Trans: Khánh Khánh
Như một phản xạ có điều kiện, tim Thu Tuỳ đập không thể kiểm soát.
Bàn tay đang cầm điện thoại của cô vô thức co lại, trong đầu cô chỉ lóe lên một ý nghĩ: Ôi, thế là xong đời rồi.
Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy chột dạ vì bị Thẩm Tấn bắt ngay tại hiện trường.
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, Thu Tuỳ cảm thấy nó quá buồn cười.
Bầu không khí ở lối vào rơi vào sự im lặng kỳ lạ, Thu Tuỳ không chắc liệu mình có nên tiếp tục thêm WeChat của Cố Trạch Tùng trước mặt Thẩm Tấn hay không.
Không khí im lặng vài giây trước khi Thu Tuỳ quyết định đánh đòn phủ đầu.
Thu Tuỳ hơi ngước mắt nhìn Thẩm Tấn, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao anh lại ở đây? Không phải tôi bảo anh quay về sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Thu Tuỳ đã cảm thấy không phù hợp.
Ý tứ của việc này giống như một kẻ cặn bã bị người yêu bắt quả tang lừa dối, không những không cảm thấy có lỗi mà còn tự tin hỏi người ta tại sao lại làm phiền cuộc hẹn hò của mình với người đàn ông khác mà không có lý do chính đáng.
Dựa theo mối quan hệ của ba người nhiều năm trước, ít nhất theo Thẩm Tấn, chuyện này quả thực là như vậy.
Tuy nhiên, người chở cô đến gặp Cố Trạch Tùng không ai khác chính là Thẩm Tấn.
Bằng cách này, hình ảnh cặn bã của cô trong mắt Thẩm Tấn càng được khẳng định.
Nhận thấy Thẩm Tấn đang vô cảm nhìn mình, Thu Tuỳ nhanh chóng động não, dũng cảm giải thích: "Chủ yếu là tôi lo lắng cho sự an toàn của anh. Nhìn thời tiết bên ngoài, thật sự không thích hợp ở lâu."
Thẩm Tấn thản nhiên hừ một tiếng: "Tôi vốn định đi về."
Thu Tuỳ lặng lẽ gật đầu mà không nói gì, chờ đợi câu trả lời của anh.
Sau khi gặp lại và trao đổi với Thẩm Tấn vài lần, cô mới phát hiện trọng tâm trong lời nói của người này thường là ở câu cuối cùng.
Giống như cấu trúc câu của mặc dù nhưng, các từ sau nhưng luôn à điểm mấu chốt.
"Bất quá", Thẩm Tấn trầm giọng nói, "Xe hết xăng, không đi được."
Thu Tuỳ: "..."
Những trường hợp khẩn cấp như vậy không phải là không thể.
Thu Tuỳ quan tâm hỏi: "Xe của anh thì sao?"
Thẩm Tấn: "Bảo Trần Duệ liên lạc với công ty bảo hiểm."
Thu Tuỳ im lặng một lúc và nhận xét một cách chân thành: "Ừ, Trần Duệ thực sự rất bận. Anh ấy vừa phải đón Phó Minh Bác vừa liên hệ với công ty bảo hiểm."
Thẩm Tấn mím môi không nói gì.
"Thu Tuỳ", Cố Trạch Tùng thấp giọng nhắc nhở, "Màn hình của cậu màu đen."
Thu Tuỳ sửng sốt, liếc nhìn điện thoại của mình.
Ngay lúc cô đang nói chuyện với Thẩm Tấn thì màn hình điện thoại tối sầm.
Cô mím môi dưới, biết đây là cố ý muốn nhắc cô thêm WeChat.
Thu Tuỳ do dự một lúc.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã nghe thấy một giọng nói chậm rãi: "Tại sao cô lại thêm WeChat? Đuôi xe lại bị đâm à?"
Thu Tuỳ: "..."
Không khí càng ngày càng im lặng, Thu Tuỳ toàn thân cảm thấy khó chịu, cô suy nghĩ một lúc rồi chủ động ổn định bầu không khí: "Tôi đến xem nhà mới, người này có thể là chủ nhà tương lai của tôi."
Thẩm Tấn nhướng mày, không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng quay đầu lại.
Sau khi thêm tin nhắn WeChat của Cố Trạch Tùng, Thu Tuỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa dữ dội bên ngoài không có dấu hiệu suy yếu, cô cảm thấy chán nản không thể giải thích được.
Thu Tuỳ quay mặt đi, trong tiềm thức muốn nói lời tạm biệt với Cố Trạch Tùng, nhưng khi liếc nhìn ra ngoài khóe mắt, động tác của anh dừng lại.
Thẩm Tấn đôi chân dài dựa vào mép cửa, ánh mắt hơi cụp xuống, tay trái đút vào trong quần vest, tay phải nhanh chóng ấn vào màn hình điện thoại di động, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến anh.
Thu Tuỳ đoán rằng anh ấy đang liên lạc với Trần Duệ.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ không biết Thẩm Tấn tại sao lại ở nhà Cố Trạch Tùng lâu như vậy, nhưng cô cùng Trương Gia Ninh cũng sắp rời đi, cho nên để Thẩm Tấn ở lại đây xem ra không thích hợp," Tôi cùng Trương Gia Ninh đợi lát nữa liền đi, anh..."
"Vừa đúng lúc", Thẩm Tấn chậm rãi nói, "Chúng ta đi chung xe nhé."
Thu Tuỳ: "..."
Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Tấn ở lại đây, để tìm chỗ trú mưa trong khi chờ Trần Duệ liên lạc với công ty bảo hiểm.
Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng Thẩm Tấn lại muốn đi chung xe với cô.
Cô c ắn môi dưới, liếc nhìn Trương Gia Ninh.
Trương Gia Ninh nhún vai, nhìn cô như muốn nói: "Mọi việc tùy thuộc vào cậu."
Thu Tuỳ mặt không biểu tình nói: "Nếu không vẫn là thôi đi, Trần Duệ hẳn là xử lý sự việc rất nhanh. Tôi và Trương Gia Ninh gọi xe. Tôi sợ anh không ngồi quen."
"Không cần gọi xe", Cố Trạch Tùng đột nhiên nói, chỉnh lại áo khoác đen nặng nề, "Bên ngoài thời tiết không tốt, đợi xe sẽ rất lâu, tôi sẽ đưa cậu và Trương Gia Ninh về."
Lời nói rơi xuống.
Một ánh mắt lạnh lùng và lãnh đạm từ ngoài cửa chiếu ra, không chút che giấu nhìn Cố Trạch Tùng.
Cố Trạch Tùng dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, bình tĩnh quay đầu lại, đối mặt nơi ánh mắt kia phát ra, nở một nụ cười dịu dàng, lịch sự mang chút khiêu khích.
Thu Tuỳ vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, áp suất không khí xung quanh Thẩm Tấn thấp đến đáng sợ.
Thu Tuỳ cắn nhẹ môi dưới.
Cô không muốn Thẩm Tấn và Cố Trạch Tùng ở cùng một không gian trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Mặc dù hai người vẫn chưa chính thức nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí kỳ lạ tràn ngập không gian thực sự khiến người ta phải choáng váng.
Thu Tuỳ suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra thỏa hiệp.
"Không cần", Thu Tùy quay đầu nhìn Cố Trạch Tùng, "Sau khi đưa tôi và Trương Gia Ninh về nhà, cậu lại phải quay về, phiền toái quá."
Cố Trạch Tùng cũng không vội đồng ý, anh cười, giọng điệu kiên quyết nói: "Được rồi, cậu có thể thử gọi xe. Nếu thời gian chờ đợi vượt quá nửa giờ, tôi sẽ đưa cậu trở về."
Một phút sau.
[Quý khách vui lòng kiên nhẫn chờ đợi. Vẫn còn 40 đơn hàng phía trước và sẽ phải chờ khoảng một tiếng rưỡi.]
Thu Tuỳ:......
Đúng vậy, cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống.
Cố Trạch Tùng dường như đã đoán trước được điều đó, anh ta đi đến phòng khách lấy ô và nói lớn: "Đợi chút, tôi sẽ đưa hai người về."
Thu Tuỳ nói cũng không được, không nói cũng không xong.
Cô vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn, hỏi: "Vậy anh định làm gì?"
Thẩm Tấn không nói gì, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt phượng sâu thẳm không chút cảm xúc.
Trong lòng Thu Tuỳ khẽ động, cô bí mật siết chặt lòng bàn tay, phá vỡ sự im lặng trước: "Hay là tôi gọi xe cho anh nhé?"
Thẩm Tấn liếc nhìn cô: "Còn muốn tôi đợi một tiếng rưỡi à?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đề nghị: "Hay là anh đợi Trần Duệ đến đón?"
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Chỉ sợ không có tác dụng, đợi đến ngày mai Trần Duệ mới có thể tới xử lý."
Thu Tuỳ giật mình: "Ngày mai? Vậy hôm nay Trần Duệ làm cái gì?"
Thẩm Tấn đáp: "Tôi tưởng cô biết anh ta đi đón Phó Minh Bác."
Thu Tuỳ: "..."
Cố Trạch Tùng cầm ô bước ra ngoài, mỉm cười dịu dàng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Ánh mắt anh rơi vào Thu Tuỳ: "Không sao đâu, trên đường tôi tiện đường chở anh đi một anh. Nhân tiện, Trương Gia Ninh nói cậu sống gần ga tàu điện ngầm Đan Hà. Tôi nhớ thời điểm học lại một năm, lúc tôi đưa cậu về nhà, sẽ đi qua ga tàu điện ngầm Đan Hà."
Thẩm Tấn chậm rãi nâng mí mắt lên, thờ ơ nhìn bọn họ trong vài giây, sau đó lặng lẽ mím môi dưới.
Thu Tuỳ khẽ chớp mắt, tự hỏi tại sao Cố Trạch Tùng lại đột nhiên nhắc đến chuyện đã xảy ra trong quá trình học lại.
Dù sao thì cô cũng chỉ để Cố Trạch Tùng đưa cô về nhà một lần—
Đó là thời điểm cô chia tay Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ mở miệng, đang định đính chính thì khóe mắt cô nhìn thấy Thẩm Tấn đứng thẳng lên.
Anh gõ vào khung cửa, trực tiếp cắt ngang lời Thu Tùy muốn nói với Cố Trạch Tùng, thái độ lạnh lùng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ mỉa mai: "Không cần đưa tiễn, tôi tự mình về."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, ẩn giấu một vẻ thiếu kiên nhẫn khó nhận thấy.
Thu Tuỳ khẽ cau mày, trong lòng tràn ngập hoảng sợ và bực tức.
Tiếng sấm rền vang ầm ầm giữa bầu trời đêm tĩnh lặng như bối cảnh của một bộ phim kinh dị.
Cô mím môi dưới, gọi Thẩm Tấn đang định quay người rời đi: "Chờ đã, anh quay về bằng cách nào?"
Thẩm Tấn dừng lại, hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt đen láy nhìn cô: "Tôi gọi xe."
Thu Tuỳ: "Chờ một tiếng rưỡi?"
Thẩm Tấn nhìn cô cười nửa miệng, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Được, vậy tôi đợi Trần Duệ."
Thu Tuỳ: "..."
Thu Tùy hít sâu một hơi: "Nếu không đợi một tiếng rưỡi, vậy đợi đến ngày mai thì sao?"
Thẩm Tấn: "Ồ, cô nghĩ tôi nên làm gì đây?"
Thu Tuỳ mím môi dưới, tốt xấu gì cũng là Thẩm Tấn chở cô tới đây, tình huống này, cô không muốn cùng Thẩm Tấn tranh cãi: "Đi với chúng tôi, Cố Trạch Tùng vừa nói sẽ chở anh đi."
Thẩm Tấn chậm rãi nhướng mày, khóe mắt và lông mày vì động tác của anh mang theo một chút tà khí quyến rũ.
"Ý cô là", Thẩm Tấn dài giọng, ngữ điệu cà lơ phất phơ: "Cô đang mời tôi về nhà cùng cô à?"
Thu Tuỳ: "..."
Có sự im lặng một lúc.
Thu Tuỳ hoàn toàn không quan tâm Thẩm Tấn đáp lại lời cô nói như thế nào, cô cũng không tranh cãi với anh, kiềm chế ý định phản kháng, rất nhẹ nhàng hỏi: "Tôi mời anh, anh liền đồng ý?"
Thẩm Tấn chậm rãi nói: "Nếu cô đã có lòng mời, tôi có thể xem xét."
"..."
Người này thực sự là...
Thu Tuỳ không biết mình phát điên cái gì, cô nhìn Thẩm Tấn với vẻ chân thành, bình tĩnh nói: "Được rồi, vậy tôi nhiệt liệt mời anh đi chung xe với tôi và Trương Gia Ninh về nhà, hy vọng anh có thể xem xét."
Thẩm Tấn đút hai tay vào túi quần, cau mày với vẻ mặt thản nhiên và kiêu kỳ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Vì cô đã mời tôi tử tế như vậy nên tôi không thể từ chối được."
Thu Tuỳ: "..."
Sau khi gặp lại Thẩm Tấn, cô dường như luôn đánh giá thấp mạch não của Thẩm Tấn.
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Tấn cũng đã đồng ý.
Thu Tuỳ chậm rãi thở ra, ít nhất cô không phải chịu gánh nặng tâm lý "Thẩm Tấn đưa cô đi xem nhà, nhưng cô lúc này lại để Thẩm Tấn một mình."
Trương Gia Ninh và Cố Trạch Tùng không có phản đối, bốn người họ đi ra ngoài.
Đang chờ thang máy, trong tia chớp lóe lên, Thu Tùy đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Nhân tiện, Thẩm Tấn, anh sống ở đâu, Cố Trạch Tùng chở anh đến đâu?"
Mặc dù khi Phó Minh Bác đưa nhầm cô vào xe của Thẩm Tấn, anh nói rằng đều tiện đường.
Tuy nhiên, cô vẫn không biết Thẩm Tấn sống ở đâu.
"Ồ", Thẩm Tấn cong môi khó đoán, "Tôi chợt nhớ ra."
Giọng điệu của anh uể oải quen thuộc, Thu Tuỳ chớp mắt, tim cô lỡ nhịp, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh.
"Tôi không mang theo ô", Thẩm Tấn thản nhiên nói, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Thu Tuỳ, "Vậy tôi cùng cô xuống xe, phiền cô về nhà cho tôi mượn ô."