Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ: "..."
Trong chốc lát, cô lại một lần nữa nghi ngờ mình đang bị ảo giác.
Tên người Nga này có ý gì???
Để cô bôi thuốc lên lưng Thẩm Tấn???
Có nghĩa là...cô phải cởi áo của Thẩm Tấn sao???
Điều đó sẽ không... ảnh hưởng đến thanh danh của Thẩm Tấn sao???
Có vẻ hơi phiền phức... Không phải cô không muốn, chủ yếu là Thẩm Tấn có thể không muốn.
Thu Tuỳ chớp mắt, do dự cắn môi dưới, còn chưa kịp nghĩ ra cách đáp lại thì đã nghe thấy Thẩm Tấn tặc lưỡi.
Sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Tấn duỗi tay nhanh chóng giật lấy chiếc túi nhựa từ tay người Nga kia.
"Anh đang nói cái gì vậy?" Thẩm Tấn khẽ cau mày, khinh thường giọng điệu của người Nga, thậm chí không thèm nhìn Thu Tuỳ một cái, "Không có lý do gì phải nhờ một cô gái bôi thuốc cho tôi, còn ra thể thống gì?"
"Nhưng", người Nga tỏ ra rất xấu hổ, "Hôm nay bác sĩ đã đưa thuốc cho anh. Sáng mai tôi phải về Trung Quốc sớm, thật sự không có biện pháp để anh tự bôi thuốc, anh vẫn có thể tự mình chăm sóc những vùng khác, nhưng lưng của anh...Bác sĩ nói vết thương ở lưng của anh rất nghiêm trọng, cần phải bôi thuốc đều đặn đúng giờ, chắc chắn anh sẽ không thể tự bôi thuốc được, nếu điều này xảy ra thì tôi sẽ khó lòng giải thích với thư ký Trần."
"Tôi không phải người khó chiều như vậy", Thẩm Tấn thản nhiên xua tay, cầm túi nhựa chứa đầy thuốc thong thả đi về phía phòng mình, "Không cần bôi thuốc, không có gì nghiêm trọng đâu."
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn còn không biết xấu hổ nói chính mình không khó chiều!??
Trước đây, cô thậm chí còn phải đi cùng anh để thu tiền thuê nhà.
Nhìn bóng dáng Thẩm Tấn chậm rãi quay về, Thu Tuỳ thầm thở dài.
Suy cho cùng, cô phải chịu trách nhiệm không thể trốn tránh khi khiến Thẩm Tấn bị thương. Thu Tuỳ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lúc Thẩm Tấn lấy chìa khóa phòng chuẩn bị mở cửa thì liền gọi anh.
"Thẩm Tấn."
Thẩm Tấn mở cửa một lúc, sau đó lại nhìn cô với giọng điệu khó hiểu: "Không phải tôi đã bảo cô đi ngủ sớm sao? Ngày mai không phải đi phỏng vấn vòng cuối cho phiên dịch viên tạm thời sao?"
Thu Tuỳ hít sâu một hơi, sợ Thẩm Tấn tưởng lầm cô lợi dụng, nên cuối cùng hạ quyết tâm: "Tôi bôi thuốc cho anh."
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên khóe môi thả lỏng.
Anh vẫy tay chào người Nga đứng giữa hai người: "Anh về trước, trực tiếp đến gặp Trần Duệ để nhận lương."
Người Nga thông thạo tiếng Trung Quốc, khi Thu Tuỳ đồng ý, anh ta biết rằng nhiệm vụ (tiền lương) ngày hôm nay đã được trả, anh ta quay người bỏ đi mà không nói một lời.
Sau khi nhìn thấy người Nga rời đi, ánh mắt Thẩm Tấn lại rơi vào Thu Tuỳ, giọng điệu có chút bất cẩn: "Nói rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc nhất có thể: "Giúp anh bôi thuốc."
Thẩm Tấn hơi nheo mắt: "Chỉ có bôi thuốc thôi à?"
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ: "..."
Những nghi ngờ trong việc này rất rõ ràng, như thể Thẩm Tấn chắc chắn rằng mục đích của cô không chỉ là bôi thuốc.
"Tôi hy vọng cô hiểu", Thẩm Tấn giật khóe môi, bình tĩnh giải thích với cô, "Dù sao cách đây không lâu có người muốn làm chuyện xấu với tôi, không phải cởi quần áo trước mặt tôi thì cũng muốn nhìn tôi khoả thân. Bây giờ tôi bị thương, không còn sức để chống cự, nên tôi tự nhiên sẽ cảnh giác hơn một chút. Tôi không muốn một số người lợi dụng bôi thuốc để làm điều xấu xa với tôi, nếu không danh tiếng của tôi sẽ không được đảm bảo."
Thu Tuỳ: "..."
Anh trực tiếp nói tên cô ra là được.
Thu Tuỳ nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc suy sụp, không nói nên lời.
Cô có thể làm gì bây giờ?
Cô không có biện pháp.
"Đừng lo lắng", Thu Tuỳ nói với giọng điệu dịu dàng, "Tôi thực sự sẽ chỉ bôi thuốc lên lưng anh, tuyệt đối sẽ không làm điều gì trái pháp luật."
Thẩm Tấn nhướng mày, trong mắt chói sáng bốn chữ to lớn - Tốt nhất nên vậy.
"Nếu anh vẫn còn lo lắng", Thu Tuỳ dừng lại, lấy điện thoại ra và chuyển sang ứng dụng phát nhạc, "Khi tôi bôi thuốc cho anh, tôi có thể bật nhạc nền trong phòng."
Thẩm Tấn giật mình: "Hả?"
"Chú Đại Bi, Nam Mô A Di Đà và Kinh Kim Cương", Thu Tuỳ bấm vào màn hình, hướng về phía Thẩm Tán với thái độ làm việc và giọng điệu nghiêm túc, "Có lẽ ánh sáng của chính đạo đã chiếu sáng trên thế gian."
Thẩm Tấn: "..."
Giọng điệu của Thu Tuỳ rất bình tĩnh: "Hãy chọn một bài trong số đó. Khi nghe những bài hát này, tôi đảm bảo rằng trong lòng chúng ta sẽ thanh tịnh, không có bất kỳ suy nghĩ nào về nhân giới tầm thường. Nếu không, sẽ không tôn trọng Đức Phật, đi vào con đường sai lầm."
Thẩm Tấn: "..."
Anh nhếch khóe miệng, im lặng hai giây rồi đưa túi nhựa trong tay ra: "Không cần."
Thu Tuỳ âm thầm thở hắt ra, đưa tay cầm lấy chiếc túi nhựa, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
EQ thấp: Tôi không có ý đồ quấy rối anh.
EQ cao: Tôi sẽ phát cho anh nghe Chú Đại Bi, Nam Mô A Di Đà và Kinh Kim Cương để cùng thanh tịnh.
Sau khi vào phòng, Thu Tuỳ lấy tất cả các hộp thuốc từ túi nhựa ra, luật sư người Nga cẩn thận ghi lại các yêu cầu của bác sĩ trên mỗi hộp thuốc.
Thu Tuỳ nhìn kỹ thì phát hiện trên hộp thuốc có ghi hai loại thuốc phải bôi hàng ngày, tốt nhất là sau bữa tối một tiếng.
Luật sư người Nga nói hôm nay bác sĩ đã bôi thuốc cho Thẩm Tấn, vậy nên...điều đó có nghĩa là...
Ngày mai cô phải bôi thuốc cho Trần Tấn...
Thu Tuỳ cắn môi dưới, trong đầu cô chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm mở cửa cho cô.
Hôm nay từ khoả thân cứ vang lên bên tai cô nhiều lần.
Cũng như...
Tối mai cô phải bôi thuốc lên lưng cho Thẩm Tấn.
Lời nói của Thẩm Tấn cách đây không lâu đột nhiên vang lên bên tai Thu Tuỳ——
Đừng lúc nào cũng nhân cơ hội nhìn trộm cơ thể trần trụi của tôi.
Thu Tuỳ nhắm mắt lại, sáng mai cô có buổi phỏng vấn vòng cuối công việc phiên dịch viên tạm thời, trên bàn là những tài liệu dự án liên quan mà thư ký đối phương đã sớm gửi cho cô, mặc dù cô đã thuộc lòng, nhưng trong trạng thái này....
Không hiểu sao cô lại nhớ đến giấc mơ thấy Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm mở cửa cho cô, khiến cô tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Nếu cô lại thức dậy vào lúc nửa đêm, cuộc phỏng vấn vòng cuối vào ngày mai của cô sẽ lạnh một nửa.
Thẩm Tấn, tên yêu nghiệt này!
Thu Tuỳ không nhịn được mắng trong lòng vài câu, cô nhíu mày, quay người lấy điện thoại ra, chuyển sang phần phát nhạc, quyết đoán bấm vào Chú Đại Bi.
Với trái tim thánh thiện không sân si, những muộn phiền của trần thế dần dần tan biến, những tài liệu dự án nhàm chán trên bàn dần trở nên quen thuộc và đáng yêu.
Thu Tuỳ thở phào nhẹ nhõm.
Chú Đại Bi, vĩnh viễn linh nghiệm!!!
Nhờ Chú Đại Bi, đêm đó Thu Tùy ngủ rất ngon, không mộng mị, một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy, thậm chí còn dậy sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đặt đồng hồ báo thức.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thu Tuỳ đi ra ngoài với tâm trạng sảng khoái.
Cuộc phỏng vấn vòng cuối dành cho phiên dịch tạm thời được lên lịch ở tầng ba của phòng tiệc, Thu Tuỳ đến sớm nửa tiếng, cửa văn phòng vẫn chưa mở, trong phòng tiệc còn một căn phòng trống để họ ngồi chờ.
Rốt cuộc, sau nhiều vòng sàng lọc, trong phòng chờ không còn nhiều phiên dịch viên, khi Thu Tuỳ bước vào, cô liền thấy không ít những phiên dịch viên mà mình đã gặp qua các dự án trao đổi chính trị và kinh doanh.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Sở thích chung của con người là ăn dưa và buôn chuyện.
Điểm này chưa bao giờ là ngoại lệ đối với già trẻ lớn bé, cả trong và ngoài nước.
Thu Tuỳ ngồi bên cạnh người phiên dịch quen thuộc, nghe họ trò chuyện về những tin tức bát quái mới nhất, thỉnh thoảng cô lại lơ đãng nói thêm một hai câu, cho đến khi nghe thấy trong tin đồn có cái tên Giản Nghiên.
"Đã nghe gì chưa? Giản Nghiên dường như đã bị bắt vào đồn cảnh sát Nga vào sáng sớm nay!!!"
"Giản Nghiên là ai?"
"Cô ấy cũng là thông dịch viên trong dự án trao đổi chính trị và kinh doanh này. Nghe nói muốn hợp tác điều tra hay gì đó, nhưng tôi không biết cô ấy đã làm gì."
Thu Tuỳ chớp mắt, nhưng cô không tham gia vào cuộc thảo luận.
Khi đến đồn cảnh sát, cô ngẫu nhiên trò chuyện với cảnh sát và phát hiện ra Giản Nghiên, Khúc Huy và một số người say rượu đều là người quen, đây thực sự là một âm mưu nhằm vào cô, và cũng hoàn toàn giống với suy đoán trước đó của cô.
Thu Tuỳ mím môi dưới, kỳ thật cô cũng đoán được nguyên nhân tại sao Giản Nghiên lại làm như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Đáng tiếc cô không phải thánh mẫu, bình thường tính tình cô nhìn có vẻ tốt, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt.
Nói cách khác, Thu Tuỳ, người dễ bị bắt nạt khi còn là học sinh, đã chết hoàn toàn sau khi chia tay Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ tìm thấy đoạn ghi âm của Khúc Huy trên điện thoại di động của mình, đồng thời giải thích ngắn gọn hết những gì đã xảy ra giữa Giản Nghiên và Khúc Huy, không quên đính kèm bản ghi âm của chính mình.
Cô bình tĩnh biên soạn thông tin và gửi đến địa chỉ email của Chu Lăng Vi.
Thu Tuỳ biết không cần đề nghị công ty sa thải Giản Nghiên, công ty hy vọng nhìn thấy đồng nghiệp cấp dưới giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không có nghĩa là sẽ chấp nhận một nhân viên làm điều ác với đồng nghiệp của mình.
Sau khi mọi chuyện đã xong, Thu Tuỳ cảm thấy niềm vui khi được trả thù không thể giải thích được.
Có lẽ chính vì niềm vui này mà buổi phỏng vấn cuối của Thu Tuỳ diễn ra suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng được, cứ như thể cô đã đoán được từng đề kiểm tra trong bài ôn tập trước kỳ thi.
Kết quả phỏng vấn mãi đến ngày hôm sau mới có, sau khi phỏng vấn xong, Thu Tuỳ không quan tâm nhiều đến kết quả như vậy.
Dù kết quả thế nào, dù có may mắn hay không thì cô cũng có thể lọt vào vòng phỏng vấn cuối, mọi việc trong quá trình phỏng vấn đều diễn ra suôn sẻ, đối với cô đó đã là một bước đột phá và được công nhận.
Thu Tuỳ đứng ở cửa phòng tiệc, hít thở không khí mùa đông trong lành của Irkutsk, lại nghĩ đến một ngày sảng khoái và tràn đầy năng lượng, cô không khỏi thở dài lần nữa -
Chú Đại Bi, vĩnh viễn linh nghiệm!!!
Cô quay người đi đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó để mua tất cả các sản phẩm chăm sóc da cho Trương Gia Ninh, đồng thời hẹn người phiên dịch mà cô quen cùng nhau ăn trưa.
Trong bữa trưa, màn hình điện thoại của Thu Tuỳ đột nhiên sáng lên.
Cô bấm vào màn hình và nhìn thấy tin nhắn WeChat của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn: [Tôi ăn tối xong lúc bảy giờ tối.]
Thu Tùy dừng lại: [?]
Thẩm Tấn: [Tối 8 giờ nhớ tới phòng tôi bôi thuốc.]
Thu Tuỳ đang uống nước suýt nữa bị sặc, khó cầm được điện thoại.
Người bạn phiên dịch bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy cho cô: "Sao vậy? Ai gửi tin nhắn cho cậu."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt khó giải thích: "Một tài khoản âm nhạc nào đó gửi tin nhắn cho tôi."
Người bạn phiên dịch tỏ vẻ bối rối: "Vậy tại sao cậu lại phản ứng lớn tiếng như vậy?"
Thu Tùy im lặng hai giây, ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi: "Chỉ là không ngờ thôi."
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Người bạn phiên dịch: "Cái gì?"
Thu Tuỳ: "Bài hát hôm nay được tài khoản âm nhạc gửi cho tôi là Nam Mô A Di Đà."
Người bạn phiên dịch: "..."
7 giờ 30 tối.
Thu Tuỳ đã lập một danh sách phát mới cho mình trên ứng dụng, các bài hát trong đó gồm Chú Đại Bi đến Con đường Chính nghĩa, tóm lại là cô đã nghe danh sách phát này mười lần.
7 giờ 50 tối
Thu Tuỳ ngồi trên thảm thiền định, cô chắp tay lại, hình ảnh Nam Mô A Di Đà và Đức Phật cứu độ chúng sinh vang vọng trong tâm trí cô, cô cảm thấy hiện tại với tâm hồn thuần khiết cùng sự thờ ơ với mọi thứ của mình, cô có thể xuất gia ngay lập tức và được thăng chức trụ trì.
7 giờ 59 tối
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đầy đủ, vẻ mặt không thay đổi bước ra khỏi phòng, rẽ vào một góc, gõ cửa phòng Thẩm Tấn với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau vài giây, cánh cửa được mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đứng ở cửa phòng, Thu Tuỳ thật vất vả tỏ ra nghiêm túc suýt nữa mất kiểm soát.
Lần thứ ba!!!!
Thẩm Tấn!!!
Tại sao lại đi tắm nữa!!!!
Anh có thể hay không một lần!!! chỉ một lần thôi!!! Mặc áo choàng tắm dài đoàng hoàng!!!
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, chớp mắt, đi ngang qua Thẩm Tấn, nhìn cách trang trí trong phòng.
Cô đã từng đến phòng Thẩm Tấn một lần để chọn áo khoác cho Thẩm Tấn, cô hiểu khá rõ về cách bố trí trong phòng.
Thu Tuỳ biết góc phòng bên phải có một chiếc ghế sofa, trông khá dài và rộng rãi, rất thích hợp để cô bôi thuốc cho Thẩm Tấn.
Cô hơi nheo mắt, liếc nhìn chiếc ghế sofa trong góc, rồi vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn.
Chiếc ghế sofa vẫn còn đó, nhưng nó có cảm giác ngắn hơn chiếc ghế sofa trong ký ức rất nhiều, tóm lại, dựa theo chiều cao của Thẩm Tấn...
Có vẻ như Thẩm Tấn nằm trên sô pha để cô bôi thuốc không thích hợp cho lắm.
Thu Tuỳ mím môi dưới, ánh mắt vô tình rơi xuống trên chiếc giường lớn trải ga trắng.
Ánh mắt cô đảo quanh, trong đầu nghĩ ngợi hồi lâu mới tìm được giọng điệu thích hợp.
Rốt cuộc, những lời tiếp theo được nói ra lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời của cô.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nhìn rất bình tĩnh, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy dái tai hơi ửng đỏ của cô.
Cô hét lên với Thẩm Tấn nhưng lại không dám nhìn anh.
Thẩm Tấn hơi dựa vào cửa, khóe miệng cong lên tinh tế khó có thể phát hiện.
Yết hầu của anh lăn lăn, như cố ý lại như vô ý, anh thốt ra một âm tiết trầm thấp: "Hả?"
Thu Tuỳ cắn môi dưới, buộc chính mình phải tỏ ra bình tĩnh.
Cô ho nhẹ một tiếng, giọng điệu nghiêm túc cùng ngữ khí đứng đắn.
"Cởi quần áo, nằm lên giường."