Trans: Khánh Khánh
Công ty dịch thuật Truyền Hồng
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Tiệp thận trọng đi tới trước mặt Thu Tùy.
Ôn Tiệp rụt rè nói: "Chị Thu Tùy, quản lý Chu nhờ em thông báo cho chị, ngày 31 sẽ diễn ra hội nghị mua bán và sáp nhập Internet Trung - Nga, công việc phiên dịch đồng thời lần này sẽ được giao cho chị."
Cô mím môi dưới, trong một hơi dùng tiếng Nga nói đại khái tư liệu của công ty Internet Nga.
Thu Tuỳ đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào cô, hơi cau mày.
Ôn Tiệp hít một hơi, nhịp tim chậm lại.
Cô mới đến công ty thực tập ngày hôm qua, được phân công làm việc dưới trướng của Thu Tuỳ, chưa tiếp xúc nhiều với Thu Tuỳ, và cô cũng không biết tính khí của cô ấy như thế nào.
Nhưng cô biết rằng không có nhiều phiên dịch viên sẵn sàng làm việc vào ngày 31 tháng 12, chưa kể nơi đến là Moscow lạnh giá.
Thu Tùy trầm ngâm nhìn Ôn Tiệp.
Ôn Tiệp rất lo lắng, sợ Thu Tùy sẽ trút giận lên người cô vì chuyến công tác tạm thời.
"Câu thứ ba em vừa giới thiệu về công ty Nga" Thu Tuỳ chậm rãi lắc đầu, "Sai rồi."
"Dạ?"
Thu Tuỳ nói lại bằng tiếng Nga lưu loát: "Chú ý cách phát âm và trọng âm. Hãy làm theo ví dụ của chị vừa rồi. Nào, nói lại đi."
Ôn Tiệp mất nửa giây mới có phản ứng, bắt đầu lặp lại.
"Đúng rồi, lần sau chú ý nhé", Thu Tuỳ hài lòng mà cong môi, hỏi lại: "Em có thích đi du lịch không?"
Ôn Tiệp hưng phấn gật đầu: "Thích! Công ty định tổ chức họp mặt thường niên sao? Chúng ta sẽ đi đâu du lịch?"
Thu Tuỳ vỗ vỗ vai cô, nhìn cô đầy cảm thông, khẽ mỉm cười: "Chỉ cần thích là tốt, em chuẩn bị một chút, sẵn sàng đi du lịch Moscow hai ngày với chị."
Ôn Tiệp khóe miệng giật giật:...
Thu Tuỳ liếc nhìn, dừng ở chiếc vòng tay bạc của cô: "Còn nữa, chỉ cần em không trong dự án, dù em có nhuộm tóc màu xanh lá cây, chị cũng không quan tâm. Tuy nhiên, micro trong cabin phiên dịch đồng thời rất nhạy và sẽ phát ra tiếng ồn do va chạm. Đồ trang sức ồn ào sẽ ảnh hưởng đến chất lượng dịch thuật. Ở Moscow trong ba ngày, đừng để chị nhìn thấy bất kỳ chiếc vòng tay, bông tai hay dây chuyền nào trên người em."
Ôn Tiệp sửng sốt một chút, lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề chị Thu Tuỳ."
Thu Tuỳ lại nhìn vào máy tính: "Trở về chuẩn bị thông tin của khách hàng. Nhân tiện, em cũng biên soạn luôn nội dung những bài phát biểu trước đây của khách hàng tại hội nghị mua bán và đưa cho chị vào ngày mai."
Ôn Tiệp có chút không hiểu: "Khách hàng đã gửi bài phát biểu vào hộp thư rồi, sao chúng ta lại phải sắp xếp lại bài phát biểu mấy năm trước của khách hàng?"
"Em đã bao giờ chơi blind box chưa?"
Ôn Tiệp bối rối gật đầu: "Em chơi rồi."
Thu Tuỳ ngừng tay đang gõ trên bàn phím và kiên nhẫn dạy kinh nghiệm của mình: "Làm phiên dịch viên đồng thời cũng giống như mở một chiếc hộp bí ẩn. Thứ em đang chơi là sự k1ch thích và nhịp tim. Em không bao giờ biết khách hàng sẽ nói gì tiếp theo. Tại các cuộc hội nghị thu mua này, nội dung hữu ích duy nhất trong kịch bản phát biểu là bài phát biểu chào mừng và giới thiệu công ty."
Ôn Tiệp đột nhiên ý thức được, cúi đầu nhanh chóng viết vào sổ tay.
Thu Tuỳ nói chậm lại: "Một số khách hàng thích trích dẫn kinh điển, và một số thích sử dụng dữ liệu để nói. Mỗi khách hàng đều có thói quen nói chuyện và câu cửa miệng riêng. Nếu em nghiên cứu kỹ những bài phát biểu trước đây của họ, liền có thể tổng kết ra quy luật".
Ôn Tiệp ghi lại lời cuối cùng, trong đầu cô chợt lóe lên sự đánh giá về Thu Tuỳ của cộng đồng phiên dịch đồng thời.
Những người có năng lực hơn Thu Tuỳ thì không đẹp bằng cô, và những người xinh đẹp hơn Thu Tuỳ thì không giỏi bằng cô. Tuy nhiên, sự thật là trong số các dịch viên tiếng Nga cùng tuổi, không có ai xinh đẹp hơn Thu Tuỳ, cũng không có ai có năng lực hơn Thu Tuỳ.
Ôn Tiệp không khỏi ngẩng đầu nhìn Thu Tùy.
Đối phương có khuôn mặt yêu diễm, đôi mắt cáo có thể dễ dàng quyến rũ trái tim người khác, làn da như băng tuyết, mái tóc đen dày dài đến thắt lưng, dù mặc áo khoác dày cũng không thể ngăn cản được vóc dáng duyên dáng và mê người của cô.
"Tại sao em lại nhìn chằm chằm vào chị?" Thu Tuỳ nhướn mày, "Thích chị à?"
Ôn Tiệp điên cuồng gật đầu.
"Vậy thì cố gắng lên" Thu Tuỳ chuyển chủ đề, "Hãy nhớ rằng, việc phiên dịch đồng thời không phải là một trận chiến không có sự chuẩn bị."
Ôn Tiệp trở lại nơi làm việc với đôi mắt đầy sao và trái tim dâng trào.
Ngày hôm sau, Thu Tuỳ nhận được ba chồng tài liệu do Ôn Tiệp mười phần nhiệt huyết chuẩn bị, trang đầu tiên liệt kê chi tiết tất cả những người có thể tham dự cuộc họp.
Dòng đầu tiên viết rõ ràng chữ "Thẩm Tấn", ở cột tham dự hay không vẫn còn ghi chú mấy chữ "chờ xác định".
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ, suy nghĩ của cô hiếm khi lang thang trong giây lát.
Cho đến khi Ôn Tiệp thận trọng hỏi: "Chị Thu Tuỳ, những thông tin chuẩn bị có sai sót gì không?"
Thu Tuỳ phục hồi tinh thần: "Không, chị chỉ đang nghĩ..."
Ôn Tiệp: "Cái gì?"
"Chị đã rất tận tâm với công việc của mình trong năm nay", Thu Tuỳ chậm rãi thở ra, "Chị không biết liệu mình có thể rút được thẻ phúc nghề nghiệp trước Tết Nguyên Đán hay không."
Chẳng phải là đã rất tận tâm sao?!
Thu Tuỳ không bao giờ ngờ rằng nhà đầu tư lớn nhất đằng sau nhiệm vụ đi công tác tạm thời mà cô nhận được lại là Thẩm Tấn.
Tuy nhiên, nghĩ đến giá trị của Thẩm Tấn vào lúc này, cô lại cảm thấy mọi chuyện đều là lẽ thường tình.
Thẩm Tấn, một huyền thoại được thừa nhận trong giới đầu tư mạo hiểm, chưa từng mắc sai lầm nào trong sự nghiệp đầu tư của mình và chưa bao giờ thất bại.
Người này có tầm nhìn độc đáo và chính xác, thủ đoạn nhanh chóng hiểm ác, sản nghiệp trải rộng khắp trong và ngoài nước, và đã thâm nhập vào một số ngành công nghiệp đáng kinh ngạc.
Doanh nghiệp Minh Dật do anh thành lập đã từng hạ giá trị của một công ty Internet trong nước, trực tiếp làm giảm giá cổ phiếu của công ty niêm yết, điều này cho thấy tầm ảnh hưởng to lớn của Thẩm Tấn đối với thị trường tài chính.
Không khí im lặng vài giây, Ôn Tiệp cười lớn: "Thì ra chị Thu Tuỳ cũng chơi Ngũ Phúc*. Đừng lo lắng, thẻ phúc nghề nghiệp đầu tiên em rút trong năm nay nhất định sẽ tặng cho chị! "
*Gồm năm phúc: Phúc, Lộc, Thọ, Khang, Ninh, ở đây muốn nói đến trò chơi rút thăm trên Alipay được tổ chức đầu năm bên Trung Quốc
Thu Tuỳ sờ đầu cô: "Không cần đâu, cứ giữ cho riêng mình đi, chị không thiếu một hai phúc lành nghề nghiệp."
Ôn Tiệp thản nhiên hỏi: "Chị Thu Tuỳ thiếu phúc gì?"
"Chu Đại Phúc*", Thu Tuỳ mỉm cười, đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết, "nó có giá trị hơn phúc nghề nghiệp rất nhiều".
*Tập đoàn vàng bạc đá quý hàng đầu ở Trung Quốc
Sáng hôm sau, cô phải bay đến Moscow từ sớm, Thu Tuỳ đã cho Ôn Tiệp một số thông tin chi tiết trước khi tan ca, sau đó về nhà thu xếp hành lý.
Sau khi về đến nhà, cô nhận được chuyển phát nhanh từ người bạn thân Trương Gia Ninh - một hộp trà đan sâm bảo vệ tim mạch.
Đang thu dọn hành lý được một nửa, Trương Gia Ninh gọi điện đến.
"Thế nào! Cậu đã nhận được quà năm mới mà tớ đã cẩn thận chọn cho cậu chưa! Nếu không phải cậu đi công tác, đêm giao thừa tớ nhất định sẽ đích thân tặng cậu!"
Thu Tuỳ: "..."
Không thể hiểu rõ mạch não của cô ấy.
"Trà đan sâm bảo vệ tim mạch?" Thu Tuỳ bối rối, "Một diễn giả talk show như cậu từ khi nào đổi nghề thành bác sĩ đông y và bắt đầu phát thuốc cho tớ?"
"Cậu thì biết cái gì!" Trương Gia Ninh thanh âm nhiệt tình: "Món quà này chứa đựng lời chúc chân thành của tớ dành cho cậu!"
Thu Tuỳ mở cửa, nhét chiếc áo khoác nặng nề vào trong vali: "Tớ muốn nghe chi tiết."
"Trà đan sâm bảo vệ tim mạch, thành phần chính là đan sâm. Chúc cậu năm nay uống hết hộp trà này, sang năm thuận lợi thoát khỏi cảnh độc thân và cặp kè với một anh chàng đẹp trai ở Moscow!"
*đan sâm và độc thân trong tiếng Trung là từ đồng âm, đều đọc là /dānshēn/
Thu Tùy không nói nên lời: "Trương Gia Ninh."
"Ừm?"
"Nói đùa bằng từ đồng âm sẽ bị trừ tiền đấy", Thu Tuỳ thẳng thắn nói sau khi im lặng vài giây, "Ngoài ra, tớ hy vọng cậu sẽ ban phước lành cho tớ."
Trương Gia Ninh: "Cái gì?"
Thu Tuỳ suy nghĩ một chút: "Hy vọng không gặp phải Thẩm Tấn ở Moscow."
Điện thoại im lặng một lúc, giọng của Trương Gia Ninh không mấy bình tĩnh từ trong ống nghe truyền ra: "Mẹ kiếp!!! Thẩm Tấn nào? Bạn trai cũ Thẩm Tấn của cậu á?! Chính là Thẩm Tấn mà cậu vứt bỏ kia sao?! Anh ta cũng đi Moscow?! Làm sao cậu biết? Không thể nào! Để tớ nghĩ xem, không lẽ khách hàng cần phiên dịch lần này là bạn trai của cậu?!"
Thu Tùy thành thật trả lời: "Đúng vậy."
"Điều đó có nghĩa là gì?"
Thu Tuỳ giải thích từ khái quát từ đầu đến cuối một lần.
Trương Gia Ninh: "Vậy Thẩm Tấn có thể sẽ không tham dự hội nghị. Cho dù có đến, anh ta cũng ở đó với tư cách là nhà đầu tư đứng sau và không có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu?"
Thu Tuỳ gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa chúng tớ luôn ở trong cabin thông dịch đồng thời, nói chung là không gặp trực tiếp khách hàng."
Trương Gia Ninh: "Cậu không muốn gặp lại Thẩm Tấn nữa à?"
Thu Tuỳ đóng vali lại, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Tớ chỉ là cảm thấy, anh không nghĩ sẽ gặp lại tớ thôi."
Rốt cuộc, cuối cùng họ cũng gặp mặt nhau một lần, không lưu lại một con đường nào để xoay chuyển.
Ngày hôm sau còn phải ra sân bay nên Thu Tuỳ đi ngủ từ rất sớm, trong sự bàng hoàng, cảnh tượng lần gặp mặt cuối cùng của họ hiện ra trước mắt cô.
Khác với những cảnh chia tay trong phim truyền hình hay điện ảnh, đó là một ngày đầy nắng.
Mùa hè ở Thượng Hải hiếm khi mưa, ngày hôm đó cũng không ngoại lệ, cũng không bởi vì họ chia tay mà cho một cơn mưa rào.
Cũng không giống với quá trình chia tay trong phim truyền hình, từ đầu đến cuối đều rất yên bình.
Không khàn giọng, không bật khóc.
Cô chỉ lạnh lùng đứng trước mặt Thẩm Tấn, bình tĩnh nói: "Thẩm Tấn, chúng ta chia tay đi, tôi không thích anh nữa."
Chàng trai nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang cố gắng tìm ra dấu hiệu không ổn trong vẻ mặt bình tĩnh của cô, nhưng đáng tiếc là không có.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Thẩm Tấn có chút run rẩy rõ ràng: "Thu Tùy, lại đây, chúng ta nói chuyện."
Thu Tuỳ chỉ im lặng nắm chặt ngón tay, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Thẩm Tấn, anh có nhìn thấy chàng trai đang đứng phía sau tôi không?"
Nói xong, cô nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tấn dần dần đỏ ngầu, đôi mắt phượng thường ngày lạnh lùng của anh ướt át, như đang che giấu một đám sương mù dày đặc sắp hóa thành giọt nước rơi xuống.
Những đường gân trên mu bàn tay đang buông thõng hai bên của chàng trai nổi lên, như thể anh ta đang cố gắng kìm nén cơn tức giận sắp bùng nổ.
Thu Tuỳ cố chịu đựng sự đau đớn trong lòng, không thay đổi sắc mặt nhìn vào mắt Thẩm Tấn, giả vờ thản nhiên nói: "Về sau đừng tới tìm tôi, đúng như anh đã nghĩ, tôi thích người khác rồi."
Đồng hồ báo thức reo vào lúc năm giờ sáng, Thu Tuỳ nhắm mắt lại không muốn mở ra, không cam lòng tỉnh giấc từ trong mộng, một cảm giác chua chát nhàn nhạt chảy ra từ chóp mũi.
*
Lần này, khách hàng rất giàu có, mua vé hạng nhất cho người phiên dịch.
Khoang hạng nhất được ưu tiên lên máy bay, số lượng người ít, không gian rộng rãi, Thu Tuỳ cùng Ôn Tiệp bước vào.
Chưa kịp ngồi vào chỗ, cô đã nghe thấy một giọng nói thản nhiên: "Tìm cho tôi người phiên dịch?"
Giọng nói này xa lạ mà quen thuộc, như thể đã trải qua thời gian dài, mang theo sự hoang tàn của mùa đông, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chậm rãi truyền đến tai cô.
Bước chân của Thu Tuỳ dừng lại như bị sét đánh, tiếng ồn ào và tiếng nói chuyện đều bị chặn lại, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội của chính mình.
Cô nhìn thẳng về phía trước một cách cứng nhắc.
Có một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, khoanh tay, hơi nghiêng đầu, trên bàn tay thon dài tinh xảo cầm chiếc điện thoại di động.
"Không cần", người đàn ông cười nhạt một tiếng, "Không phải là tôi không biết..."
Hai giọng nói khác cùng lúc vang lên.
Cô tiếp viên hơi cúi người xuống, thấp giọng hỏi: "Cô Thu? Mời vào trong."
Ôn Tiệp không biết chuyện gì đã xảy ra, từ phía sau kéo góc áo của cô: "Chị Thu Tuỳ, chị sao vậy? Không thoài mái sao?"
Thu Tuỳ dừng lại khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Có lẽ nhận thấy một ánh mắt nhìn mình chăm chú phía sau, hoặc có thể đã nghe thấy câu hỏi của tiếp viên và Ôn Tiệp, trong tích tắc, lời nói của anh ta đột ngột dừng lại.
Thu Tùy mím môi dưới, muốn lặng lẽ rời đi, nhưng lại cảm thấy đã muộn.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa đứng dậy, chậm rãi quay đầu lại.
Hình bóng thanh niên ngỗ ngược đã không còn, người đàn ông trước mặt có đôi lông mày tà ác, đường nét sắc sảo, gọng kính được điểm xuyết bằng ánh sáng rực rỡ, đôi mắt sau tròng kính không có nhiệt độ, lãnh đạm âm trầm, cả người có một cảm giác lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thu Tuỳ một cách thản nhiên.
Thu Tuỳ thật lâu không thể hồi phục tinh thần.
Thẩm Tấn vốn là người xa cách và lạnh lùng, nhưng ở hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.
Khi đó Thẩm Tấn tựa như núi cao tuyết trắng, bây giờ Thẩm Tấn càng lãnh đạm đến quá đáng, ngay cả xung quanh cũng phủ một màu xám dày đặc.
Ánh mắt hai người gặp nhau, cô nghe thấy Thẩm Tấn dùng giọng bình tĩnh hỏi: "Nói cho tôi biết, người phiên dịch của tôi tên gì?"
Trái tim của Thu Tuỳ thắt lại, cô mơ hồ có một dự cảm không lành.