gọi Lý Bạch là Tửu Tiên (酒仙) hay Trích Tiên Nhân (謫仙人) (nguồn: wiki)
Trương Gia Ninh đặc biệt bố trí một ban công có cửa sổ lồi trong nhà, dành riêng cho việc cùng Thu Tuỳ ăn lẩu, uống rượu và xem phim, đó cũng là một không gian nhỏ để hai cô dành thời gian ăn chơi với nhau.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Máy chiếu trên tường đang chiếu một bộ phim mà Trương Gia Ninh ngẫu nhiên chọn ra, cả hai người đều không để ý nhiều đến nội dung phim, Trương Gia Ninh không nhịn được buôn chuyện, yêu cầu Thu Tùy kể lại chi tiết mọi chuyện về thời gian cô ở Nga, từ đầu đến cuối tỉ mỉ nói một lần.
Thu Tuỳ: "..."
Sau khi cô giải thích ngắn gọn qua một lượt, đồng thời bổ sung thêm một số chi tiết theo yêu cầu của Trương Gia Ninh, chai rượu và tất cả đồ ăn vặt trên bàn đều đã vơi thấy đáy.
"Cậu ăn trước đi", Trương Gia Ninh đứng dậy, đi đến tủ lạnh trong phòng khách lấy đồ ăn, "Tớ đi lấy chút đồ ăn vặt."
Cô vừa rời đi, sự chú ý của Thu Tuỳ đều đổ dồn vào bộ phim.
Vài phút sau, Trương Gia Ninh chạm vào khuỷu tay Thu Tuỳ, đưa cho cô một túi khoai tây chiên: "Tuỳ Tuỳ, cầm nè."
Thu Tuỳ lơ đãng cầm lấy, chỉ vào bộ phim trên màn chiếu.
Trên đó có một cô gái nũng nịu nói với người đàn ông: "Thỏ con đáng yêu như vậy, anh sao có thể ăn thịt thỏ?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô khó khăn nuốt nước bọt, chỉ vào màn hình hỏi Trương Gia Ninh: "Cậu nói xem, có phải đàn ông đều thích phụ nữ làm nũng không?"
Trương Gia Ninh cau mày suy nghĩ một lúc, trả lời với vẻ nghiêm túc hiếm có: "Có lẽ không phải đàn ông nào cũng như vậy, nhưng nếu người phụ nữ mà anh ta thích làm nũng, hẳn là đàn ông đều sẽ thích."
Thu Tuỳ: "..."
Môi cô mấp máy, đang định nói thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Thẩm Tấn: [Tối nay Bạc Duyệt Loan cúp điện, nếu không muốn về nhà thì hãy ở lại nhà Trương Gia Ninh trước.]
Trương Gia Ninh nghiêng người liếc nhìn: "A, cúp điện? Vậy cậu có thể ở lại đây với tớ, dù sao trong ba lô cậu không phải có quần áo để thay sao?"
"Cũng đúng", Thu Tuỳ gật đầu, tiếp tục một cách tự nhiên, "Vậy tớ..."
Giọng điệu của cô đột ngột dừng lại, những lời định nói bị nuốt lại trong cổ họng.
Thu Tuỳ quay lại nhìn người phụ nữ nũng nịu trên màn hình chiếu, lời nói của Trương Gia Ninh lại hiện lên trong đầu cô.
"Quên đi", Thu Tuỳ cắn môi dưới, "Tớ về nhà đây."
Trương Gia Ninh:?
Cô gãi đầu, bối rối không hiểu tại sao Thu Tuỳ lại đột nhiên thay đổi ý định.
"Cậu sao vậy?" Trương Gia Ninh đi theo cô ra ngoài, thuận miệng suy đoán: "Hôm nay cậu còn có việc à?"
"Không", Thu Tuỳ đứng ở cửa thay giày trả lời, "Tớ đã giải quyết xong tất cả công việc gần đây, sẽ nghỉ ba ngày tiếp theo."
"Vậy tại sao cậu lại vội vàng về nhà như vậy?" Trương Gia Ninh như hoà thượng quá cao không sờ tới được suy nghĩ*, tỏ vẻ khó hiểu, "Cậu đã lâu không ở nhà tớ, dù sao Bạc Duyệt Loan bị cúp điện, chờ Thẩm Tấn gọi điện thông báo cho cậu bên kia có điện, cậu trở về cũng không muộn."
*丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
(nguồn: tamkhietduytinh.wordpress)
"Vậy thì thực sự đã quá muộn rồi", Thu Tuỳ thay giày, đứng dậy, nói đầy ẩn ý: "Khi có cuộc gọi đến, không phải là thời cơ thích hợp để làm nũng."
Trước khi mở cửa rời đi, Thu Tuỳ dường như nghĩ đến điều gì đó.
Thu Tùy quay người lại, vỗ vỗ bả vai Trương Gia Ninh, nghiêm túc gật đầu: "Nhân tiện, cảm ơn cậu vì rượu ngon cậu sưu tầm nhiều năm, coi như là cho tớ thêm dũng khí!"
Sợ rằng khi đến Bạc Duyệt Loan, phía Bạc Duyệt Loan đã gọi điện báo, Thu Tuỳ gần như vội vã chạy về nhà. wattpad @MyTrn0027
Tòa nhà nơi Thẩm Tấn sống nằm ở khu vực trong cùng của toà nhà Bạc Duyệt Loan, Thu Tuỳ đứng trước cửa khu chung cư Bạc Duyệt Loan, sững sờ trong giây lát.
Khu vực này đèn sáng rực rỡ, căn bản không có tòa nhà nào bị mất điện cả?
Chẳng lẽ cô vội vội vàng vàng nhưng khi đến nơi thì nguồn điện ở Bạc Duyệt Loan đã được khôi phục?
Thu Tuỳ thở dài, có chút bất lực bước vào.
Cho đến khi cô đứng trong tòa nhà nơi cô và Thẩm Tấn ở, nhìn ánh đèn sáng rực xung quanh, chỉ riêng tòa nhà Thẩm Tấn không thấy ánh sáng, cô không khỏi càng thêm bối rối.
Chuyện này là thế nào?
Không toà nhà nào có sự cố mất điện? Chỉ có tòa nhà nơi cô và Thẩm Tấn ở bị mất điện?
Thu Tuỳ chớp chớp mắt, cũng không để ý lắm, dù sao điều đó ít nhất chứng tỏ cô không về quá muộn.
May mắn thay, ít nhất điện vẫn chưa được khôi phục ở tòa nhà này.
Thu Tuỳ đứng trước cửa thang máy, bị mất điện nên thang máy đương nhiên không thể sử dụng được.
Cô một lần nữa vui mừng vì đã chọn tầng năm thay vì tầng mười sáu nơi Bùi Tân Tắc sống.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, do dự một chút, cuối cùng bấm số của Thẩm Tấn.
Lần này, đối phương chỉ trong vài giây đã bắt máy.
Giọng nói trầm trầm của Trần Tấn phát ra từ điện thoại: "Xin chào?"
Lông mi của Thu Tuỳ giật giật.
Cô đã sống nhiều năm trong một phòng chứa đồ nhỏ, trong căn phòng chật chội đó, cô đã ngắm nhìn ánh trăng chiếu qua cửa sổ thấp, cô cũng bị Du Thiếu Huy và Lê Nhàn nhốt trong đó, không tìm được lối ra.
Điều kỳ lạ là sau tất cả, những điều này đều không trở thành bóng ma tâm lý, cô không hề sợ hãi bóng tối mà ngược lại, cô cảm thấy thoải mái hơn trong môi trường tối hẹp, cô càng thêm tự tại.
Giống như bây giờ.
Thu Tuỳ nhớ lại người phụ nữ làm nũng trong bộ phim mà cô đã xem cách đây không lâu, nghĩ ngợi trong đầu một lúc, cô mấp máy môi giả vờ uỷ khuất nói chuyện điện thoại.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
"Thẩm Tấn", trong giọng nói vang lên một tiếng khóc nức nở khó phát hiện, không còn bình tĩnh thong dong như trước nữa, nghe thấy tim cô đập thình thịch: "Sao ở đây vẫn không có điện?! Trời tối quá, anh có ở nhà không? Tôi, tôi hơi sợ."
Bóng tối lan rộng, màn đêm trở nên mát mẻ, trong hoàn cảnh đủ an tĩnh, cô nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ điện thoại.
Giọng nói căng thẳng không giấu giếm của Thẩm Tấn vang lên: "Cô đang ở đâu? Ở nhà? Đợi chút, tôi tới tìm cô."
Đôi mắt Thu Tuỳ sáng lên, cô lại mím môi dưới, yếu ớt nói: "Tôi, tôi ở tầng một, trước cửa thang máy, mang theo một chiếc ba lô màu đen, quá nặng, không dám lên cầu thang."
"Chờ đó", cô nghe thấy tiếng cửa nặng nề đóng sầm lại, sau đó là tiếng thở dồn dập và tiếng bước chân vội vã bước xuống tầng, "Đừng cúp máy, tôi lập tức qua đây."
Thu Tùy đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cúi đầu, uỷ khuất gật đầu: "Được, vậy anh nhanh lên, tôi chờ anh."
Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng bước chân hỗn loạn, như xuyên qua loa điện thoại đi vào tai cô.
Thu Tuỳ sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, cô nhìn thấy một bóng đen cao lớn quen thuộc đang vội vã chạy về phía cô trên cầu thang.
Tòa nhà tuy tối om nhưng Thu Tuỳ đứng ở cửa thang máy tầng một, đèn đường bên ngoài vẫn sáng, một số tòa nhà lân cận cũng sáng rực, ánh sáng rực rỡ chiếu vào qua cửa kính của tòa nhà.
Với sự trợ giúp của một chút ánh sáng yếu ớt, Thu Tuỳ có thể nhìn thấy rõ sự lo lắng trong mắt người đến, cùng những giọt mồ hôi mỏng trên trán vì căng thẳng.
Thấy cô vẫn bình an vô sự, bước chân của Thẩm Tấn tựa hồ như phanh lại, anh cầm điện thoại đặt bên tai phải, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thu Tuỳ", giọng anh vẫn còn mang theo căng thẳng, "Cô..."
Thẩm Tấn không có thời gian để nói phần còn lại.
Một bóng dáng nhỏ nhắn lao về phía anh, khiến anh mất cảnh giác, duỗi tay ôm lấy anh.
Đầu Thu Tuỳ vùi vào ngực anh, cô ôm eo anh rất tự nhiên, lực ôm cũng không quá mạnh, như thể một cô gái đang sợ hãi cuối cùng cũng tìm được người mà mình có thể dựa vào.
Giọng của cô nghe có vẻ yếu ớt, như thể đang oán trách, lại như đang làm nũng, không hề có chút bình tĩnh kiên định như khi là một phiên dịch viên đồng thời.
Thẩm Tấn sững người, tay phải vẫn thẳng tắp cầm điện thoại như cũ, ghé bên tai phải, tay trái âm thầm cuộn chặt thành nắm đấm, chỉ cách vai Thu Tùy vài centimet.
Anh đứng đó, bất động nhưng hô hấp như sắp dừng lại.
Một giây tiếp theo, Thẩm Tấn cảm nhận được cánh tay đang ôm eo mình buông lỏng, trong lòng Thẩm Tấn mơ hồ dâng lên một cảm giác không bỏ được. wattpad @MyTrn0027
Anh rũ mắt xuống, thấy Thu Tùy đang khẩn trương chớp mắt lo lắng, có chút xấu hổ mím môi dưới, lùi về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách với anh.
Tuy nhiên, khoảng cách không bị kéo dài quá xa.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, do dự một chút, sau đó nhấc tay cách eo Thẩm Tấn vài centimet, tự nhiên nắm lấy tay trái của Thẩm Tấn.
"Sao anh lại tới đây?" Thu Tuỳ khẽ khịt mũi, "Tôi sợ chết khiếp, khi nào thì có điện lại?"
Thẩm Tấn không nói gì.
Lông mày anh giật giật, anh từ từ cụp mắt xuống, ánh mắt vô thức liếc nhìn bàn tay trái bị hai tay Thu Tùy nắm giữ.
Lần này, Thu Tuỳ kéo anh thật chặt, như thể cô thực sự sợ hãi.
Có lẽ là vì cô sợ bóng tối, hoặc có thể là sợ anh rời đi.
Thẩm Tấn thu hồi suy nghĩ, lấy lại tinh thần, chậm rãi đặt tay phải đang cầm điện thoại xuống.
"Rất sợ?"
Thu Tùy gật đầu, giọng điệu thành khẩn chân thành: "Tôi rất sợ hãi."
Thẩm Tấn nghiêng đầu nhìn cô, một tay cầm điện thoại chuyển sang hộp thoại của Trần Duệ gõ vài chữ.
Thẩm Tấn: [Được rồi, nhanh chóng bật công tắc lên.]
Còn chưa kịp nhấn nút gửi khi viết xong dòng này.
Thu Tuỳ lại nắm lấy tay trái của anh lắc lắc, cô nói một cách nũng nịu như thể rất tin tưởng anh, trong giọng nói mang theo một chút van xin và ủy khuất: "Nhưng anh ở đây sẽ không sợ nữa, Thẩm Tấn, bà con xa không bằng láng giềng gần, từ giờ cho tới lúc có điện, anh nhất định phải ở đây giúp tôi."
Thẩm Tấn: "..."
Làm người thì có gì tốt.
Có thể thành thần tiên tại đây hay trường sinh bất lão?
Không cần thiết.
Dù sao vào lúc này.
Anh không muốn làm người nữa.
Thẩm Tấn mặt vô cảm xóa đi những chữ mình vừa gõ vào khung tin nhắn.
Anh một lần nữa gõ bàn phím đánh chữ.
Anh chỉ đứng như vậy, để cho Thu Tùy nắm tay trái, ngay cả khi cầm điện thoại bằng tay phải và gõ bằng một tay, anh cũng không hề cảm thấy phiền hay sinh ra ý định thu tay lại.
Thẩm Tấn dáng người cao lớn, giơ cao điện thoại, Thu Tuỳ không nhìn rõ anh đang gõ cái gì, cảm thấy bầu không khí yên tĩnh lúc này thực sự rất khó xử.
Thu Tùy nắm chặt tay Thẩm Tấn, hỏi: "Thẩm Tấn, anh đang gửi tin nhắn cho ai?"
Giọng Thẩm Tấn rất bình tĩnh: "Cô không sợ à? Tôi thúc giục công ty quản lý bất động sản tới sửa chữa."
Thu Tuỳ: "..."
Cô không khỏi hít một hơi thật sâu, trong bóng tối, Thẩm Tấn nhìn không rõ biểu tình của cô, trong lòng cô đang chửi rủa Thẩm Tấn một cách hung hãn.
Anh! Thật! Đúng! Là! Cương! Thiết! Đại! Thẳng! Nam!!!
Thúc giục cái gì mà thúc giục!
Thật vất vả mới đến tối thứ Sáu!
Hãy để nhân viên quản lý bất động sản đi nghỉ ngơi Không! Tốt! Sao!
Nhà tư bản!
Đúng! Là! Quá! Đáng!
Không hiểu nỗi đau khổ của người lao động một chút nào cả!
Hơn thế nữa!
Cắt điện không tốt sao?!!
Thẩm Tấn chưa bao giờ nghe nói tới sự kiện!
Được gọi là Giờ Trái đất o?!!
Kiến thức hạn hẹp!
Không có ý thức tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường chút nào!!!
Thật!!! Bực!!! Mình!!!
Trong lúc cô đang thầm hờn dỗi, đương nhiên cô không biết Thẩm Tấn thực ra đã gửi ba tin nhắn cho Trần Duệ đang ngồi xổm trên tầng mười sáu. wattpad @MyTrn0027
Thẩm Tấn: [Kế hoạch đã thay đổi.]
Thẩm Tấn: [Sau một tiếng đừng làm gì cả.]
Thẩm Tấn: [Ba giờ sau hãy bật công tắc nguồn.]