Sắc Nước Hương Trời

Chương 41




Hoán Nguyệt Cư, Lâm thị mặc quần áo nằm ở trên giường, màn lụa chưa buông, nàng cũng chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thu Nguyệt đi vào hai lần, lần thứ nhất báo Quốc Công gia đã về phủ, đi Sướng Tâm Viện, lần thứ hai báo Quốc Công gia đã quay về Lâm Vân Đường rồi. Trái tim bình tĩnh của Lâm thị lăn tăn từng gợn sóng nhỏ, Thái phu nhân gọi Quách Bá Ngôn đi qua, hai mẹ con có phải nhắc tới nàng hay không? Nếu không, sáng mai có nên đi giải thích với Thái phu nhân một chút?

Trong lòng mơ hồ bất an, ngay khi Lâm thị đoán Thu Nguyệt sắp vào lần thứ ba, để báo cho nàng biết Tiền viện thổi đèn rồi, thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to: "Người đâu!"

Là thanh âm của Quách Bá Ngôn!

Âm thanh như sấm nổ ở bên tai, trong lòng Lâm thị đập mạnh, đỡ bụng ngồi dậy, Thu Nguyệt ở gian ngoài lập tức chạy vào chiếu cố nàng, Thái Vi thì lặng lẽ đi tiền viện hỏi thăm, đi được một nửa đường thì đụng phải tùy tùng của Quách Bá Ngôn Ngụy Tiến, chỉ gọi nàng đi mời phu nhân, sau đó liền quay trở về. Thái Vi không dám trì hoãn, vội vàng trở về bẩm báo, Lâm thị nghe vậy, vịn cánh tay Thu Nguyệt, bước từng bước nhỏ đi qua.

Vây quanh Tiền viện, đèn lồng treo cao dưới mái hiên, rõ ràng mà soi sáng tình hình trong nội viện, hai gã sai vặt đang áp giải Hạnh Vũ đi ra ngoài, vạt áo, làn váy Hạnh Vũ ướt một mảng lớn, sắc mặt trắng bệch, quay đầu hướng vào trong nhà chính khóc cầu: "Quốc Công gia, nô tài không dám nữa, van ngài nể tình nô tài hầu hạ người nhiều năm, tha cho nô tài!"

Bên trong không trả lời.

Hạnh Vũ còn muốn cầu xin tha thứ, Ngụy Tiến thấy phu nhân đã tới, nháy mắt với hai gã sai vặt, hai gã sai vặt liền che miệng Hạnh Vũ, mang theo Hạnh Vũ đã vô lực xụi lơ rời đi. Ngụy Tiến đứng ở trước cửa nhà chính, xoay người lại, cung kính giải thích với Lâm thị: "Hạnh Vũ dĩ hạ phạm thượng, hòng câu dẫn Quốc Công gia, Quốc Công gia giận dữ, gọi tiểu nhân trói Hạnh Vũ sáng mai bán đi, tiểu nhân hành sự bất lực kinh động đến phu nhân, kính xin phu nhân thứ tội."

Quốc Công gia không có bảo hắn nói như vậy, nhưng Ngụy Tiến hiểu rất rõ chủ tử nhà mình, nếu thật sự chỉ muốn xử trí Hạnh Vũ, cần gì rống cuống họng như vậy? Hô hào như vậy rõ ràng là muốn phu nhân nghe thấy, muốn cho phu nhân biết rõ lòng của hắn. Ngụy Tiến liền tự chủ trương đi mật báo, dẫn phu nhân đi qua, sau đó tự đáy lòng hi vọng phu nhân nhanh chóng dỗ dành được Quốc Công gia, nếu không cứ tiếp tục lạnh lùng như vậy, chịu tội chính là hạ nhân bọn họ thôi.

Lâm thị kinh ngạc nhìn nhìn Ngụy Tiến, vẫn còn không kịp phản ứng.

Hạnh Vũ bị phạt, là vì ý đồ muốn bò lên giường Quách Bá Ngôn?

Nàng quay đầu, hai gã sai vặt này lui quá nhanh, đã không thấy bóng dáng, trong nội viện yên tĩnh giống như cái gì cũng không có phát sinh qua, dáng vẻ chật vật của Hạnh Vũ đung đưa trước mắt Lâm thị, quần áo ẩm ướt, tư thái lung linh của nữ nhân, mặt mũi tràn đầy nước mắt, tuyệt vọng sợ hãi ngược lại càng làm cho người ta thương tiếc.

Nha hoàn có thể hầu hạ bên cạnh chủ tử, dáng vẻ tuyệt sẽ không chênh lệch, thả vào nhà dân chúng bình thường cũng trở thành mỹ nhân gần xa, nhưng Quách Bá Ngôn, một Quốc Công gia theo lý thuyết đang cần nữ nhân giải trừ dục vọng bị đè nén hơn hai tháng, vậy mà không có thuận thế thu đại nha hoàn, ngược lại nặng nề trừng phạt nàng.

Là Hạnh Vũ không đủ đẹp? Hay là sự chủ động của Hạnh Vũ phá hủy quy củ?

Các loại ý niệm hiện lên trong đầu, Lâm thị chợt nhớ lại đêm đó, cũng là nàng đề nghị an bài thông phòng cho hắn, Quách Bá Ngôn mới tức giận, chẳng lẽ nói, Quách Bá Ngôn không muốn thông phòng? Nhưng hắn rõ ràng bức thiết như vậy mà, không muốn nha hoàn, chẳng lẽ muốn do nàng hầu hạ? Nhớ lại trong một tháng đầu tân hôn, Quách Bá Ngôn đối nàng nhiều lần đòi hỏi, Lâm thị bỗng nhiên đau đầu.

Quách Bá Ngôn đây có tính là kén chọn không? Trước kia đang ăn nàng, giờ cho hắn đồ ăn khác hắn liền phát giận?

Nữ nhi khi còn bé đã phạm qua loại tật xấu này, ba bốn tuổi, nàng muốn ăn kẹo hoa quế, vì kẹo hoa quế không có nên Lâm thị đổi thành cái khác, nhưng nữ nhi lại không ăn, khóc sướt mướt ăn vạ, lớn lên chút mới hiểu chuyện, sẽ không bởi vì cái ăn mà khóc rống. So sánh với biểu hiện mấy ngày nay của Quách Bá Ngôn, Lâm thị buồn cười mà lắc đầu, ra hiệu hai nha hoàn đang chờ ở bên ngoài, nàng một mình đi vào nhà chính.

Quách Bá Ngôn đang ngồi trên giường gần cửa sổ, nghe ngoài cửa sổ Ngụy Tiến hô to phu nhân, đôi mắt màu đen của hắn liền nhìn chằm chằm vào màn cửa, nhưng khi tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ nhân càng ngày càng gần, hắn ngược lại thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn vách tường treo tranh chữ phía bắc.

Lâm thị vén rèm đi vào, trong phòng ngọn đèn mờ nhạt, nam nhân nghiêm mặt, quả thực dọa người. Nếu như là lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm thị tuyệt không dám phát ra nửa điểm thanh âm, nhưng hai người làm phu thê ba tháng, trong bụng của nàng lại có con của hắn, Lâm thị liền có một chút tự tin, đi thẳng đến cách Quách Bá Ngôn ba bước mới dừng lại, nhỏ giọng nói: "Quốc Công gia vì sao lại tức giận như thế?"

Quách Bá Ngôn cười lạnh, ghé mắt nhìn nàng: "Nha hoàn bò lên giường, ta không nên tức giận? Nàng làm đương gia phu nhân ngược lại rộng lượng, chẳng lẽ họ Tống bị người ta bò lên giường, nàng cũng hỏi như vậy?"

Hắn lại nói tới chồng trước, nhưng lúc này Lâm thị đã hiểu tâm tư nam nhân, cũng không có chua xót xúc động như đêm đó, xoay người lại dựa vào bên giường, rũ mắt xuống, bình tâm tĩnh khí nói: "Tống gia là tiểu hộ nhân gia, trong viện tổng cộng có bốn nha hoàn lứa tuổi phù hợp, cũng đều là thiếp mang đến, không ai dám loạn quy củ..."

"Ý của nàng là, nàng ta bò lên giường, là ta quản quản giáo không nghiêm?" Quách Bá Ngôn giọng nói càng lạnh hơn, hít thở ồ ồ.

Lâm thị lắc đầu, nói tiếp lời của mình: "Thiếp không có an bài thông phòng cho hắn, là bởi vì hắn, hắn thanh tâm quả dục, cũng không quá tham cái kia. Quốc Công gia không giống vậy, thiếp mang hài tử hầu hạ người không được, lại không đành lòng người vất vả, cho nên mới hỏi người có muốn thông phòng hay không."

Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào bên mặt điềm tĩnh của nàng, cả buổi không nói chuyện.

Nàng đẹp như vậy, họ Tống làm sao có thể thanh tâm quả dục? Hoặc là ở bên ngoài ăn trộm, hoặc là chính là thân thể không được, bằng không thì sao sinh xong nữ nhi liền không cho nàng mang thai nữa? Nàng không cho an bài thông phòng, cũng tuyệt không phải họ Tống không cần, mà là nàng không nỡ đẩy nam nhân trong lòng nàng cho người khác. Hắn không ở trong lòng nàng, cho nên nàng mới hiền lành rộng lượng.

"Nếu như hắn thèm muốn cái kia, nàng sẽ làm sao?" Hô hấp bình tĩnh lại, Quách Bá Ngôn trầm giọng hỏi.

Lâm thị thử tưởng tượng, cười khổ nói: "Thiếp phải chiếu cố hài tử, hắn muốn cũng không được, hắn không mở miệng muốn thông phòng, hẳn là có thể chịu được, hắn nếu muốn, thiếp sẽ chọn nha hoàn cam tâm tình nguyện cho hắn là được."

Vẻ mặt nàng cô đơn, vì họ Tống đau buồn, Quách Bá Ngôn không thích, quay đầu nói: "Ta có nói với nàng sẽ cần nha hoàn à?"

Lâm thị lắc đầu: "Chưa, nhưng Quốc Công gia thân phận tôn quý, thiếp..."

Quách Bá Ngôn lần nữa cắt ngang nàng: "Nếu như gọi ta là Quốc Công gia, thì đừng tự tiện thay ta làm chủ, ta nếu muốn, sẽ tự giải quyết."

Lâm thị đứng thẳng người, quỳ gối hành lễ với hắn: "Người yên tâm, sau này thiếp sẽ không nhắc lại."

Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiền thục của nàng, ngực vẫn có cái gì chắn ngang, ra không được xuống không xong.

Nhưng nam nhân rất nhanh tìm được biện pháp làm cho mình thoải mái một chút: "Bên trong đều là nước, còn không thu thập, đêm nay đi chỗ nàng."

Lâm thị gật gật đầu.

Quách Bá Ngôn dẫn đầu đi trước, bước chân nhanh chóng, không đợi Lâm thị, đợi Lâm thị trở lại phòng của mình, chỉ thấy Quách Bá Ngôn đã nằm xuống rồi, đưa lưng về phía nàng ngủ ở bên trong giường. Lâm thị có thai, trời tối liền buồn ngủ, lúc này ra hiệu cho bọn nha hoàn thổi đèn, nàng cởi áo ngoài nằm ở phía ngoài, ngẫm lại chuyện tối nay, an tâm mà ngủ.

Ngủ không được bao lâu, nam nhân bỗng nhiên quay lại, ôm nàng hôn. Lâm thị yên lặng thừa nhận, chỉ dùng một tay ngăn bụng, chống đỡ hô hấp đều nặng nề của hai người, Lâm thị tâm hoảng ý loạn, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, chôn ở bên tai nàng nói: "Hắn có thể nhịn, Bản Quốc Công cũng có thể nhịn, an tâm sanh con dưỡng cái cho ta, bớt nghĩ ngợi lung tung."

Lâm thị dịu dàng dạ một tiếng.

Quách Bá Ngôn bảo nàng trở mình đi ngủ, Lâm thị cho rằng đêm nay đến đây là kết thúc rồi, nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa mới chuyển người, Quách Bá Ngôn lại lần nữa ôm nàng, sau lưng truyền đến một hồi tiếng động sột sột soạt soạt. Hắn một tay ôm nàng, không có động tác khác, hô hấp nóng rực một lần lại một lần thổi tới lỗ tai nàng.

Lâm thị sau khi nhận biết đã hiểu hắn đang làm cái gì, khuôn mặt nóng bừng.

Ngày hôm sau trên bàn cơm tối, Tống Gia Ninh rốt cuộc gặp được kế phụ xa cách bốn ngày, nhịn không được len lén quan sát.

"Không nhận ra ta?" Quách Bá Ngôn dừng chiếc đũa lại, trên khuôn mặt không biểu tình bỗng nhiên thấp thoáng ý cười.

Tống Gia Ninh ngó ngó mẫu thân, nghiêm trang hồi đáp: "Nhận ra, chính là vài ngày không thấy, nhớ người thôi."

Tiểu nha đầu rất biết nói chuyện, Quách Bá Ngôn có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Lâm thị, sau đó gắp đồ ăn cho nữ nhi: "Tốt rồi, việc nên làm nên bận đều đã xong hết rồi, sau này mỗi ngày đều có thể gặp mặt."

Tống Gia Ninh nhu thuận cười, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rớt xuống, có lẽ mấy ngày trước mẫu thân và kế phụ quả thật là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ hòa hảo rồi, nàng liền không cần lo lắng.