Trans: Khánh Khánh
Trong thang máy là một loại trầm mặc đáng sợ.
Nhưng sự trầm mặc này không kéo dài được lâu——
Dù sao thì Thu Tuỳ cũng đã quen với suy nghĩ của Thẩm Tấn lúc này.
Bây giờ cô cảm thấy dù Thẩm Tấn có nói gì thì cô cũng sẽ không còn quá sốc nữa.
Thu Tuỳ mở miệng muốn giải thích.
Nhưng cô dừng lại và nhanh chóng nuốt lời giải thích của mình.
Sau nhiều lần trải nghiệm, Thu Tuỳ đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Lời giải thích của cô sẽ chỉ làm bản thân thêm vẻ chột dạ, sau đó còn khiến bản thân rơi vào tình thế xấu hổ hơn, thà thừa nhận thì tốt hơn.
Thu Tùy không thay đổi vẻ mặt gật đầu, nói: "Vậy cảm ơn anh trước."
Thẩm Tấn:?
Thu Tuỳ: "Cảm ơn anh đã hứa với tôi sẽ cùng tôi đi trung tâm thương mại. Tôi hy vọng khi đến trung tâm thương mại chọn rượu, anh có lòng thương xót, đừng chọn thứ gì quá đắt tiền."
Thẩm Tấn: "Việc này đối với tôi có chút khó khăn."
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: "Chọn đồ uống cũng giống như chọn bạn gái. Tôi luôn rất kén chọn và sẽ không hạ thấp tiêu chuẩn của mình."
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi dưới, vẫn là nhịn không được nói ra lời chất vấn từ tâm hồn mình: "Nếu vậy, tôi đề nghị anh chọn một cô bạn gái sở hữu một nhà máy rượu."
Thẩm Tấn liếc nhìn cô, không trả lời.
Thu Tuỳ cũng không tranh cãi với anh nhiều, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Sau khi dự án kết thúc, anh không phải trực tiếp về Trung Quốc sao? Sao anh lại có thời gian đi chọn rượu ở Nga?"
Thẩm Tấn thản nhiên trả lời: "Tôi sẽ không về nhà sớm như vậy, tôi phải đến hồ Baikal làm một số việc vặt."
Hồ Baikal?!
Thu Tuỳ sửng sốt, cô chợt nhớ đến tin tức Trương Gia Ninh đã nói với cô trước khi đến Irkutsk——
Du Nhiễm Nguyệt sẽ đến hồ Baikal để quay MV vào cuối tháng 1.
Lúc đó đúng là cuối tháng 1 sau khi dự án kết thúc.
Nếu Thẩm Tấn tới hồ Baikal, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh hẳn là sẽ gặp phải Du Nhiễm Nguyệt.
Cô chớp mắt, tâm trạng gần như chìm xuống ngay lập tức.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, buộc mình phải rũ bỏ những cơn ác mộng đã làm phiền cô.
Sắc mặt cô cứng đờ trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái tự nhiên, trông cô vẫn như cũ, giọng điệu vẫn bình tĩnh trước sau vẫn bình thản: "Nhưng, lẽ ra tôi nên nói với anh trước, tôi đã đăng ký làm thông dịch viên tạm thời của ông Antip. Mặc dù tôi vẫn chưa chắc chắn về kết quả."
Thẩm Tấn hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết."
Sau đó, anh lười biếng mà ném ra một quả bom: "Ông Antip cũng đến bờ hồ Baikal làm viêc."
Lưng của Thu Tuỳ cứng đờ, trái tim đập nhanh.
Sau vài giây, cô định thần lại và nhanh chóng tiếp nhận thông tin này: "Vậy, người phiên dịch tạm thời do ông Antip chọn cũng sẽ đi đến bờ hồ Baikal cùng với ông Antip?"
Thẩm Tấn gật đầu: "Ừ."
Đôi mắt của Thu Tuỳ có chút mất tập trung, nhưng đầu óc cô vẫn xoay chuyển nhanh chóng, cô hỏi: "Ông Antip khi nào sẽ đến hồ Baikal?"
Thẩm Tấn quay đầu suy nghĩ một lát: "Cuối tháng Giêng."
Thu Tuỳ: "..."
Đầu óc cô rối tung, cô lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Thu Tuỳ biết rằng nếu cô thành công trong việc trở thành thông dịch viên tạm thời của ông Antip, dù chỉ là tạm thời, cũng đủ để thăng tiến sự nghiệp phiên dịch đồng thời trong tương lai của cô lên hơn một cấp độ. wattpad @MyTrn0027
Nhưng đây không phải lần đầu tiên cô đến hồ Baikal, cô biết hồ này dù lớn hay nhỏ, nếu thật sự đến đó, khả năng gặp được Du Nhiễm Nguyệt gần như là 90%.
Thu Tuỳ c ắn môi dưới, nhất thời không biết phải làm sao.
Thẩm Tấn quay đầu trầm ngâm nhìn cô, Thu Tùy cúi đầu rũ mắt xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
Anh nheo mắt, thản nhiên nói: "Có vẻ như cô khá nhạy cảm với hồ Baikal."
Thu Tuỳ giật mình, ngẩng đầu lên.
Cô không có ý định để Thẩm Tấn biết mối quan hệ của cô và Du Nhiễm Nguyệt.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, kéo môi dưới, vô thức sờ lên chóp mũi, giọng điệu tự nhiên nói: "Không, tôi chỉ đang nghĩ xem nếu đi dạo trung tâm thương mại để mua rượu cho anh thì nên mang theo bao nhiêu tiền."
Thẩm Tấn dừng tầm mắt, vô thức nhướng mày.
Khi còn học trung học, anh đã phát hiện ra rằng khi Thu Tuỳ không muốn trả lời một câu hỏi, cô sẽ vô thức chạm vào chóp mũi của mình.
Thẩm Tấn hất cằm, nhìn đi nơi khác, không hỏi thêm câu nào: "Cô không cần lo lắng quá."
Thu Tuỳ: "Hả?"
Thẩm Tấn: "Có bao nhiêu tiền thì cứ mang theo. Nếu không mang đủ..."
Mí mắt Thu Tùy không khỏi giật giật, trực giác của cô cảm giác được Thẩm Tấn sẽ mở miệng.
Thẩm Tấn chậm rãi bổ sung: "Sau khi về nước, cô có thể làm tài xế cho tôi thêm vài lần nữa coi như đền bù."
Thu Tuỳ: "..."
Thang máy lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Thu Tùy nhìn thấy Ôn Tiệp và Phó Minh Bác lo lắng đi đi lại lại ngoài cửa thang máy.
Thẩm Tấn chỉ liếc nhìn thoáng qua, mở cửa bước vào phòng mà không nói gì.
Lúc cửa đóng lại, Thu Tùy nghe thấy Thẩm Tấn nói: "Đợi lát nữa, nhớ mở quyền hạn."
Thu Tuỳ chớp mắt, nhận ra rằng anh đang nói về quyền truy cập danh bạ.
Sau khi cửa đóng lại, Phó Minh Bác vẻ mặt khó hiểu đứng trong đại sảnh, gãi gãi đầu: "Chị Thu Tùy, chị muốn cấp phép gì?"
Thu Tuỳ mím môi dưới, nói một cách vô nghĩa: "Điện thoại di động của anh họ cậu bị hỏng, lát nữa để tôi sửa cho anh ấy."
Ôn Tiệp vẻ mặt ngưỡng mộ: "Trời ơi, chị Thu Tuỳ, sao cái gì cũng biết, dù nói tiếng Nga, xem bói hay sửa điện thoại di động, chị quả thực chính là một cuốn bách khoa toàn thư biết đi!"
Thu Tuỳ: "..."
Đứa trẻ này thật ngây thơ, đến bây giờ vẫn tin tưởng không nghi ngờ việc cô có thể xem được tướng mặt.
Cô mím môi dưới, nhớ tới Thẩm Tấn trước đây từng nói với cô như vậy, cô giống như một cuốn bách khoa toàn thư.
Thu Tuỳ cong môi, ngượng ngùng hủy hoại hình ảnh to lớn của mình trong lòng hai đứa trẻ: "Các em phải làm phiên dịch viên thêm vài năm nữa. Khi trở thành thông dịch viên của các thầy bói và người sửa điện thoại di động, các em cũng sẽ trở thành một bộ bách khoa toàn thư sống."
Ôn Tiệp hưng phấn, gật đầu rồi nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, chị Thu Tuỳ, chị không sao chứ? Tài xế chưa thích nghi, đưa tài xế đến bệnh viện xong chúng em muốn đón chị, nhưng..."
"Không sao đâu", Thu Tuỳ hiểu ra lý do hai đứa trẻ đang đợi ở cửa thang máy, cô nhẹ nhàng an ủi, "Anh Thẩm nói với tôi rằng tài xế không sao, tôi cũng không có gì nghiêm trọng, không phải đã bình an trở lại đây sao?"
Phó Minh Bác thấy nhẹ nhõm: "Chị Thu Tuỳ không có việc gì là tốt rồi. Ôn Tiệp và em đến bệnh viện xem tài xế không sao nên muốn tìm xe đến đón chị, nhưng chúng em lại ở trong bệnh viện, cũng không nhớ rõ vị trí của phòng tiệc, em đành phải gọi điện cho anh họ hỏi, anh họ em lúc đó hình như đang có hội nghị xuyên biên giới, nghe được chuyện này liền đi ra ngoài mà không nói một lời."
Một số lời Thu Tuỳ muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng.
Cô mím môi dưới, trong đầu đột nhiên xuất hiện một số suy nghĩ kỳ lạ.
Lời của Thẩm Tấn và lời của Phó Minh Bác rõ ràng không khớp với nhau.
Giữa Thẩm Tấn và Phó Minh Bác, Thu Tuỳ đã chọn tin tưởng vào Phó Minh Bác mà không do dự.
Khi Thẩm Tấn tổ chức một cuộc họp xuyên biên giới, không thể tạm thời bỏ cuộc họp chỉ để ra ngoài mua đồ uống.
Đây là sự hiểu biết của Thu Tuỳ về Thẩm Tấn.
Anh không phải là loại người vô trách nhiệm, hay nói cách khác, anh luôn là người biết điều gì nặng, điều gì nhẹ.
Cho nên, là vì cô sao?
Khoảnh khắc ý tưởng này nảy ra, Thu Tuỳ lại cảm thấy buồn cười.
Cô chỉ chớp mắt nhẹ, đè nén sự hỗn loạn trong lòng cùng suy đoán đúng hay sai, nói ngắn gọn với Ôn Tiệp và Phó Minh Bác ngày mai nên chú ý gì, sau đó quay trở lại phòng.
Thu Tuỳ đang sạc điện thoại, những tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ ồ ạt tràn vào tầm mắt cô.
Cô liếc nhanh, sau khi xác nhận tất cả thông tin không liên quan gì đến công việc, cô lén thở phào nhẹ nhõm.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ đếm những người đã liên lạc với cô khi điện thoại bị tắt máy, bao gồm Ôn Tiệp, Phó Minh Bác, Trương Gia Ninh và một số đồng nghiệp phiên dịch viên vừa thêm WeChat hôm nay nhờ cô mua quà lưu niệm.
Hầu hết các tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ đều đến từ một số chưa xác định, địa điểm là Thượng Hải, Trung Quốc.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào chữ Thượng Hải một lúc, sau đó lấy tấm danh thiếp mà Thẩm Tấn đã đưa cho cô cách đây không lâu trên bàn.
Sắc mặt cô bình thản, bề ngoài không có gì kỳ lạ, chỉ có tấm gương dài chạm sàn phía sau phản chiếu rõ ràng đôi tay hơi run run của Thu Tuỳ.
Thu Tuỳ kiểm tra số trên danh thiếp và các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của cô mười lần.
Mặc dù cô luôn nhớ số điện thoại của Thẩm Tấn, cũng tin rằng trí nhớ của mình là chính xác, khi nhìn thấy dãy số trong cuộc gọi nhỡ, Thu Tuỳ đã biết đằng sau dãy số đó chính là Thẩm Tấn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Nếu một người luôn gặp xui xẻo lại gặp may mắn vào một ngày nào đó, phản ứng đầu tiên của anh ta sẽ không phải là phấn khích, vui vẻ mà là nghi ngờ chính mình.
Giống như Thu Tuỳ bây giờ.
Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng trí nhớ của mình bị nhầm lẫn, sau khi kiểm tra danh thiếp của Thẩm Tấn trong vài phút, Thu Tuỳ thực sự tin rằng người đã gọi cho cô rất nhiều và cứ vài phút lại gửi tin nhắn cho cô, chính là Thẩm Tấn.
Tuy nhiên, từ nội dung tin nhắn có thể kết luận Thẩm Tấn ngày càng mất kiên nhẫn.
Lúc đầu, Thẩm Tấn sẽ gõ một câu hoàn chỉnh: "Cô đang ở đâu? Cho tôi địa chỉ."
Sau đó trực tiếp biến thành: "Ở đâu, địa chỉ?"
Cuối cùng, Thẩm Tấn dừng gõ phím, gửi đi một dấu chấm hỏi.
Thu Tuỳ kiểm tra từng tin nhắn của Thẩm Tấn, khóe môi cô bất giác cong lên.
Cách đây không lâu, cảm giác chán nản khi biết mình có thể gặp Du Nhiễm Nguyệt ở hồ Baikal dường như đã biến mất vào thời điểm này.
Cô mím môi dưới, chuyển sang giao diện danh bạ, thêm một liên hệ mới rất cẩn thận và kiên nhẫn, rồi khéo léo nhập một chuỗi số điện thoại di động mà cô đã thuộc lòng.
Thu Tuỳ đã chụp ảnh màn hình và gửi đến tài khoản WeChat của Thẩm Tấn, kèm theo câu nói - một tay giao đồ, một tay giao người.
Tất nhiên cô vẫn đang nghĩ về video của Giản Nghiên. wattpad @MyTrn0027
Thu Tuỳ đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm tắm rửa một lúc, đắp mặt na nằm trên giường và gửi tin nhắn cho Trương Gia Ninh.
Trương Gia Ninh gần như trả lời ngay lập tức: [Tuỳ Tuỳ em yêu, chuyến công tác thế nào?]
Thu Tuỳ cố nhịn không được trợn mắt: [Đừng giả vờ với tớ. Nếu muốn tớ mang cho cậu bất kỳ sản phẩm chăm sóc da nào thì cứ nói thẳng.]
Trương Gia Ninh: [Vẫn là Tuỳ Tuỳ em yêu của chúng ta hiểu tớ, danh sách đã lập xong, lát nữa tớ sẽ gửi Excel cho cậu.]
Thu Tuỳ: [......]
Cô biết Trương Gia Ninh đã có chuẩn bị sẵn sàng.
Thu Tuỳ: [Ngày mai tớ sẽ xem, khi dự án kết thúc tớ sẽ mua cho cậu.]
Trương Gia Ninh: [Cậu có thời gian không, em yêu? Nếu cậu không có thời gian bắt chuyến bay về Trung Quốc thì hãy quên đi. Dù sao cậu chắc chắn vẫn còn cơ hội đến Nga, không cần chậm trễ Tuỳ Tuỳ của chúng ta bắt kịp máy bay về nước gặp tớ.]
Thu Tuỳ: [Đừng lo, lúc nào rảnh tớ mới mua, còn phải giúp Thẩm Tấn mua rượu]
Sau khi dòng chữ Đối phương đang gõ hiển thị được vài giây, sự phấn khích của Trương Gia Ninh gần như tràn ra khỏi màn hình: [Mau! Hãy thành thật nói cho tớ biết, tiến độ của hai người thế nào rồi?]
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào tin nhắn và trầm ngâm trong giây lát.
Sau khi Trương Gia Ninh phát hiện ra cô và Thẩm Tấn đã chia tay, cô ấy đã không thể ăn uống gì trong hai tháng liên tục vì mối tình ngắn ngủn của cô cùng Thẩm Tấn, giống như một fan CP bị tan vỡ giấc mơ vậy.
Vì vậy, sau khi cô và Thẩm Tấn gặp lại, Trương Gia Ninh đã rất muốn hỏi về chuyện quá khứ của cô và Thẩm Tấn, cũng như tình hình phát triển hiện tại của họ, đồng thời cố gắng hết sức để kết nối họ.
Thu Tùy đều biết.
Cô biết mình và Thẩm Tấn là hai người đi về hai hướng hoàn toàn khác nhau, đối mặt với câu hỏi của Trương Gia Ninh, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng bây giờ đối mặt với sự tò mò của Trương Gia Ninh...
Thu Tuỳ mím môi dưới, tựa hồ không hề cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ khi được chia sẻ.
Cô thành thật giải thích mọi chuyện xảy ra ở Irkutsk.
Tin nhắn của Trương Gia Ninh điên cuồng thống trị màn hình.
Trương Gia Ninh: [Tin tớ, cậu cứ tiếp tục đi! Thẩm Tấn, anh ấy vẫn thích cậu!]
Trương Gia Ninh: [Anh ấy chỉ muốn đi mua sắm với cậu thôi!!! ]
Trương Gia Ninh: [Tiến tới liền, cậu có nghe thấy không? Làm những chuyện người lớn nên làm!!! ]
Thu Tùy không khỏi bật cười, nghĩ đi nghĩ lại vẫn dội gáo nước lạnh vào người Trương Gia Ninh: [Thật ra còn có một khả năng khác.]
Trương Gia Ninh: [?]
Thu Tuỳ: [Tớ đã nói rồi, Thẩm Tấn đã cho tớ rất nhiều tiền, bao gồm tiền làm thêm giờ năm mới, phí lái xe và tiền thuê nhà, lung tung rối loại.}
Trương Gia Ninh: [?]
Thu Tuỳ: [Có lẽ anh ấy hối hận và muốn lấy lại tiền, nhưng xấu hổ quá không dám nói thẳng nên lừa tớ đến trung tâm thương mại mua rượu cho anh ấy.]
Trương Gia Ninh: [ Thu Tùy!]
Thu Tuỳ: [Hả?]
Trương Gia Ninh: [Tối nay đừng nói chuyện với tớ.]
Thu Tuỳ: [Được rồi.]
Trương Gia Ninh đã bật xác minh bạn bè. Bạn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước. Chỉ sau khi bên kia vượt qua xác minh, bạn mới có thể trò chuyện.
Thu Tùy:......
Được rồi.
Cô chỉ cần chuyển giao diện và xem hồ sơ WeChat của một khách hàng khác.
Cuộc trò chuyện trên WeChat với Thẩm Tấn vẫn dính vào thông điệp "một tay giao đồ, một tay giao người".
Thu Tuỳ chớp mắt, đã nửa giờ trôi qua mà video của Giản Nghiên vẫn chưa được gửi tới?
Lật lọng?
Nói không giữ lời?
Thất hứa?
Như thế này mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.
Thu Tuỳ tháo mặt nạ ra, thay áo khoác, mở cửa, bước tới cửa phòng bên cạnh và gõ cửa.
*
Trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm màu trắng, vừa mới từ phòng tắm đi ra.
Tóc anh vẫn còn ướt, nước nhỏ giọt xuống quai hàm góc cạnh.
Thẩm Tấn kéo khăn lau tóc, đang định đi vào phòng ngủ lấy điện thoại thì ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ đều đều.
Anh cau mày, đã gần mười hai giờ tối, ai sẽ gõ cửa?
Thẩm Tấn hơi nheo mắt lại, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ngoài cửa.
Cô không tô son, để mặt mộc, làn da trắng nõn, thanh nhã đứng ngoài cửa.
Sự thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng trong mắt Thẩm Tấn vô thức tiêu tan.
Anh nắm tay nắm cửa, đang định mở cửa thì đột nhiên dừng lại.
Thẩm Tấn cong môi dưới với vẻ mặt khó đoán, rút tay phải đang nắm tay nắm cửa lại, xoay người kéo cổ áo choàng tắm.
Chiếc áo choàng tắm vốn che cổ của anh bị anh bất cẩn kéo xuống vài centimet, để lộ một vùng rộng lớn trên ngực ướt đẫm nước. wattpad @MyTrn0027
Thẩm Tấn vứt khăn lau tóc, cầm lấy điện thoại xem tin nhắn của Thu Tùy.
Một ảnh chụp màn hình đã được gửi ở trên, trong đó Thu Tuỳ đã thêm anh làm người liên hệ mới, sau đó là một câu - một tay giao đồ, một tay giao người.
Thẩm Tấn ý vị không rõ nhướng mày, xoay điện thoại trong tay, thuận tay v uốt ve ngọn tóc, một loạt giọt nước rơi xuống, trượt vào làn da màu lúa mạch của anh.
Phòng tắm phía sau vẫn đang bốc khói nghi ngút, hòa quyện thành mây mù, cộng với bộ dạng của Thẩm Tấn lúc này, bối cảnh mờ mịt, khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Thẩm Tấn cong môi dưới, chậm rãi mở cửa lần nữa.
"Thẩm Tấn!" Thu Tùy đã sớm nghĩ kĩ tìm lời nói, vừa mở cửa, cô nhịn không được gọi anh, nhưng khi nhìn vào phong cảnh trước mắt, thanh âm đột nhiên đình chỉ.
Cô ngơ ngác nhìn khung cảnh hiện ra dưới áo choàng tắm của Thẩm Tấn, đầu óc đã rối tung lên, không thể phản ứng được gì.
Thẩm Tấn tựa hồ không có chờ đợi cô, trong giọng điệu lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng bối rối: "Đã trễ thế này, cô đến tìm tôi làm gì?"
Anh hơi cụp mắt xuống, dùng ánh mắt nhẹ nhàng chuẩn xác bao lấy cô, chậm rãi nói: "Vừa rồi mới nhìn thấy tin nhắn của cô một tay giao đồ, một tay giao người."
Hành lang yên tĩnh một lát, Thẩm Tấn tiến lên một bước.
Thu Tuỳ gần như ngừng thở, câu nói của người xưa "Đừng nhìn vào những gì không nên nhìn" và câu nói "Hãy làm những việc người lớn nên làm" của Trương Gia Ninh cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Cô không biết để mắt mình vào đâu.
Trong khoảnh khắc bối rối mờ mịt đó, cô nghe thấy giọng nói lười biếng lại bất đắc dĩ của Thẩm Tấn vang lên --
"Thiếu kiên nhẫn vậy sao? Tự đưa mình đến cửa?"