Sắc Nước Hương Trời

Chương 123




Sùng Chính điện, Sở Vương cùng đệ tử hoàng tộc họ Triệu song song đứng trước dư đồ to rộng phủ kín một vách tường, không hiểu nhìn Tuyên Đức Đế. Trước kia ngày lễ ngày tết, Tuyên Đức Đế đều là ở Đại Khánh điện thiết yến, trước tiệc rượu cũng ở bên đó tâm tình, tết Nguyên Tiêu hôm nay, muốn thưởng cũng nên ngắm hoa đăng, dư đồ có gì đáng xem?

Nhưng Tuyên Đức Đế khó nén hưng phấn, mặc một chiếc áo choàng mới giản dị đứng trước dư đồ, hỏi đệ đệ đối diện, chất tử và các nhi tử: "Đoán xem trẫm gọi các ngươi qua đây làm cái gì?"

Đám người Sở Vương lại nhìn dư đồ, chỉ có thể đoán được có quan hệ tới triều đình đại sự.

Tuyên Đức Đế cười cười, sau đó tiến lên vài bước. Bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên một mảnh đất ở phía tây bắc của kinh thành, giống như nói chuyện phiếm: "Trẫm muốn phát binh Tấn quốc, các ngươi cảm thấy thế nào?"

Trên mặt ông vẫn đang mang theo ý cười, ánh mắt lại kỹ càng quan sát đám người Sở Vương.

Hoàng thúc Tần vương hít vào một hơi, sau đó nhìn dư đồ rơi vào trầm tư, đại khái thời gian ngắn sẽ không suy nghĩ ra đáp án. Vũ An Quận vương, Sở Vương, Cung Vương gần như đồng thời vỗ tay bảo hay, trên mặt hưng phấn, kiểu dáng binh sĩ nhiệt huyết nóng lòng vì triều đình dốc sức. Những phản ứng này đều trong dự liệu của Tuyên Đức Đế, ông cười nhìn mặt hai nhi tử khác thích đọc sách.

Triệu Hằng khẽ nhíu mày, Duệ Vương muốn nói lại thôi.

Tuyên Đức Đế trước hết hỏi lão nhị: "Có lời cứ nói, đều là người trong nhà, không cần cố kỵ."

Duệ Vương trầm ngâm một lát, chỉ vào khu vực Liêu quốc trên cùng dư đồ nói: "Sáu châu Tấn quốc, hai đời Đế Vương toàn bộ dựa vào vi thúc Liêu Đế, cha con hoàng Đế mới có thể kéo dài hơi tàn, nếu không có Liêu quốc trợ giúp, phụ hoàng lấy Tấn quốc dễ như trở bàn tay, nhưng chúng ta một khi phát binh Tấn quốc, Liêu Đế tất xuất binh trợ giúp, chỉ sợ..."

"Sợ cái gì mà sợ, Liêu binh dám trợ giúp, chúng ta liền đánh hết luôn!" Sở Vương khí thế hùng hồn mà xen lời hắn, Cung Vương ra sức gật đầu.

Duệ Vương nghiêng qua liếc nhìn Sở Vương, trong lòng cực kỳ khinh thường. Trong mắt hắn, huynh trưởng Sở Vương chính là gã vũ phu, chỉ biết chém chém giết giết, hữu dũng vô mưu, Duệ Vương đời này rất không nghĩ ra chính là vì cái gì mà phụ hoàng coi trọng huynh trưởng như vậy. Bá phụ Cao Tổ Hoàng Đế hùng thao vũ lược, năm ấy đánh Tấn quốc cũng không đánh nổi, phụ hoàng là một văn nhân, sau khi đăng cơ chưa từng đánh thắng một trận chiến nào, lập tức muốn đi đánh Tấn quốc có Liêu quốc làm chỗ dựa, làm sao có thể có phần thắng? Một khi thất bại, sẽ biến thành trò cười.

Nhưng Duệ Vương không thể trước mặt phụ hoàng chất vấn phụ hoàng, đang muốn uyển chuyển tìm lý do, chợt thấy phụ hoàng tán thưởng nhìn Sở Vương, trong lòng Duệ Vương hơi hồi hộp một chút, lập tức bỗng nhiên hiểu ra. Phụ hoàng hưng trí bừng bừng muốn đánh Tấn quốc, gọi bọn họ chạy tới sớm thương nghị chính là vì đạt được ủng hộ, Sở Vương, Cung Vương cũng tán thành, duy chỉ có hắn phản đối, phụ hoàng sẽ nghĩ sao về hắn?

Nghĩ thông suốt, Duệ Vương kịp thời phụ họa Sở Vương nói: "Lời đại ca có lý, có hai vị đại ca hiệp trợ phụ hoàng, đánh Tấn quốc liền như hổ thêm cánh." Đánh đi đánh đi, thắng hắn không có tổn thất, thua phụ hoàng chắc chắn giận chó đánh mèo người hôm nay tán thành, là có thể hiện ra nhi tử hắn đây cơ trí đã phản đối qua.

Sở Vương cười, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Tuyên Đức Đế cuối cùng nhìn lão Tam Thọ vương vẫn trầm mặc.

Triệu Hằng nhìn dư đồ nói: "Có thể đánh, tập trung đánh viện binh."

Sở Vương liên tục gật đầu, Duệ Vương trong lòng cười nhạo, lão Tam đây không phải là nói nhảm ư, Tấn yếu Liêu mạnh, kẻ đần cũng biết phải ngăn chặn viện binh Liêu quốc.

Tuyên Đức Đế thật ngoài ý liệu, ông vẫn cho là lão Tam si mê đọc sách, không nghĩ tới ở chuyện chiến sự cũng có kiến giải. Biết rõ lão Tam không thể nói đấu pháp viện binh rõ ràng cụ thể, Tuyên Đức Đế nghiêm mặt nói: "Về trận chiến này, trở về các ngươi mỗi người viết phong tấu chương, sáng mai đưa cho trẫm, đúng rồi, Tần vương ngươi nói xem?"

Tần vương cười làm lành: "Thần đệ không hiểu chiến sự, toàn bộ nghe hoàng huynh."

Hắn ta vẫn luôn là cái tính tình này, hết thảy theo Tuyên Đức Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tuyên Đức Đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đệ đệ, dẫn sáu người quay về Đại Khánh điện ăn tết.

Cùng lúc đó, Trung cung bên này, Sở Vương phi Phùng Tranh cũng từ tịnh phòng trở về, Tống Gia Ninh đợi đã lâu, Phùng Tranh ngồi xuống, nàng liền tiến tới, hạ giọng hỏi thăm: "Chị dâu có phải hay không lại có?"

Phùng Tranh đôi má ửng đỏ, nhẹ giọng đáp: "Hẳn vậy, ngày mai mời Lang trung xem mạch, xác định sẽ nói cho ngươi biết."

Tống Gia Ninh mắt nhìn bụng dưới bằng phẳng của nàng, hâm mộ chúc mừng nói: "Chị dâu thật lợi hại." Vào cửa không lâu liền truyền ra tin tức tốt, thai đầu còn là nhi tử, sau này sinh nhi sinh nữ cũng không cần phát sầu rồi.

Nàng ngây ngốc, hâm mộ trong mắt đều muốn tràn ra rồi, Phùng Tranh buồn cười trêu ghẹo nói: "Nhìn ngươi như vậy, sốt ruột à? Không cần phải gấp gáp, nhìn Tam điện hạ sủng ái ngươi, khả năng tháng sau liền đến phiên ta chúc mừng ngươi rồi."

Tống Gia Ninh còn chưa có mang thai, bị trêu ghẹo có chút nóng mặt, cúi đầu xuống, giả bộ uống trà, nhưng bây giờ trong đầu suy nghĩ lại là tướng công. Vương Gia dũng mãnh như vậy, mỗi lần nàng đều nhận không hết, sau đó chung quy lấy ra được rất nhiều, hơn nữa có đôi khi một đêm không chỉ một lần, tiếp tục như vậy, nàng có lẽ rất nhanh liền có tin tức?

Mắt nhìn bụng của mình, Tống Gia Ninh bỗng nhiên đặc biệt thèm, nàng nhanh sinh đứa bé, chỉ cần Vương Gia không chê, con trai con gái nàng đều thích, có hài tử, nàng liền sẽ không cảm thấy Vương Phủ buồn bực.

Yến hội chấm dứt, Tống Gia Ninh, Phùng Tranh và Duệ Vương phi, Tần vương phi mấy người cùng đi phía trước, nhũ mẫu ôm Thăng ca nhi đã ngủ đi theo bên cạnh. Trong cung khắp nơi treo đèn lồng, nhưng ánh sáng vẫn lờ mờ, xa xa nhìn qua thấy phía trước một thân ảnh cao lớn bước nhanh đi tới bên này, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ lắm.

Tần vương phi cười suy đoán nói: "Chắc là Sở Vương, tới đón nàng dâu hắn."

Phùng Tranh ngượng ngùng cười, cách rất gần, quả nhiên là Sở Vương.

Cả nhà bọn họ ba người thả chậm bước chân, ở phía sau chậm rãi đi, lời hai vợ chồng thủ thỉ thù thì rõ ràng truyền đến phía trước. Tống Gia Ninh nghe thấy Sở Vương hỏi Phùng Tranh có lạnh hay không, Phùng Tranh cười nói không lạnh, nói chuyện rất bình thường, nhưng lộ ra ấm áp, khiến người yêu thích và ngưỡng mộ. Tống Gia Ninh không khỏi nhìn quanh phía trước, vừa đi them một đoạn, rốt cuộc nhìn thấy bốn nam nhân đứng sau một chiếc hoa đăng, Duệ Vương, Tần vương, Vũ An Quận vương đứng ở một chỗ, thân hình thon dài cao ngất như trúc đứng một mình ở trong bóng tối, là nam nhân của nàng.

Tống Gia Ninh vừa mới cảm thấy trong lòng ấm áp được một chút, nhưng mà chỉ sau một khắc, chỉ thấy Duệ Vương ba người hướng các nàng đi tới, chia ra nghênh đón Vương Phi của mình, duy chỉ có Thọ vương của nàng, vẫn không nhúc nhích, chỉ hướng bên này nghiêng nghiêng đầu.

Chẳng biết tại sao, Tống Gia Ninh bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh, bước chân cũng không tự chủ thả chậm, chờ mấy đôi Tần vương lướt qua Thọ vương tầm mười bước, nàng mới đi đến được bên cạnh hắn. Nam nhân lặng yên nhìn nàng, Tống Gia Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, ân cần hỏi thăm: "Vương Gia đợi rất lâu rồi phải không, có lạnh hay không?"

"Không lạnh." Triệu Hằng đơn giản nói, mắt nhìn phía sau, thấy huynh trưởng chị dâu bước chân chậm một cách lạ kỳ, liền nói: "Đi thôi."

Tống Gia Ninh gật đầu, đi theo bên cạnh hắn, phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói của Tần vương phi, Vũ An Quận vương, phía sau giọng nói Sở vương vang dội, càng làm nổi bật lên tịch liêu giữa bọn họ. Tống Gia Ninh định tìm gì đó nói một chút, nhưng ngoại trừ chuyện Phùng Tranh khả năng có thai, nàng vậy mà không biết nên nói cái gì, đã vậy bây giờ đang ở trong cung, không thích hợp trò chuyện việc riêng của Phùng Tranh.

Cung đường yên tĩnh dài dằng dặc, rốt cuộc cũng đi ra khỏi cửa cung, đám người Tần vương đã rời đi, Triệu Hằng đỡ Tống Gia Ninh, đưa nàng lên xe ngựa, hắn cũng theo tới.

Trong xe ngựa kín chỉ có hai người bọn họ, Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay, dịu dàng cười nói: "Chị dâu khả năng lại có tin tức tốt."

Triệu Hằng trong lòng có việc, nghe thấy nàng nói chuyện, hắn ừ một tiếng, cũng không chính thức để trong lòng.

Tống Gia Ninh thấy hắn mắt nhìn phía trước, như có điều suy nghĩ, liền không dám quấy rầy hắn, nghiêng đầu nhìn bức màn hơi rung nhẹ, xuất thần.

Đã đến Thọ vương phủ, Triệu Hằng dìu nàng xuống xe, lúc đi đến Tiền viện dừng lại, nhìn nàng nói: "Ta có việc, không đi qua, nàng nghỉ ngơi."

Tống Gia Ninh đồng ý, vô thức nhìn Phúc công công, Vương Gia có chuyện gì vậy?

Phúc công công không có đi theo tới Sùng Chính điện, chủ tử cũng không có lộ ra bất kì manh mối gì, bởi vậy lực bất tòng tâm. Tống Gia Ninh đành phải đầy bụng nghi ngờ tự mình quay về hậu viện, đêm nay cũng không phải thời gian chia phòng ngủ, hơn nữa ngày lễ Thượng Nguyên, dù là nên chia phòng cũng không có trượng phu nào sẽ để thê tử ngủ một mình. Đêm càng ngày càng sâu, Tống Gia Ninh trằn trọc, sờ sờ nơi bên cạnh thuộc về hắn, sự kỳ vọng về con cái trong bữa tiệc giống như rơi xuống một đợt sương giá, từng chút từng chút lạnh lẽo.

Tiền viện thư phòng, Triệu Hằng bên này còn có một bức dư đồ Đại Chu còn tường tận hơn, bóng đêm càng sâu, hắn chắp tay đứng ở trước dư đồ, ánh mắt đặt ở nơi Tấn, Liêu, Chu tam quốc giáp ranh. Đứng hết nửa canh giờ, mới đi đến trước bàn sách, vẻ mặt nghiêm túc mà viết. Viết xong đã sắp canh hai, đọc lại một lần, Triệu Hằng bỗng nhiên nhíu mày.

Hắn muốn xuất lực phạt Tấn, nhưng, ngày thường hắn không làm gì cả, vậy lúc này đây...

Lại nhìn tấu chương trong tay một lần, Triệu Hằng nở nụ cười, cất kỹ tấu chương, lấy một tờ giấy trắng tới. Triều đình nhân tài đông đúc, lúc này chưa hẳn thiếu thẻ tre của hắn, nếu không, vì Đại Chu mà tính, hắn phải hiến cho phụ hoàng, nếu có người cùng hắn không mưu mà hợp, hắn tất nhiên không cần lại vẽ vời cho thêm chuyện ra.

Phần tấu chương thứ hai cơ hồ tất cả đều là vài lời nói suông, viết thật nhanh, Triệu Hằng chỉ dùng thời gian một chén trà.

Vừa để bút xuống, phố bên trên truyền đến mõ vang canh hai.

Triệu Hằng đi ra thư phòng, bầu trời đêm một vầng trăng sáng, ánh trăng sáng tỏ.

"Ngày lễ Thượng Nguyên, ánh trăng cũng tròn hơn mười lăm thường ngày." Thấy chủ tử có hào hứng ngắm trăng, Phúc công công cười nói.

Triệu Hằng nghe xong, lông mày vốn là bởi vì quốc sự cau lại nhất thời lại kéo căng một phần, tự trách vì một lòng suy nghĩ vào việc tấu chương chiến sự, mà quên mất ăn tết đêm nay. Nhưng, cũng canh hai rồi, nàng khẳng định đã ngủ rồi?

Phúc công công len lén quan sát vẻ mặt chủ tử, thấy chủ tử lại vừa đi trên đường vừa suy nghĩ, hắn cúi đầu, thấp giọng khuyên nhủ: "Vương Gia, lúc này đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng vừa vặn, Vương Gia sao không cùng Vương Phi cùng nhau thưởng thức? Ánh trăng đẹp như vậy, Vương Phi quen ngủ sớm, có lẽ chưa bao giờ thấy qua." Nghĩ ngợi lung tung cái gì? Vương Phi hiện tại rất trông mong đó, nhất định là Vương Gia nên bồi nàng.

Triệu Hằng liếc hắn một cái, trực tiếp đi tới hậu viện,

Thủ vệ bà tử cũng quên khóa, nghe được thanh âm của Phúc công công, giật mình một cái, đôi mắt cũng không có mở ra trước nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng phủ thêm áo ngoài chạy tới mở cửa. Nội thất phòng trên, Tống Gia Ninh còn chưa ngủ, nghe thấy trong sân có động tĩnh, nàng mờ mịt ngẩng đầu, cho đến khi trước cửa phòng truyền đến thanh âm của Lục nhi cung nghênh Vương Gia, Tống Gia Ninh mới khiếp sợ ngồi dậy.

Tiếng bước chân nhanh chóng truyền tới, Tống Gia Ninh do dự một chút, vẫn là trở mình một cái chui vào ổ chăn, nằm nghiêng mặt hướng vào trong.

Vương Gia bảo nàng ngủ, nếu phát hiện nàng hơn nửa đêm lại có thể tỉnh dậy, có thể đoán được lý do nàng khó ngủ hay không, tiếp tới cảm thấy nàng lòng dạ không đủ rộng rãi?

Tống Gia Ninh cố gắng điều chỉnh hô hấp, kiên quyết không để lòi ra.