Sắc Nước Hương Trời

Chương 120




Thọ vương không ở bên cạnh, đêm nay Tống Gia Ninh ngủ vô cùng ngon, ban ngày tinh thần tốt, nàng ngồi một mình ở trên noãn tháp gần cửa sổ xem "Sử Ký". Trên giá sách nhiều sách như vậy, Vương Gia chọn quyển này cho nàng khẳng định có lý do của hắn, bởi vậy Tống Gia Ninh chăm chú đọc từng chữ từng chữ, xem rất dụng tâm, chỗ nào không hiểu liền nhớ kỹ, chờ Vương Gia trở về hỏi lại hắn.

Xem mệt, Tống Gia Ninh liền đi Bách Quả Viên bên kia đi dạo. Kế phụ là trọng thần triều đình, nàng thân là Vương Phi, vì tránh hiềm nghi, cho dù ở gần cũng không thể tùy tiện đi qua, cách tường ngăn có thể nghe giọng đệ đệ chơi đùa một chút, Tống Gia Ninh cũng thỏa mãn, đáng tiếc Quốc Công Phủ hoa viên yên tĩnh, Tống Gia Ninh ngồi ở Đắc Thú Đình hai khắc đồng hồ, thất vọng rời đi.

Chạng vạng tối Triệu Hằng hồi phủ, Phúc công công như cũ bẩm báo động tĩnh một ngày này của Vương Phi: "Ở Đắc Thú Đình chờ đợi hai khắc đồng hồ, thời gian còn lại đều ở trong phòng." Về phần ở trong phòng làm cái gì, hắn cũng không biết, chủ tử chỉ là bảo hắn lưu ý, cũng không có bảo hắn thăm dò tường tận như vậy.

Triệu Hằng nghe vậy, mắt nhìn Quốc Công Phủ.

Hắn đến hậu viện, trực tiếp đi vào gian phía đông, đây là muốn tâm sự trước khi ăn cơm. Tống Gia Ninh vừa vặn có rất nhiều nghi vấn, sau khi đi theo vào thấy Thọ vương ngồi ở trên giường, nàng theo thói quen trước bưng trà cho hắn. Triệu Hằng cúi đầu nhận bát trà, thoáng nhìn ống tay áo nàng lộ ra vòng huyết ngọc, đúng là thứ hắn tặng.

Triệu Hằng thản nhiên yên lặng uống trà.

"Vương Gia hôm nay mệt không?" Cất bát trà, Tống Gia Ninh đứng ở trước mặt hắn hỏi, ánh mắt tràn đầy quan tâm.

Triệu Hằng nhớ lại hôm nay, nói: "Cũng bình thường."

Tống Gia Ninh liền cười: "Vậy Vương Gia giải thích thêm cho thiếp đi, hôm nay thiếp xem "Sử Ký" hết một ngày, có rất nhiều chỗ không hiểu."

Nàng ham học như vậy, Triệu Hằng cười cười, cởi đôi giày chuyển vào bên trong noãn tháp, bảo nàng lên ngồi chung. Quyển "Sử Ký" của Tống Gia Ninh đã đặt ở trên bàn thấp rồi, địa đồ hắn lưu lại nơi này cũng sớm đã chuẩn bị tốt, hai vợ chồng sóng vai ngồi. Tống Gia Ninh khiêm tốn ham học, ánh mắt Triệu Hằng lại bị cổ tay đeo vòng của nàng hấp dẫn, không tập trung.

Tống Gia Ninh cúi đầu không phát giác gì, hỏi xong một vấn đề không được đáp lại, nàng nghi ngờ ngẩng đầu, thì thấy tròng mắt nam nhân nhìn chằm chằm vào tay trái của nàng. Tống Gia Ninh mắt nhìn vòng tay trên cổ tay, liền hiểu, nhỏ giọng nói: "Cây Phượng trâm kia quá rêu rao, cái này có tay áo che, thiếp liền đeo, nếu như Vương Gia cảm thấy không ổn..."

"Đeo, rất đẹp." Triệu Hằng thẳng thắn khen ngợi.

Tống Gia Ninh trong lòng vui vẻ, hôm qua nàng vừa mang vòng tay hắn liền dùng tay áo che lại, nàng còn tưởng rằng Vương Gia không muốn nàng mang.

Nếu như vòng tay không có vấn đề, Tống Gia Ninh cứ tiếp tục thỉnh giáo chính sự, sách đặt ở trước mặt hắn, nàng ngồi nghiêng người bên cạnh hắn. Triệu Hằng nghe mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người nàng, nhìn một bên mặt như hoa đào của nàng, cổ họng khẽ động, bỗng nhiên vươn tay ôm nàng đến trên chân mình, để nàng dựa vào cánh tay hắn. Tống Gia Ninh chấn động, ngẩng đầu lên.

"Như vậy thuận tiện." Triệu Hằng bình tĩnh nói.

Hắn nói cái gì Tống Gia Ninh sẽ tin cái đó, một lần nữa tìm được chỗ khó hiểu kia, Triệu Hằng nhìn nhìn, lời ít mà ý nhiều giải thích, nhưng hắn nói lại đứng đắn, Tống Gia Ninh cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ dưới váy, giống như măng mùa xuân sau mưa, cao hứng bừng bừng từ trong đất nhô ra.

Chuẩn bị ăn cơm rồi, Tống Gia Ninh sợ ôm nữa Thọ vương sẽ khống chế không nổi, nàng quay đầu, khép sách, cố trấn định nói: "Được rồi, xem nhiều như vậy, chúng ta dùng cơm đi."

Nàng muốn đứng lên, Triệu Hằng lại ôm không buông tay, Tống Gia Ninh bò ra lại bị kéo ngược trở lại, không thể tránh khỏi cọ lên người hắn, lập tức cảm giác rõ ràng hơn. Tống Gia Ninh rốt cuộc không che giấu được, mắc cỡ dùng quyển Sử ký che mặt, không đủ tự tin khuyên được hắn: "Vương Gia, phải ăn cơm rồi..."

Sách đột nhiên bị rút đi, Tống Gia Ninh bất ngờ đối mặt với khuôn mặt tuấn tú tựa như Thần Tiên của hắn, hắn điềm nhiên như không có việc gì, Tống Gia Ninh lại làm không được, chui vào trong lòng ngực của hắn không cho hắn nhìn. Triệu Hằng mặc dù muốn, nhưng có chừng mực, ngón trỏ vuốt nhẹ gương mặt lộ ở bên ngoài của nàng, thấp giọng nói: "Nhớ nhà?" Mùa đông Bách Quả Viên chính là một mảnh đất hoang, nàng đi vào trong đó, chỉ có thể là vì một việc.

Tâm sự đột nhiên bị hắn đâm thủng, Tống Gia Ninh ngây ngẩn cả người, sau đó chậm rãi gật gật đầu. Nếu như Vương Phủ có một đống chuyện cần nàng quản, nàng sẽ không rảnh mà nhớ nhà, nếu như Quốc Công Phủ ở quá xa, thì nàng biết rõ nhớ cũng phí công, cũng sẽ không nhớ nhà, nhưng hai phủ lại cách gần như vậy, gần ngay trước mắt, Tống Gia Ninh liền không quản được lòng của mình.

Nàng rất hâm mộ Tam tỷ tỷ Vân Phương, gả ở kinh thành, mỗi tháng đều có thể quay về nhà mẹ đẻ mấy lần.

"Mỗi tháng mười sáu, có thể đi một lần." Triệu Hằng nâng cằm nàng lên, nhìn mắt hạnh ngập nước của nàng nói.

Tống Gia Ninh vui mừng mở to hai mắt nhìn. Thọ Vương phủ xã giao cực ít, ngày lễ ngày tết chỉ có qua có lại cùng Sở vương phủ, còn với những Vương Phủ và triều thần khác về cơ bản không có liên hệ, kể cả năm mới mở tiệc chiêu đãi, Thọ vương cũng sẽ không đi. Tống Gia Ninh đã làm tốt công tác chuẩn bị không có việc gì sẽ không bao giờ về nhà mẹ đẻ, không ngờ Thọ vương lại có thể cho nàng mỗi tháng về nhà một lần!

"Vương Gia thật tốt." Tống Gia Ninh cao hứng ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt long lanh nhìn hắn, hắn tặng thưởng cho nàng lớn như vậy, chỉ cần hắn muốn, nàng tuyệt không khuyên ngăn, tất cả đều nghe hắn.

Triệu Hằng không vội một bữa cơm này, hắn nắm lấy cổ tay nàng, trái lại dỗ dành nàng: "Ăn cơm trước."

Tống Gia Ninh kinh ngạc, nhìn lên chỉ thấy đỉnh đầu nam nhân, khó có thể phát hiện hắn đang nở nụ cười.

Tống Gia Ninh thẹn quá hoá giận, đẩy hắn ra chạy ra ngoài, cố ý đi vòng qua ngồi đối diện hắn, giương giọng gọi nha hoàn, đêm nay liền ở gian phía đông dùng cơm rồi. Sau khi ăn xong Tống Gia Ninh xuống đất, mang giày xong muốn đi giúp hắn, đã thấy nam nhân đã đứng ngay ngắn, Tống Gia Ninh đỏ mặt quay đầu, xoay người lại đi hướng nội thất.

Triệu Hằng cũng không cần nàng hầu hạ cởi áo, sau khi đi vào trực tiếp ôm lấy Tống Gia Ninh đi về hướng giường bạt bộ. Tống Gia Ninh hai tay ôm cổ của hắn, nhìn hắn gấp gáp nhưng từ sườn mặt tuấn mỹ của hắn cũng không nhìn ra chút gì, Tống Gia Ninh bỗng nhiên rất muốn trêu ghẹo hắn một câu, nhưng cuối cùng vẫn là nuốt vào. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất Thọ vương gấp gáp nhưng bị người nói ra không vui thì sao?

Tống Gia Ninh nghỉ ngơi một đêm, đêm nay vốn với chính mình có chút lòng tin, nhưng nàng đã quên Thọ vương cũng nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, bởi vậy trận chiến này nàng liền vượt qua không được rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cầu hắn tha cho mình. Triệu Hằng nhìn nàng nhíu chặt lông mày, bất đắc dĩ thở dài, đơn giản vài lần liền xong.

"Quá kiều rồi." Xong chuyện, hắn ôm nàng, hôn lỗ tai nàng.

Tống Gia Ninh mím môi, rõ ràng là vấn đề của hắn, có thể thấy được nam nhân quá hùng vĩ cũng không phải là chuyện gì tốt.

~

Ngũ hoàng tử bệnh liên tục không khỏe lên, Phùng Tranh trước một ngày đã đưa tin cho Tống Gia Ninh, hẹn cùng nhau tiến cung thăm hỏi.

Mười chín ngày hôm đó, xe ngựa Sở vương phủ, Thọ vương phủ gần như đồng thời đến trước cửa cung, Tống Gia Ninh, Phùng Tranh lần lượt xuống xe, sóng vai đi Trung cung.

Năm ấy Lý hoàng hậu trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tiến cung liền lập tức nhận được sủng ái của Tuyên Đức Đế, mấy năm nay vẫn là người đứng đầu hậu cung, bằng không thì cũng sẽ không phải vừa mới sinh Hoàng tử liền lập tức phong Hoàng hậu. Nhưng Lý Hoàng hậu cũng có chỗ không thuận lợi, lúc sinh Ngũ hoàng tử gặp phải khó sinh, ở Quỷ Môn Quan lượn quanh một vòng mới trở về, miễn cưỡng bảo vệ được tính mệnh, lại được thái y cho biết là căn cốt bị tổn thương, đời này cũng không cách nào sinh tiếp được nữa.

Lý Hoàng hậu trái tim cũng nguội lạnh, vô cùng may mắn sinh ra được Hoàng tử. Đây là đứa con độc nhất kiếp này của nàng, vì vậy Lý Hoàng hậu đặc biệt coi trọng Ngũ hoàng tử, luôn nuôi dưỡng tại trung cung, có thể nói nâng niu trong tay ngậm ở trong miệng, Ngũ hoàng tử có hơi không khỏe, phải lập tức truyền thái y. Tuyên Đức Đế đã từng chỉ ra nàng nuôi con quá yếu ớt, nhưng Lý Hoàng hậu ở điểm này vô cùng kiên trì, Tuyên Đức Đế sủng nàng, liền không tiếp tục nhúng tay.

Nhưng ngay tại vừa rồi, các thái y tuyên bố một tin dữ, Ngũ hoàng tử lần này không phải nhiễm lạnh bình thường, mà là nhiễm sốt rét, tất cả thái y đều đến đông đủ, cũng không có hoàn toàn chắc chắn có thể trị hết cho Ngũ hoàng tử năm nay gần bốn tuổi. Lý Hoàng hậu không dám đụng đến nhi tử, nhào vào trong ngực Tuyên Đức Đế khóc đến ruột gan đứt từng khúc, con út tính mạng treo mành chuông, Tuyên Đức Đế cũng lòng nóng như lửa đốt, liên tục quát lớn Thái Y Viện mau tìm phương pháp trị bệnh.

Đế Hậu một lòng đặt ở trên người Ngũ hoàng tử, tự nhiên không có tâm tư để ý tới hai nàng dâu tới thăm.

Tống Gia Ninh đi theo Phùng Tranh đi đến trước giường bệnh, rốt cuộc thấy rõ Ngũ hoàng tử hôn mê bất tỉnh. Đại hôn ngày thứ hai Tống Gia Ninh tiến cung thỉnh an Đế Hậu, còn gặp Ngũ hoàng tử một lần, khi đó Ngũ hoàng tử, trắng trẻo sạch sẽ, có chút ngại ngùng nhưng vô cùng đáng yêu, mà bây giờ, đứa bé kia hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, cả người gầy tầm vài vòng, trên mặt là màu đỏ dọa người.

Trên đường xuất cung, Tống Gia Ninh, Phùng Tranh ai cũng không nói gì, đi ra cửa cung, Phùng Tranh mới nhỏ giọng dặn dò Tống Gia Ninh nói: "Sau khi trở về, quần áo trên người đốt hết đi, bệnh này lây người, đừng để truyền cho cho Mậu Ca Nhi."

Tống Gia Ninh tâm tình phức tạp gật gật đầu

Trở về Vương Phủ, Tống Gia Ninh dựa theo Phùng Tranh nói, gọi Song nhi lặng lẽ xử lý bộ quần áo trên người này, sau đó đổ một thùng nước nóng tắm. Tắm xong đi ra, Song nhi, Lục nhi giúp nàng lau tóc, Tống Gia Ninh lưng tựa ghế mây, ngơ ngác xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngũ hoàng tử mới bốn tuổi, nhỏ xíu liền nhiễm bệnh nặng như vậy, Tống Gia Ninh mơ hồ cảm thấy, Ngũ hoàng tử hơn phân nửa sẽ chịu đựng không nổi...

Tống Gia Ninh vừa lưu ý tin tức trong cung, vừa quan sát nam nhân bên cạnh, sau đó liền phát hiện, lại biết được Ngũ hoàng tử bệnh nặng mấy ngày, Thọ vương tâm tình hiển nhiên hơi có chút ảnh hưởng, liên tục mấy đêm chỉ ngủ cùng giường với nàng, cũng không có làm chuyện phu thê. Bốn đêm qua đi, Thọ vương rốt cuộc lại có hào hứng, một đêm muốn nàng hai lần.

Là huynh đệ, tự nhiên sẽ lo lắng, nhưng không phải chung mẫu thân, lo lắng mấy ngày cũng liền trôi qua, đây cũng là nhân chi thường tình.

Tống Gia Ninh nhìn không thấu Thọ vương, nàng chỉ biết là, Thọ vương đối với nàng rất tốt, cho nên nàng không muốn vì kiếp trước nghe được chuyện phiếm của dân chúng mà nghi kỵ cái gì, tiếp tục thanh thản ổn định mà làm Thọ vương phi.

Cuối tháng ngày hôm đó, Triệu Hằng nghỉ tuần, sáng sớm khi tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy bên ngoài nha hoàn nói tuyết rơi, nhìn lại một chút Vương Phi ngủ say bên cạnh, Triệu Hằng phá lệ không có đi Tiền viện luyện võ, xoay người lại ôm Tống Gia Ninh vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái. Tống Gia Ninh bị hắn làm cho tỉnh ngủ, mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn hắn.

"Tuyết rơi." Triệu Hằng nói thật nhỏ.

Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, mùa đông này chẳng biết tại sao, một trận tuyết cũng không rơi xuống.

"Thích tuyết?" Triệu Hằng sờ sờ khóe môi nàng nhếch lên, hỏi.

Tống Gia Ninh gối lên hắn cánh tay nói: "Nhìn mới mẻ."

Triệu Hằng liền nói: "Sau khi ăn xong, đi thưởng tuyết."

Tống Gia Ninh sốt ruột nhìn trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông này, dựa trong chốc lát thì thức dậy, khoác áo choàng đi tới cửa, chỉ thấy bên ngoài một mảnh trắng xoá, bầu trời nơi xa, chỗ gần nóc nhà, giống như hợp thành một mảnh. Yên lặng như tờ, trên đường bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng vó ngựa dồn dập, rất nhanh liền dừng lại trước cửa Vương phủ.

Tống Gia Ninh sắc mặt đột biến, một lát sau, Phúc công công vội vàng chạy tới, cúi đầu báo tang: "Vương Gia Vương Phi, Ngũ điện hạ ngài ấy, đi rồi."