Sắc Nước Hương Trời

Chương 99




Lại đến tiết Trung thu, bởi vì buổi tối phải dùng cơm ở chỗ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh liền dắt đệ đệ tới sớm, bồi Thái phu nhân nhiều chút. Đèn lồng Thường Nga Ngọc Thố trong tay hai tỷ muội Mậu Ca Nhi cùng giơ lên, ban ngày thằng bé sẽ cho đốt đèn lên, thích đi đến chỗ nào thì cầm đến chỗ đó.

Thái phu nhân gọi hai tỷ muội đến ngồi trên noãn tháp gần cửa sổ, bọn nha hoàn bưng bánh ngọt nước trà đi vào, đặt ở trên bàn thấp.

Lão nhân đều thương yêu con út cháu út, Thái phu nhân hiện tại thương nhất đúng là Mậu Ca Nhi, ôm vào trong ngực, chỉ vào Thường Nga trên đèn lồng hỏi Mậu Ca Nhi là ai vẽ. Mậu Ca Nhi vừa ăn bánh ngọt vừa đáp, thằng bé bốn tuổi, khuôn mặt rất thanh tú xinh đẹp, mồm miệng rõ ràng, một đôi mắt phượng càng lúc càng giống Quách Bá Ngôn.

"Mậu Ca Nhi ăn nhiều một chút, lớn lên cao cao, sau này bảo đại ca dạy con công phu." Thái phu nhân cười dụ dỗ nói.

Mậu Ca Nhi dùng sức gật đầu, Tống Gia Ninh ngồi ở một bên cười, nắng thu êm dịu từ phía tây chiếu vào, trong phòng bầu không khí ấm áp.

"Thế tử gia." Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng vấn an của nha hoàn.

Tống Gia Ninh nụ cười khẽ thu liễm, Mậu Ca Nhi cực kỳ cao hứng, trở mình một cái từ trong ngực Thái phu nhân bò ra, chạy đến phía trước cửa sổ hướng ra bên ngoài hô to đại ca, sau đó lại vui vẻ như điên chạy đến bên giường, biết rõ đại ca sẽ từ nơi này đi ra. Tống Gia Ninh sợ đệ đệ té xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của đệ đệ kéo thằng bé đến bên cạnh mình, thoáng nhìn Quách Kiêu tiến vào, nàng mới buông tay ra.

"Đại ca!" Mậu Ca Nhi hưng phấn nhào tới.

Quách Kiêu ôm cổ đệ đệ, ánh mắt lướt qua bả vai Mậu Ca Nhi, rơi vào trên mặt kế muội. Từ khi nàng được ban hôn cho Thọ vương, thời gian ra cửa liền càng ngày càng ít, cẩn thận vô cùng, qua hết Đoan Ngọ, số lần Quách Kiêu thấy nàng một tay có thể đếm được, tuy nhiên, nhìn khuôn mặt bóng loáng như lúc ban đầu của Tống Gia Ninh, xác định thuốc kia không có thương tổn đến căn cốt của nàng, Quách Kiêu cuối cùng cũng yên tâm.

"Đại ca đã đến." Tống Gia Ninh yếu ớt cười nói.

Quách Kiêu gật đầu, thả Mậu Ca Nhi tiếp tục đi ăn bánh ngọt, hắn ngồi bên cạnh bàn thấp đối diện Tống Gia Ninh.

Thái phu nhân kinh ngạc hỏi trưởng tôn: "Ngày hôm nay tại sao lại tới đây sớm như vậy?"

Quách Kiêu mắt nhìn kế muội, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: "Vân Phương, Gia Ninh đều phải xuất giá rồi, con sớm chút tới đây, bồi nhiều chút nữa."

Thái phu nhân luôn cho rằng đứa cháu này là mặt lạnh tim nóng, ngó ngó cửa ra vào, kỳ quái nói: "Vân Phương lần này ngược lại tới chậm."

Quách Kiêu không có trả lời, hỏi Tống Gia Ninh: "Nghe nói ngày hôm trước trong cung đưa giá y tới đây, mặc phù hợp không?"

Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ rũ lông mi, gật gật đầu.

Quách Kiêu ừ một tiếng, trêu chọc Mậu Ca Nhi, chợt nói với Tống Gia Ninh: "Tổ mẫu dỗ Mậu Ca Nhi, huynh muội chúng ta đánh ván cờ đi."

Tống Gia Ninh giật mình ngẩng đầu.

Quách Kiêu ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, Tống Gia Ninh mím môi, ngó ngó Thái phu nhân mỉm cười nhìn bọn họ, nàng tìm không ra cớ cự tuyệt, vừa muốn nói, Quách Kiêu đã đứng lên, trực tiếp đi đến phía bàn gỗ tử đàn hình chữ nhật ở phía bắc. Tống Gia Ninh đành phải đi giày xuống đất, đi vài chục bước, ngồi xuống đối diện Quách Kiêu.

Bên cạnh bày một bồn hoa quế, mùi thơm ngát từng tia từng sợi quanh quẩn quanh chóp mũi, Tống Gia Ninh nghiêng đầu nhìn đệ đệ trên giường, chờ nha hoàn bưng bàn cờ tới đây, nàng mới thu tầm mắt lại.

"An An đi trước đi." Quách Kiêu nhìn bàn cờ, thấp giọng nói.

Tống Gia Ninh nhíu mày, vừa nãy ở trước mặt Thái phu nhân, Quách Kiêu gọi nàng Gia Ninh, bây giờ cách xa Thái phu nhân, hắn lại gọi nàng An An, lộ ra một cỗ ý tứ thân cận quái dị. Thật ra Tống Gia Ninh mấy năm này vẫn đề phòng Quách Kiêu, thẳng đến ý chỉ tứ hôn hạ xuống, liệu định ván đã đóng thuyền, e ngại của nàng đối với Quách Kiêu mới nhạt xuống, không ra khỏi cửa cũng chỉ là bởi vì thân phận cô nương đợi gả, cũng không phải là tận lực trốn hắn. Nhưng bây giờ, chỉ là hai tiếng nhũ danh bất đồng, lòng cảnh giác của Tống Gia Ninh đối với Quách Kiêu lại nổi lên.

Nhưng, cho dù Quách Kiêu đối với nàng có ý, nàng cũng sắp gả cho Thọ vương rồi, Quách Kiêu dù sao cũng không đến mức dám đoạt nữ nhân với Thọ vương phải không?

Tống Gia Ninh không tin Quách Kiêu có lá gan kia.

Không tập trung, Tống Gia Ninh hạ xuống một con cờ.

Quách Kiêu theo sát mà lên, viên cờ màu đen để bên cạnh viên cờ màu trắng của nàng, không khỏi làm cho người ta một loại cảm giác áp bách.

Tống Gia Ninh không thích loại cảm giác này, viên thứ hai thả hơi xa một chút, không có kết cấu gì, dù sao cũng không có tâm tình thật sự cùng hắn đánh cờ. Kết quả Quách Kiêu lại đuổi theo, cất kỹ màu đen, hắn giương mắt nhìn Tống Gia Ninh, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: "An An sắp làm Vương Phi rồi, đại ca còn chưa chúc mừng muội."

Tống Gia Ninh cứng đờ nở nụ cười, lại nhặt một viên cờ trắng ra.

"Vương Gia thân phận tôn quý, nhưng, nghe nói hắn đã thu hai nữ quan giáo tập, An An không ngại?" Quách Kiêu xoay con cờ màu đen trong tay, nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh buông xuống tầm mắt, buồn bã nói: "Đình Phương đính hôn trước, ta hỏi nàng muốn gả dạng nam tử gì, nàng nói, nàng không để ý chức quan thân phận của phu quân tương lai, chỉ hy vọng người nọ đối với nàng toàn tâm toàn ý."

Tống Gia Ninh mặt không thay đổi lắng nghe, nàng đương nhiên biết rõ Thọ vương cũng không có chạm vào hai cung nữ này, chính là chạm vào nàng cũng không thèm để ý, cho nên cũng coi như thành tâm hồi đáp: "Ta thân phận như vậy, Vương Gia không chê ta ta đã thoả mãn, những thứ khác, ta sẽ ghi nhớ tổ mẫu dạy bảo, không kiêu không ghen, cố gắng thay Vương Gia quản lý tốt hậu trạch."

"Nói bậy, An An nhã nhặn lịch sự nhu thuận, ôn nhu dung mạo xinh đẹp, ai có tư cách ghét bỏ muội?" Quách Kiêu lần nữa đặt cờ đen trong tay xuống bên cạnh cờ trắng của nàng, phát hiện Tống Gia Ninh nhìn hắn, Quách Kiêu cũng giương mắt lên, đôi mắt màu đen phức tạp đối mặt cùng nàng, hi vọng nàng có thể nhìn hiểu ý của hắn. Hắn đã hai mươi rồi, từ ngày hiểu chuyện nam nữ, nhiều năm như vậy, trong lòng của hắn cũng chỉ có cô nương đối diện này, không nhìn nổi người khác khi dễ nàng, muốn ôm nàng vào trong ngực thương yêu.

Tống Gia Ninh cũng không có chú ý tới ánh mắt Quách Kiêu, bởi vì sau khi Quách Kiêu nói ra "Ai có tư cách ghét bỏ muội", một cái chớp mắt nàng ngẩng đầu kia, Tống Gia Ninh nhìn thấy, chính là Quách Kiêu kiếp trước. Khi đó nàng không nhã nhặn lịch sự không nhu thuận ôn nhu không dung mạo xinh đẹp sao? Nhưng hắn so với Lương Thiệu càng ghét bỏ nàng, Lương Thiệu ít nhất cho nàng danh phận thiếp thất, chịu hỏi han ân cần nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng, Quách Kiêu thì sao, hắn...

Nếu như mẫu thân không gả cho kế phụ, nàng ở trong mắt Quách Kiêu, tối đa chỉ là thứ dân có dung mạo xinh đẹp, là nữ nhân hắn có thể lợi dụng quyền thế cướp được.

Tống Gia Ninh không muốn nghĩ tới kiếp trước, cũng không muốn cùng Quách Kiêu diễn huynh muội vui vẻ đùa giỡn, đưa tay làm xáo trộn cờ đen trắng trên bàn cờ, Tống Gia Ninh cố ý lớn tiếng nói: "Đại ca không có nhường cho ta chút nào, ta không chơi với huynh nữa!" Làm nũng chơi xấu, vứt bỏ Quách Kiêu sững sờ tại chỗ, Tống Gia Ninh một lần nữa bồi Thái phu nhân.

Mới vừa đi tới trước giường, đôi song sinh đã đến, hai huynh đệ biết chọc cười nhất, trong phòng lập tức náo nhiệt.

Tống Gia Ninh nhìn cũng không có nhìn Quách Kiêu.

Quách Kiêu vẻ mặt như thường đứng ở một bên đôi song sinh, nhưng trong đầu là trào phúng thoáng hiện trong mắt trước khi làm xáo trộn ván cờ của nàng. Nếu như nàng xem hiểu lòng hắn, nàng sợ hãi chán ghét kháng cự Quách Kiêu cũng có thể hiểu được, duy chỉ có trào phúng, Quách Kiêu không nghĩ ra.

~

Qua hết Trung thu, Tống Gia Ninh thành thành thật thật ở Lâm Vân Đường, lần này là thật sự trốn Quách Kiêu, thỉnh thoảng mẫu thân lưu Quách Kiêu ở Lâm Vân Đường dùng cơm, Tống Gia Ninh dứt khoát mượn cớ lưu ở trong phòng mình ăn, tận lực tránh đối mặt với Quách Kiêu.

"Tỷ tỷ, ăn thạch lựu!"

Lúc xế chiều, Mậu Ca Nhi bỗng nhiên kích động chạy tới, bàn tay mập ôm một quả thạch lựu lớn hồng hồng, Tống Gia Ninh không khỏi nở nụ cười, vừa cười vừa chia nửa, Mậu Ca Nhi vui vẻ nói: "Đại ca mua, mua một giỏ lớn, lớn nhất đưa cho đệ!"

Tống Gia Ninh nhìn thạch lựu trong tay đệ đệ, chậm rãi nghĩ đến một việc, hai năm qua, mỗi lần đến mùa trái cây chín, trái cây đầu tiên mọi người ở Quốc Công Phủ ăn nhất định là Quách Kiêu mang về. Quách Kiêu là muốn chiếu cố toàn bộ Quốc Công Phủ, hay là, biết rõ nàng thích những thứ này, chỉ riêng vì nàng?

Quỷ thần xui khiến, Tống Gia Ninh nhớ lại hai quả táo đỏ năm trước Quách Kiêu tặng nàng.

Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh càng không muốn ăn quả thạch lựu này, dặn dò Song nhi đưa đến phòng bếp lột, chỉ nhìn đệ đệ ăn.

Mậu Ca Nhi hiểu chuyện, bảo tỷ tỷ nhiều lần, Tống Gia Ninh cười nói dối: "Mậu Ca Nhi ăn đi, tỷ tỷ không thích ăn."

Mậu Ca Nhi lập tức tin, ăn đủ rồi, dẫn nha hoàn đi Di Hoà viên tìm đại ca, lúc đại ca vừa mới tặng hắn thạch lựu đã dặn dò hắn. Huynh đệ gặp mặt, Quách Kiêu ôm lấy thằng bé, đi vào trong hoa viên chơi. Đi tới bên hồ, hắn tùy ý hỏi đệ đệ: "Quả lựu lớn này, Mậu Ca Nhi có chia cho tỷ tỷ ăn hay không?"

Mậu Ca Nhi gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Tỷ tỷ không thích ăn, thừa cho Song nhi các nàng."

Quách Kiêu cười, bàn tay to sờ sờ đầu thằng bé, không để đệ đệ trông thấy thất vọng trong mắt hắn.

Làm sao không thích ăn, hắn còn nhớ rõ lúc nàng mười một tuổi, bộ dạng dùng thìa múc thạch lựu ăn ở chỗ tổ mẫu.

Nàng không phải không thích, mà là không thích đồ ăn hắn tặng.

Nhưng Quách Kiêu không rõ, nàng rốt cuộc đang sợ hắn cái gì, trào phúng hắn cái gì, lại đang ghét bỏ cái gì, ghét bỏ đến ngay cả đồ ăn hắn tặng, cũng không đụng tới.

Thạch lựu chín, kinh thành cũng một ngày so với một ngày lạnh hơn, hoa cúc trong viện nụ hoa càng lúc càng lớn, Quốc Công Phủ lại nghênh đón một chuyện vui, Tam cô nương Vân Phương phải xuất giá rồi.

Mùng sáu xuất giá, đầu năm thêm trang sức, Tống Gia Ninh và mẫu thân cùng đi Tam phòng chúc mừng. Giữa chị em dâu mặc dù có chút hiềm khích, nhưng ngày vui lớn như vậy, Lâm thị thật sự cao hứng thay chất nữ, bao hết tiền biếu, còn đưa Vân Phương một đôi vòng tay Ngọc Phỉ Thúy xanh biếc sáng long lanh. Đây là đồ cưới của Lâm thị, một khối ngọc thạch Ngọc Phỉ Thúy, Lâm thị cho người đánh ba cặp vòng tay, Đình Phương, Lan Phương cũng đưa, rất công bằng.

Tam phu nhân xuất thân danh môn, nhưng gia sản nhà mẹ đẻ thật đúng là không bằng phú thương Lâm gia kinh thành, nhìn thấy đôi vòng tay này, thái độ Tam phu nhân đối với Lâm thị cuối cùng cũng hòa hoãn chút ít.

Tống Gia Ninh đưa một cái khăn thêu hoa sen tịnh đế nàng tự tay thêu, phía trên dùng kim tuyến thêu." Đoàn tụ sum vầy, trăm năm hảo hợp".

Vân Phương cười nói tạ ơn, buổi tối kiểm tra xem xét quà tặng hôm nay nhận được, tìm ra chiếc khăn này của Tống Gia Ninh, tức giận đến mức dùng cái kéo cắt bỏ, nha hoàn bên cạnh sợ tới mức câm như hến.

Hôm sau tân lang tới đón dâu, tiền viện náo nhiệt, tân lang một người đi theo người toàn phúc đến nội trạch đón tân nương. Tống Gia Ninh đứng ở bên cạnh mẫu thân xem lễ, thấy Tam tỷ phu Hoàng Chấn Sinh hào hoa phong nhã, một thân tao nhã phong độ của người trí thức, dung mạo cũng tuấn lãng không tầm thường, Tống Gia Ninh rất cao hứng thay Vân Phương.

Vân Phương đội khăn cô dâu, cái gì cũng nhìn không thấy, cũng sớm đã quên dáng vẻ Hoàng Chấn Sinh, tâm tình phức tạp được tân lang đón đi.

Ba ngày sau, tiểu phu thê lại mặt.

Mọi người tề tụ Sướng Tâm Viện, Tống Gia Ninh tò mò dò xét Vân Phương, thấy Vân Phương khí sắc hồng nhuận phơn phớt, mặt phấn hàm xuân, cùng bộ dạng đại tỷ tỷ lúc lại mặt không sai biệt lắm, liền đoán được Tam tỷ tỷ, Tam tỷ phu cảm tình cũng không tệ. Các tỷ tỷ đều gả cho lang quân như ý, nghe bên tai Thái phu nhân dạy bảo Vân Phương, Tống Gia Ninh nhịn không được nghĩ tới chính mình.

Mùng chín tháng mười một, chỉ còn hai tháng.

Nàng xuất thần, Vân Phương cùng trượng phu kính trà cho các trưởng bối xong, thoáng nhìn Tống Gia Ninh ánh mắt giật mình khóe môi hơi vểnh dáng vẻ suy nghĩ về tình yêu, nàng ta lặng lẽ mấp máy bờ môi. Trước khi xuất giá trước, nàng ta đối với hôn sự của mình cực kỳ bất mãn, vốn là ngại Hoàng gia gia phong quá nghiêm khắc, vừa so sánh với với Tống Gia Ninh cao gả, càng lộ vẻ nàng ta đáng thương. Duy nhất may mắn chính là, vài năm không gặp, Hoàng Chấn Sinh càng trở nên đẹp mắt như vậy, ngọc thụ lâm phong phong độ tư thái tuấn nhã, không có kém Lương Thiệu bao nhiêu, đối với nàng vừa ôn nhu săn sóc, trong lòng Vân Phương mới chậm rãi thoải mái.

Nhưng vừa đang thoải mái, lại nhìn thấy Tống Gia Ninh, Vân Phương liền không nhịn được ghen ghét, cảm giác mình không bằng người.

Bởi vậy, trung tuần tháng chín, nghe nha hoàn vội vàng hấp tấp chạy vào, nói nhị thúc Tống Gia Ninh gõ Đăng Văn cổ, muốn đến trước mặt hoàng thượng cáo trạng Đại Bá Phụ trắng trợn cướp đoạt nữ nhi Tống gia, Vân Phương tim đập nhanh hơn nhãn tình sáng lên, không che giấu chút nào mà nở nụ cười trước mặt nha hoàn!