Sắc Nước Hương Trời

Chương 18




Trường Xuân cung, trong noãn các ấm áp như xuân, Thục phi đang nói chuyện cùng nữ nhi Đoan Tuệ công chúa chín tuổi.

"Nương, Đại Cữu Cữu tại sao phải lấy một quả phụ?" Đoan Tuệ công chúa dựa vào bên cạnh mẫu thân, bĩu môi hỏi. Nàng chơi đùa khắp nơi trong cung, nhiều lần cũng nghe được bọn tiểu cung nữ, thái giám nghị luận hôn sự của Đại Cữu Cữu, trong lời nói cũng toàn là cười nhạo thân phận của mợ mới. Đoan Tuệ công chúa mới đầu không hiểu, về sau hiểu rõ ý nghĩa của quả phụ, vô cùng tức giận, tức giận người trong cung nghị luận cậu, tức giận người mợ quả phụ kia liên lụy cậu.

"Nương cũng không biết." Thục phi nhìn móng tay xinh đẹp mình mới sơn, không để ý nói.

Đoan Tuệ công chúa hừ một tiếng: "Ta không thích nàng, ta không nên gọi nàng là mợ."

Thục phi lúc này mới nâng mắt, nhẹ khiển trách nữ nhi: "Không cho phép hồ đồ, ít nhất ở trước mặt cậu con phải giữ quy củ."

Nàng cũng không thích có một chị dâu quả phụ, huynh trưởng bị sắc đẹp mê hoặc tùy ý làm bậy, lại hại nàng trở thành trò cười trong miệng các phi tần khác, Thục phi không trách huynh trưởng, chỉ đổ thừa Lâm thị không tuân thủ nữ tắc câu dẫn nam nhân. Nhưng ở trước mặt huynh trưởng, thể diện nên cho Lâm thị vẫn phải cho, miễn cho Lâm thị ở bên tai huynh trưởng thổi lời bên gối, nàng ở nơi này rơi xuống nhược điểm.

Đoan Tuệ công chúa tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hài tử lớn lên trong cung, trí não sớm phát triển, loại đạo lý đơn giản này vẫn hiểu được.

Cũng không lâu lắm, tiểu cung nữ đi vào bẩm báo, nói là Thái phu nhân chờ người tới.

Mẹ ruột đã đến, Thục phi cao hứng mang theo nữ nhi đi nghênh đón, trong cung nhiều quy củ, nhưng đối với chủ phi của các cung, đâu đấy vẫn là thoải mái tùy ý, toàn bộ đều theo sở thích của các vị phi tử. Thục phi thích đơn giản nhẹ nhàng một chút, Tuyên Đức Đế cũng thích nàng như vậy, mỗi tháng đều muốn đi qua mấy lần, sủng ái chưa bao giờ đứt đoạn.

"Thần phụ bái kiến nương nương." Thái phu nhân dẫn đầu hành lễ.

Đám người Lâm thị theo sát phía sau.

Tống Gia Ninh là người đã vào cung một lần, dù sao cũng gặp qua một chút việc đời, hiện tại lại có Thái phu nhân, mẫu thân cùng theo, nàng cũng không có khẩn trương lắm, dựa theo Sầm ma ma dạy, quy củ hành lễ, cho dù ai cũng tìm không ra bất kì sai lầm nào. Thục phi tiến lên đỡ mẫu thân, ánh mắt nhanh chóng đảo qua hai mẹ con Lâm thị, đầu tiên là bất ngờ trước mỹ mạo quá mức xuất sắc của Lâm thị, ngay sau đó lại bị khuôn mặt béo ụt ịt của chất nữ hờ này làm cho kinh ngạc, giây lát mới khôi phục lại bình tĩnh.

"Nương, đại ca của ta thật là có phúc khí, nhìn chị dâu mới của ta một chút này, mỹ nhân mới vào cung cũng không bằng đâu." Kéo cánh tay Thái phu nhân, Thục phi cười dịu dàng khen Lâm thị.

Lâm thị hai gò má ửng đỏ, cúi đầu nói: "Nương nương khen nhầm rồi, có thể lấy được tình yêu của Quốc Công gia, là may mắn ba đời của ta."

Thục phi cười cười, tiếp theo khen Tống Gia Ninh: "Gia Ninh đúng không? Lớn lên thật là xinh, nhìn liền khiến người yêu thích." Nói xong từ trong tay áo lấy ra một vòng tay Phỉ Thúy xanh biếc, xoay người đeo lên cho Tống Gia Ninh: "Đây là lễ gặp mặt của cô, cô rất thích bọn hài tử lớn như các con, sau này tỷ tỷ tiến cung, Gia Ninh cũng cùng đi theo, các con cùng bồi cô giải sầu."

Nàng trang phục lộng lẫy, dung mạo có vài phần giống Thái phu nhân, trẻ tuổi xinh đẹp, Tống Gia Ninh thấy nàng cười thân thiết ân cần, liền ngoan ngoãn khéo léo nói: "Tạ cô ban thưởng."

Thục phi nhìn khuôn mặt mũm mĩm của nàng, xoay người lại giới thiệu nữ nhi: "Đây là Đoan Tuệ, nhỏ hơn con một tuổi, sau này các con chính là biểu tỷ biểu muội rồi."

Đoan Tuệ công chúa hiểu đạo lý xã giao có lệ, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, không có dày công tôi luyện như mẫu thân, trong lòng không thích Lâm thị, hiện tại phát hiện nữ nhi Lâm thị mang vào Quốc Công Phủ lại có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, so với công chúa nàng đây còn ưa nhìn hơn, Đoan Tuệ công chúa lập tức cũng chán ghét Tống Gia Ninh, kiêu căng hất cằm lên, không vui nhìn chằm chằm Tống Gia Ninh.

Nữ nhi của quả phụ, con gái thương nhân, cũng xứng làm tỷ muội với nàng?

Bộ dáng này của nàng ta, trùng với hình ảnh lưu lại trong trí nhớ, một Đoan Tuệ công chúa lúc trưởng thành mà Tống Gia Ninh đã từng phải đối mặt trong kiếp trước.. Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ý thức được Đoan Tuệ công chúa từ nhỏ đã vênh váo tự đắc, Tống Gia Ninh nào dám gọi nhân gia biểu muội, cung kính một tiếng gọi "Công chúa".

Đoan Tuệ công chúa hài lòng một chút, miễn cưỡng trả lời một tiếng, xoay người đi tìm Đình Phương, thân mật ôm lấy cánh tay Đình Phương: "Biểu tỷ, tỷ đã lâu lắm không tiến cung, còn có biểu ca." Nghiêng đầu, vui mừng nhìn Quách Kiêu mặc một thân cẩm bào màu trắng ngà.

Tống Gia Ninh nhịn không được len lén quan sát đôi thanh mai trúc mã này. Kiếp trước gặp phải Quách Kiêu, nàng mười tám, Quách Kiêuhai mươi tư, nam nhân hơn hai mươi còn chưa cưới vợ, xem như là rất hiếm thấy, nhưng công chúa hoàng gia xuất giá giống như cũng tương đối trễ, Quách Kiêu nếu như đợi Đoan Tuệ công chúa, liền có thể hiểu được. Sau này kinh thành dường như xuất hiện một đống chuyện, nàng không rõ nội tình, chỉ biết là hôn sự của Đoan Tuệ công chúa bị trễ nải, cho đến khi giữ hiếu cho tiên đế hết ba năm, mới do Tân Đế tứ hôn.

Quách Kiêu chuyên sủng nàng bảy năm, được xem là thịnh sủng, nhưng Quách Kiêu lại vì Đoan Tuệ công chúa đau khổ chờ đợi tầm mười năm, chịu đựng đến ngoài ba mươi vẫn chưa lập gia đình, đây mới gọi là chân chính si tình a, nếu không phải việc tốt thường hay gặp trắc trở, Quách Kiêu sớm đã cưới Đoan Tuệ công chúa, ở đâu ra cái gọi là "Chuyên sủng" của nàng? Tống Gia Ninh duy nhất không hiểu là nếu Quách Kiêu đãthích biểu muội thanh mai trúc mã như vậy, cần gì lại hàng đêm tìm nàng? Đơn thuần vì giải quyết nhu cầu thân thể sao?

Có lẽ là như vậy đi, Đoan Tuệ công chúa chậm trễ Quách Kiêu lâu như vậy, xấu hổ tính toán, mới ngầm cho phép sự hiện hữu của nàng, gần thành thân rồi mới tìm nàng.

Tống Gia Ninh thật muốn nhìn một chút đối với nam nữ si tình thời niên thiếu là chung đụng như thế nào, chắc hẳn là thập phần ấm áp động lòng người.

Nàng nháy mắt hạnh ngập nước liếc trộm, Quách Kiêu chú ý tới, đoán không ra Tống Gia Ninh đang nhìn cái gì, nhàn nhạt gật gật đầu với biểu muội.

Chào hỏi xong, mọi người chuyển qua noãn các nói chuyện.

Thục phi và Lâm thị chưa quen thuộc, Thái phu nhân tạo bầu không khí thân thiện, Thục phi cho mẫu thân mặt mũi, Lâm thị có ý tạo quan hệ với cô, ba người nói cười ríu rít, ngoài mặt trò chuyện với nhau thật vui. Bọn nhỏ bên này, Đoan Tuệ công chúa một mực chiếm đoạt Đình Phương, mỗi lần Đình Phương kéo Tống Gia Ninh gia nhập cuộc nói chuyện, Đoan Tuệ công chúa liền ngang ngược cắt ngang, Đình Phương không lay chuyển được nàng, đưa cho muội muội một ánh mắt thật có lỗi.

Tống Gia Ninh một chút đều không để ý, thành thành thật thật ngồi ở trên ghế, bình thản mà ăn bánh ngọt trên bàn. Hoàng Cung chính là không giống nhau, bánh củ từ hình dáng hoa mai tinh xảo xinh đẹp, phía trên điểm xuyết một phiến hoa quế vàng óng ánh, củ từ thơm thơm trắng sữa vào miệng tan ra, trong mứt táo ngọt nhân thịt nhồi mang theo mùi thơm...

Ăn xong, Tống Gia Ninh chăm chú nhìn Đình Phương và Đoan Tuệ công chúa trò chuyện rôm rả, yên lòng đi lấy khối bánh thứ hai, ngón tay béo đã chuyển qua phía trên mâm sứ rồi, đối diện bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ, Tống Gia Ninh không khỏi chột dạ, luống cuống không kịp rút tay về, đỏ mặt ngẩng đầu, chạm vào khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng nhạt nhẽo của Quách Kiêu.

Tống Gia Ninh rủ mắt, kiếm túi thơm bên hông vuốt vuốt. Túi thơm là mẫu thân thêu, trên gấm màu trắng thêu hoa mai, đường may tinh tế chặt chẽ.

Nhìn xong túi thơm, ánh mắt Tống Gia Ninh xéo qua liếc về phía đĩa bánh ngọt trên bàn, đang vụng trộm nuốt nước miếng, một tên tiểu thái giám bỗng nhiên đi đến, cúi đầu nói với Thục phi: "Nương nương, hôm nay Hoàng Thượng kiểm tra tiễn thuật của các điện hạ, biết được Thế tử tiến cung, đặc phái người tới, tuyên Thế tử đi võ trường cùng tỷ thí."

Quách Kiêu lập tức đứng lên, chào từ giã các vị trưởng bối.

Đoan Tuệ công chúa đôi mắt lóe sáng, chạy qua một bên Quách Kiêu, hưng phấn nói: "Ta và biểu ca cùng đi!"

Quách Kiêu không quản được nàng, nhìn cô trên chủ tọa.

"Nương..." Đoan Tuệ công chúa kéo ngọc bội bên hông Quách Kiêu, thành thạo làm nũng với mẫu thân.

Thục phi không coi là quan trọng, cười nói: "Đi đi, mang Gia Ninh cùng đi, Đình Phương lớn hơn, tới ngồi bên cạnh cô." Chất nữ sang năm sẽ cập kê rồi, các hoàng tử cũng lần lượt đến tuổi hôn phối, Thục phi không muốn Hoàng Thượng hiểu lầm nàng có ý giúp cháu gái ruột bắc cầu giật dây. Quốc Công Phủ vô cùng được Hoàng Thượng tin cậy, tội gì kết giao với hoàng tử gây hiềm nghi.

Đình Phương thuận theo đồng ý.

Tống Gia Ninh co quắp nhìn nương mình, phải gặp Hoàng Thượng, nàng sợ.

Nữ nhi khó xử, Lâm thị cũng không dám bảo nữ nhi sáp đến bên cạnh bọn đàn ông hoàng gia, đứng dậy giải thích nói: "Nương nương, Gia Ninh còn nhỏ không hiểu quy củ, ta sợ nàng đụng phải mấy vị Điện hạ..."

Thục phi lại nói: "Chị dâu quá lo lắng, các điện hạ luận võ thích nhất có người trợ uy, hôm nay nhiều tiểu biểu muội khuyến khích cho bọn hắn, bọn họ chỉ biết cao hứng." Nói xong vẫy vẫy tay với Quách Kiêu: "Mau đi đi, đừng để Hoàng Thượng đợi."

Quách Kiêu hành lễ cáo từ, Đoan Tuệ công chúa vui vẻ sóng vai với hắn, Tống Gia Ninh ở phía sau nhìn mẫu thân, cam chịu số phận đi theo.

Rời khỏi Trường Xuân cung, không cần kiêng kị trưởng bối, Đoan Tuệ công chúa ngó ngó Tống Gia Ninh rớt lại phía sau vài bước, chu môi phàn nàn với Quách Kiêu: "Biểu ca, Đại Cữu Cữu bị nữ nhân kia mê hoặc, sao huynh không khuyên giải?" Giọng nói không cao không thấp, cố ý muốn cho Tống Gia Ninh nghe thấy.

Tống Gia Ninh cúi đầu, môi mím thật chặt. Đoan Tuệ công chúa nói như thế nào nàng cũng không ngại, nhưng nàng lại chịu không được người bên ngoài khinh nhục mẫu thân.

"Chuyện của người lớn, ngươi bớt xen vào đi." Quách Kiêu sải bước đi nhanh, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đoan Tuệ công chúa bĩu môi, thời gian bất mãn ngắn ngủi liền bị Quách Kiêu bỏ rơi vài bước, nàng chạy chậm đuổi theo, kéo lấy ngọc bội Quách Kiêu, mềm giọng năn nỉ: "Biểu ca ngươi chậm một chút, ta theo không kịp..."

Quách Kiêu nghiêng người, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán của biểu muội chuyển sang vui mừng, cũng trông thấy kế muội rơi ở phía sau hai ba mươi bước. Nha đầu béo mặc váy hồng nhạt, cúi gằm đầu giống như ai khi dễ nàng, đôi môi đỏ mọng chu thật cao, càng chạy càng chậm, quả thực xem Hoàng Cung trở thành tiểu viện nhà nhỏ của Tống gia nàng ở Giang Nam, có thể tùy tâm nhanh chậm.

"Gia Ninh." Quách Kiêu không vui nói.

Tống Gia Ninh ngẩng đầu, miệng còn vểnh lên.

Quách Kiêu sắc mặt âm trầm: "Tới đây"

Tống Gia Ninh sợ hắn, "Nha" một tiếng, vui vẻ chạy tới, lúc chạy, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm cũng rung rinh theo. Đoan Tuệ công chúa lần đầu tiên tiếp xúc cô nương mập như vậy, phì một tiếng bật cười, tiếp tục lớn tiếng nói nhỏ với Quách Kiêu: "Biểu ca ngươi xem, nàng như vậy có giống heo không?"

Tống Gia Ninh đỏ mặt, tức giận, nhưng nàng giả vờ không nghe thấy.

Quách Kiêu liếc mắt nhìn vành tai ửng đỏ của kế muội, lạnh giọng chất vấn Đoan Tuệ công chúa: "Đường đường công chúa, lại học theo thôn phụ?" Giọng nói cũng không thấp.

Đoan Tuệ công chúa tuyệt đối không nghĩ tới biểu ca sẽ dạy bảo nàng, nhưng lời nàng vừa mới nói quả thật có chút thô bỉ, không cách nào phản bác biểu ca, liền hung hăng trừng Tống Gia Ninh. Đều do nữ nhi quả phụ họ Tống này, bằng không thì nàng làm sao sẽ bị biểu ca dạy bảo?

Trừng xong, Đoan Tuệ công chúa tiếp tục đuổi theo Quách Kiêu, Tống Gia Ninh đi một chút chạy một chút theo sát, nghĩ đến câu "Thôn phụ" kia của Quách Kiêu, càng nghĩ càng buồn cười. Quách Kiêu tướng mạo như Phan An văn võ song toàn, lại là Thế tử tôn quý của Quốc Công Phủ, nếu như cho hắn biết kiếp trước hắn coi trọng hai nữ nhân chính là "Thôn phụ" và "Heo mập" hiện tại đi theo hắn, Quách Kiêu có thể tức nổ phổi hay không?

Nếu không phải vì cái mạng nhỏ của mình, Tống Gia Ninh thật đúng là muốn xem thử một chút.

Nghĩ ngợi lung tung, không nhanh không chậm đuổi theo, hai khắc sau, Tống Gia Ninh không kịp thở, rốt cuộc nhìn thấy Luyện Vũ Tràng hoàng gia, cũng gặp được phụ tử hoàng gia ở giữa Luyện Vũ Tràng. Nam nhân hơi mập mặc long bào đỏ thẫm hiển nhiên là Tuyên Đức Đế rồi, về phần bốn hoàng tử chiều cao không đồng nhất bên cạnh Tuyên Đức Đế...

Tống Gia Ninh chỉ thấy qua Tam hoàng tử Triệu Hằng, lập tức nhận ra đối phương, Tống Gia Ninh dường như ở trên đỉnh đầu hắn, thấy được kim quang vạn trượng.